Chương 23

Tề Hạo đeo găng tay đen vào, từ trong túi leo núi móc ra một sợi dây thừng, dọc theo vai phải và xương sườn trái, quấn quanh. Sợi dây này rất dài, ước chừng hơn năm mươi mét, sau khi buộc chặt dây thừng, Tề Hạo sờ chiếc rìu trên thắt lưng, cầm đèn pin đưa cho A Ngọc:

“Tôi thử leo lên trước, sau đó thả dây xuống, lúc đó chị buộc cái túi này vào đây, chờ tôi kéo lên, tôi sẽ cứu chị."

A Ngọc im lặng nhìn anh, không phản ứng.

Tề Hạo tưởng A Ngọc lo lắng nên nhẹ giọng an ủi:

“Hồi nhỏ em cũng từng trèo cây, trèo lên đây chắc không có vấn đề gì. Mặc dù bức tường này rất cao, nhưng thực ra, cái cây ngày đó cũng khá cao, thậm chí có cây năm mươi sáu mươi mét.”

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng Tề Hạo thật sự không thể trèo cây cao năm mươi sáu mươi mét, nhiều nhất là hai mươi ba mươi mét, tức là cũng cao bằng khối đất và bức tường đá này.

Tuy nhiên, cây có nhiều cành nên việc trèo lên cây dễ dàng hơn rất nhiều so với bức tường trước mặt.

Sau khi kéo khóa ba lô lại, Tề Hạo chợt nhớ ra ở túi ngoài cùng có mấy viên sô-cô-la, anh đưa tay lấy ra ba viên sô-cô-la đưa cho A Ngọc, A Ngọc cúi đầu nghi ngờ nhìn ba cục vàng nhỏ được gói trong giấy kẹo cứng trên tay.

"Chị ăn đi, tôi leo lên đây, nhớ cách xa em ra một chút nhé."

Tề Hạo dùng sợi dây có sẵn để buộc chặt chiếc đèn pin trên vai, cầm chiếc rìu trên thắt lưng đập nát mấy cái rãnh trên tường, chân giẫm lên rãnh, mười ngón tay dùng lực bấu vào bức tường lốm đốm xù xì, Tề Hạo bắt đầu trèo lên.

Toàn thân cơ bắp của anh căng cứng, thân thể dán chặt vào tường, tuy cao lớn nhưng giờ lại giống như một con mèo khéo léo, tư thế nhanh nhẹn leo lên trên, tuy không có móng tay nhưng sức lực giữa mười ngón ấy lại rất mạnh.

Những ngón tay của Tề Hạo vốn trắng nõn mảnh khảnh nhưng bây giờ đã phủ đầy bụi xám, khắp nơi đều là những vết sẹo nhỏ do ma sát, anh cắn chặt răng ngửa đầu tiếp tục bò lên trên, hơi thở thoát ra từ mũi càng ngày càng khó chịu, ngày càng nặng nề, anh đã cách mặt đất hơn mười mét.

Anh không nhìn xuống, chiếc rìu trong tay đập mạnh vào bức tường đá. Tề Hạo thở ra một hơi, mồ hôi dày đặc trên trán tụ lại thành giọt trượt xuống má.

Tay trái ấn chặt vào tường, tay phải sắp vươn lên, chân trái Tề Hạo giẫm phải chỗ trơn trượt, thân thể thẳng tắp rơi xuống bốn năm mét, khuỷu tay ma sát mạnh vào tường. Anh xoay người dùng sức ấn ngón tay vào tường đất, máu từ xương ngón tay rỉ ra, anh nhắm mắt áp trán vào tường, để những đất đá trên đầu rơi xuống. Sau khi ổn định lại, Tề Hạo ngửa đầu nhìn chiếc rìu dưới ánh đèn lập lòe rồi tiếp tục leo lên trên.

Anh lấy chiếc rìu ra.

A Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, ngẩng đầu nhìn, thấy bóng người phía trên càng ngày càng nhỏ, ánh nến xung quanh mờ mịt, dưới ánh lửa nhảy nhót, thân hình mảnh khảnh phản chiếu trên bức tường đất, gió từ đâu thổi tới, mái tóc dài bay bay.

Thỉnh thoảng có những mảnh vụn và bụi bẩn rơi xuống, A Ngọc cũng không nhúc nhích, cầm trên tay ba cục sô-cô-la màu vàng.

Muốn ăn?

Bóc lớp giấy kẹo cứng bên ngoài, A Ngọc rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào quả cầu nhỏ màu đen tỏa ra vị đắng đậm đà, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc, nhớ tới lời dặn dò của đối phương, cau mày thật chặt, trạng thái như thể đang phải đối địch với một kẻ thù đáng gờm, sắc mặt A Ngọc trở nên trầm trọng, miễn cưỡng cắn một miếng.