Chương 26

Đồng tử Hứa Cường co rút, trong bóng tối đôi mắt nhỏ xoay đảo hai vòng, gã không có quấy rầy đồng bọn, chờ người xung quanh đi qua. Phía sau, gã lặng lẽ đưa tay ấn lên tấm ngọc.

Giây tiếp theo, bầu trời quay cuồng, nơi gã đang đứng chìm xuống, cả người rơi thẳng xuống một cái hầm tối tăm.

Khi cơ thể tiếp tục lăn xuống, Hứa Quang hét lên một tiếng, rơi từ miệng hầm trượt xuống hố sâu.

Sau một tiếng động trầm đυ.c, gã mở to mắt, trước khi ý thức cuối cùng tiêu tan, bóng tối như thủy triều nhấn chìm gã, sau một tiếng bò xào xạc bên tai, hàng nghìn lưỡi dao nhỏ cắt ngang thân thể gã rồi nuốt chửng, chỉ trong chốc lát. Cơ thể gã hoàn toàn biến mất trong hố khổng lồ. Cứ như thể gã chưa từng xuất hiện.

"Mẹ ơi, không sao đâu, không quá nóng đâu, bị cháy nắng? Con thoa kem chống nắng mỗi ngày mà..."

"Rắn, côn trùng, chuột, kiến? Thấy rồi, trên núi thật nhiều rắn, sợ, tất nhiên là sợ rắn rồi, nhưng mà con phát hiện ra rắn chạy rất chậm đấy... Lần trước gặp một con rắn với bạn cùng lớp, lúc đó con chạy thật nhanh, chạy vài bước thì thấy bạn không theo kịp, con quay đầu lại thì thấy bạn đang ngồi trên đất cười nghiêng ngả. Bạn kia nói con hình như con cũng đáng sợ trong mắt con rắn..."

"Còn bao lâu mới về? Con cũng không biết."

...

Cô gái tóc xoăn màu hạt dẻ cúp điện thoại, hai cô gái khác đi qua bên cạnh hỏi lơ đãng:

"Đã gọi xong chưa? Gọi cho mẹ của cậu?”

"Đúng."

Cô gái tóc xoăn trả lời xong, ngáp một cái mệt mỏi và kéo cái ghế nhỏ xuống dưới tán cây, nhắm mắt nhìn ánh nắng oi bức bên ngoài.

Gió chiều hôm nay lớn hơn so với vài ngày trước, có lẽ đã sắp vào thu.

"Khi nào bắt đầu khai quật lại? Ngồi đây chờ chẳng có gì vui."

"Tương Tiệp Dư, tìm được Tề Hạo và các bạn chưa? Chữa chân không cần phải lâu như vậy chứ."

Cô gái buồn chán mở album ảnh trên điện thoại, mở vài bức ảnh chụp cùng nhau trước đó và phóng to hình ảnh của chàng trai cuối cùng trong hàng.

Cô gái nhăn mặt, càu nhàu vì bức ảnh quá mờ, sau đó lại lật ra một bức ảnh riêng của anh chàng được chụp lén khi nướng thịt vào đêm tối. Trong bóng tối, chỉ có phần viền của khuôn mặt anh ta được chụp rõ ràng, dù ánh sáng không tốt nhưng anh ta vẫn rất đẹp.

"Không, mình nói nhỏ cho cậu biết, mình vừa nghe được cố vấn nhận cuộc gọi từ cảnh sát, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn."

Kể từ khi Tề Hạo và một số sinh viên khác mất tích, công việc khai quật của đội khảo cổ học ở Dĩnh Dương Vương đã tạm dừng. Mất đi một số sinh viên là một tai nạn nghiêm trọng, đội khảo cổ học đã báo tin cho cảnh sát, liên lạc với các cơ quan chức năng trong khu vực và đã tìm kiếm khắp các thành phố lân cận nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bốn sinh viên này.

Không tìm thấy sinh viên, trợ lý Chu sắp khóc rồi, vào lúc đó anh ta nhận được cuộc gọi từ cảnh sát thành phố và phụ huynh của Nhạc Trác Dự.

"Gì? Bắt cóc?"

"Chỉ cách đây ba giờ, cha của Nhạc Trác Dự nhận được một cuộc điện thoại tống tiền, tên bắt cóc nói rằng Nhạc Trác Dự đang ở trong tay họ, nếu muốn bảo vệ tính mạng của Nhạc Trác Dự, phải trả ba triệu tiền chuộc."

"Mặc dù giọng nói của tên bắt cóc đã được xử lý qua điện thoại, nhưng thiết bị mà họ sử dụng không thông minh, cảnh sát nhanh chóng khôi phục lại âm thanh gốc của họ, sau khi được nhận dạng bởi người thân và bạn cùng lớp của Nhạc Trác Dự, xác định là giọng nói của Lâm Lương Uẩn, bạn cùng lớp đại học của Nhạc Trác Dự."

"Nghe nói họ cùng thực tập trong đội khảo cổ?"