Đèn pin rung lắc.
Tề Hạo cúi đầu nói "Xin lỗi đã làm phiền" rồi tiếp tục đi cùng A Ngọc, năm phút sau đó họ chọn một góc trống, không có xương cốt hay xác chết để nghỉ ngơi.
“Tính toán phương hướng, nơi này hẳn là nơi tụ tài, chị lại đây ngồi đi.”
Lần này bọn họ không nghĩ đến việc nấu mì ăn liền, tiết kiệm nước uống, Tề Hạo lấy ra hai cái bánh quy nén, đưa cho A Ngọc một cái, tự mình bóc một cái. Hai miếng bánh quy này cứng như gạch, cho dù có chịu bao nhiêu va chạm hay tác động thì chúng vẫn luôn giữ được hình dạng hoàn hảo.
A Ngọc rất thích đồ ăn Tề Hạo đưa cho. Hai lần trước ăn rất ngon nên lần này “cô” không để ý nữa mà ăn ngay.
Sau khi thức ăn vào miệng, toàn thân cậu cứng đờ, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Nhìn vẻ mặt của đàn chị, Tề Hạo thấy đồng cảm, loại bánh quy lạ này khó ăn, hình như có vị hành phi và vừng, béo ngậy, dai và có vị đắng của mè.
Mì cay ăn liền và bánh quy giòn có hương vị hành tây chiên và vừng... khẩu vị của những kẻ săn mộ không đi theo lối thông thường.
“Đàn chị, chị không thích ăn thì cất đi.”
Tề Hạo đưa cho A Ngọc một ít bánh mì khô và xúc xích, sau đó lấy cho “cô” một cái túi nhỏ đựng bánh quy nén đã mở sẵn vào. Trong tình huống như vậy, không nên lãng phí một chút thức ăn nào.
A Ngọc tức giận ném chiếc bánh quy nén vào một chiếc túi nhỏ, mở gói thịt bò khô bỏ vào miệng. Ăn xong một miếng, “cô” đưa Tề Hạo cùng ăn, nhưng anh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn thứ gì đó trong tay.
"Không cần, chị ăn đi, em ăn cái này xong sẽ khỏe lại."
A Ngọc thấy anh không ăn nên cũng không ăn nữa. “cô” cầm lấy chiếc túi nhỏ được ném bên cạnh, lấy ra một chiếc bánh quy nén, cắn một miếng, nhìn nó với vẻ tức giận, cuối cùng cũng dũng cảm cắn một miếng.
Hai người im lặng dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhìn nhau không nói lời nào, cắn chặt thứ gì đó trên tay. Ngay cả Tề Hạo lúc này cũng ăn rất chậm, ăn được mấy miếng thì anh phải dành thời gian để kiềm chế cảm giác buồn nôn.
Tề Hạo ăn xong miếng cuối cùng, nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, để sau đầu chạm vào tường đá. Đúng lúc đó, anh chợt nghe thấy một tiếng động.
Như tiếng bước chân.
Ánh mắt Tề Hạo trở nên sắc bén, anh nhanh chóng tắt đèn pin, kéo áo đàn chị, đặt ngón tay lên môi thì thầm trong bóng tối:
"Suỵt, đàn chị, chị đừng di chuyển."
Một cái gì đó đang đến.
Sau khi đèn pin tắt, xung quanh chìm vào tối tăm tột cùng, toàn bộ hang động trở nên u ám, một cơn ớn lạnh lan khắp tứ chi. A Ngọc không thích bóng tối, “cô” không kìm được việc tiến gần hơn vào Tề Hạo, dựa vào cánh tay của anh. Tay đàn chị hơi lạnh. Tề Hạo biết “cô” sợ nên giữ chặt cổ tay “cô”.
Trong bóng tối, xung quanh không có ai, âm thanh yếu ớt ngày càng gần, xen lẫn tiếng người.
Ánh sáng từ nhiều đèn pin khác nhau đến cùng một lúc, phản chiếu trên tường và làm cho tầm nhìn của Tề Hạo trở nên rõ ràng hơn. Anh lén nhìn ra ngoài hướng đến người đi lại.
Vài chùm ánh sáng đèn pin cùng nhau chiếu sáng, những chùm ánh sáng này phản chiếu trên tường, tầm nhìn của Tề Hạo lại trở nên rõ ràng. Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài, nhìn về hướng người đến người đi.
“Chết tiệt, mê cung này lớn quá.”
“Ngay cả khi có bản đồ, chúng ta vẫn tiếp tục đi lại chỗ cũ.”
“Anh có chắc tấm bản đồ này là thật không?”
“Đừng nói nhiều nữa! Đi tìm bức tường đi.”
“Ông chủ Trần…”