Chương 7

"Ừm, là ảnh chụp hồi năm nhất."

Lâm Lương Uẩn ghen tị một lúc, ông Tạ chính là một người khiến cho người khác hâm mộ hận không thể trở thành nhân vật lớn, lần đầu tiên gặp giáo sư Tạ, tất cả mọi người trong lớp người đều kích động không thôi. Lâm Lương Uẩn cũng đã từng cùng chụp chung với giáo sư Tạ, nhưng mà đó chính là một tấm ảnh chụp chung với tập thể, chụp sau một buổi toạ đàm.

Anh ta nhìn kỹ hai người trên tấm ảnh, đột nhiên giống như là phát hiện ra chuyện gì mới kinh ngạc nói:

"Như thế nào mà quan sát một hồi, lại đột nhiên phát hiện dáng vẻ cậu và giáo sư Tạ lại có chút giống nhau, cũng không phải nói ngũ quan có vài phần tương tự, chính là nhìn... Cho người ta cảm giác rất giống người một nhà."

"Thật vậy không?"

Nghe anh ta nói như vậy, Tề Hạo giống như rất vui vẻ, hơi sững sờ sau đó liền dịu dàng nở nụ cười.

"Đúng vậy."

Lâm Lương Uẩn vì nhìn thấy nụ cười này của anh mà có chút hoảng hốt, nếu thay là nữ sinh ở đây, nhất định sẽ bị nụ cười của anh làm cho hươu con xông loạn, thật đáng tiếc, anh ta lại là nam.

"Đừng cười, người anh em, đừng cười, như thế sao ai chịu nổi, cận vẫn nên tiếp tục duy trì gương mặt nam thần lạnh lùng, nếu cậu mà vào trong trường học Thiên Thiên cười như thế, chắc chắn sẽ lại mời gọi một đống hoa đào nát đấy."

Lâm Lương Uẩn đưa tay khoác lên bả vai của đối phương, nói với anh em tốt: "Đi thôi đi thối, chúng ta tiếp tục đào bới đi."

Tề Hạo đẩy anh ta ra, đi về phía trước mấy bước, nhặt cái xẻng lên trong bụi cỏ lên, Lâm Lương Uẩn cũng thuận tay cầm cái xẻng mình vừa ném xuống đất lên.

"Sau khi dùng cái xẻng nhỏ này, tôi đang nghĩ vì sao mình không đi học lái máy xúc, máy xúc sẽ không tốn nhiều sức!"

"Lão Tề, cậu đưa món đồ chơi trên tay kia cho tôi dùng đi, tôi đưa xẻng nhỏ này cho cậu."

Nhận lấy cái xẻng mà đối phương ném đến, Tề Hạo tùy ý để sang một bên, lấy từ trong túi ra thước da cuộn đo đạc trên mặt đất, vừa đo vừa ghi chép.

Sau khi Lâm Lương Uẩn cầm xẻng xúc mấy xẻng trên mặt đất, ngồi xổm trên đất than thở.

Tề Hạo viết một dãy số lên trên quyển sổ, cầm máy ảnh chụp ra chụp mấy bức ảnh, lên tiếng nói: "Trước đây không phải cậy rất chờ mong được xuống mộ sao? Nói rất kí©h thí©ɧ mà?"

"Công việc máy móc cứ lặp đi lặp lại như thế này đã dập tắt toàn bộ kí©h thí©ɧ của tôi rối, coi như lúc này dù có cương thi từ trong hố nhảy ra tôi cũng chẳng quan tâm."

Lâm Lương Uẩn ngắt mấy cây cỏ dại trên mặt đất, xoắn qua xoắn lại trên tay.

"Nghĩ người ta xuống mộ trộm mộ, khiến cho "Hắc hổ đào tâm", thẳng đến mục tiêu bên trong, mà chúng ta tới đây, chỉ cầm cái xẻng nhỏ này đào cà rốt, đào lên một lớp lại một lớp, bới một lớp còn phải cẩn thận ghi chép lại, không! Đào cà rốt còn là đánh giá cao! Chúng ta rõ ràng là xới chút đất bên ngoài cho cà rốt thì có."

Tề Hạo cười, đưa cho anh ta một bình nước:

"Có phải lại muốn uống nước hay không?"

Lâm Lương Uẩn vặn nắp bình ra uống một ngụm:

"Không được, tôi vẫn nên uống một mình, mệt chết tôi rồi."

"Tề Hạo! Bạn học Lâm…"

Một nữ sinh tóc xoăn dài màu hạt dẻ chạy tới, cô đội một cái mũ che nắng màu nâu, tóc xoăn xinh đẹp ở phía sau tung bay.

"Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi, các giáo sư cũng ở đó, bên kia mát mẻ."