- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
- Chương 62
Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
Chương 62
“Ngươi thật sự không muốn thân thiết sao? Vậy ta hôn ngươi!”
Tô Đông Thi lầm bầm trong miệng mấy tiếng, thanh âm tràn đầy vẻ thất lạc. Mà khi y vừa dứt lời, Soviet liền cảm thấy mặt mình bị tóm lấy, trên môi bị phủ lấp. Hắn mở to mắt nhìn gương mặt đang say sưa của Tô Đông Thi, trong lòng đang khó chịu lại càng trở nên khó chịu.
Cảm giác được đầu lưỡi của Tô Đông Thi chuyển động trong khoang miệng của mình, Soviet hạ quyết tâm cắn xuống một cái. Lần này Tô Đông Thi không có phòng trước, bị Soviet cắn một cái cũng chỉ giãy giụa một chút, sau đó không động đậy nữa, nhưng trong mắt đều là lên án.
Lên án lên án. Cực kì lên án!
Soviet ở phía đối diện tránh không được ánh mắt của Tô Đông Thi, đành phải im lặng mấy phút nhìn nhìn hai con mắt tràn đầy lên án kia. Sau đó rốt cuộc cũng đầu hàng.
Thật chứ!
Hắn mới không thừa nhận mình mềm lòng đâu.
Dời khỏi tầm mắt của Tô Đông Thi, Soviet liền hé miệng, tách ra khỏi đầu lưỡi của y.
Đột nhiên lưỡi bị buông ra khiến Tô Đông Thi có chút mất mát, đầu lưỡi giơ ra giữa không trung một hồi lâu sau mới thu vào trong miệng. Y giật giật đầu lưỡi mấy cái, như là xác định xem nó còn nguyên hay bị cắn đứt rồi, chỉ cảm thấy ngoại trừ có chút tê đau ra, trước sau vẫn linh hoạt như cũ, liền cười một cái tỏ vẻ hài lòng. Lại nhìn đến Soviet đang muốn quay lưng đi, y liền dùng sức ôm hắn một cái, đem mặt hắn đối diện với mình, thanh âm có chút nồng nàn:
“Tiểu sủng vật, sau khi bị ta cắm vào, ngươi quả nhiên yêu ta nhiều hơn!”
Cắm vào em gái ngươi, yêu em gái ngươi!
Hôm nay nghe đến mấy chữ “cắm vào” này nọ, Soviet cứ như phản xạ tự nhiên mà tăng lửa giận lên ngùn ngụt. Hung hăng tống vào trong bụng Tô Đông Thi một quyền, tuy rằng thanh âm có vẻ rất vang, nhưng hắn biết Tô Đông Thi da dày thịt béo một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Thật sự nhìn rất chướng mắt.
Nhưng mà Tô Đông Thi cũng không có buông cánh tay đang ôm lấy hắn ra. Soviet dồn dập thở gấp vì tức tối, nhắm mắt lại cố gắng muốn tĩnh tâm, miệng thì lẩm bẩm mấy câu thần chú quen thuộc. Mấy phút sau, nguyên bản hắn đang ở trong lòng Tô Đông Thi đột nhiên biến mất.
Tô Đông Thi kinh ngạc nhìn người đang trong ***g ngực đột nhiên biến mất tâm, dù trong không khí rõ ràng vẫn còn lưu lại mùi hương của tiểu sủng vật.
Sao lại như vậy?
Trong lòng có tư vị ra sao y cũng không rõ, nhưng nụ cười trên miệng nháy mắt đã bị thu hồi, mà trong con mắt đều là thần tình nguy hiểm.
Ở trong quan tài đợi một hồi lâu cũng không thấy Soviet xuất hiển trở lại, nhưng Tô Đông Thi cũng không dùng đến chú ngữ để trở về không gian lúc trước y đem sủng vật trở ra. Bởi vì biện pháp kia dùng một lần là giảm một năm tu luyện. Từ khi lần trước nhìn thấy Soviet biến mất rồi lại xuất hiện, Tô Đông Thi dù không thông minh nhưng cũng biết rõ Soviet không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Chỉ là từ trong ***g ngực của hắn biến mất, cư nhiên lại đào tẩu như vậy!
Tiểu sủng vật ngươi càng lúc lá gan càng lớn rồi!
Tô Đông Thi mặt không đổi sắc từ trong quan tài nhảy ra. Hướng về phía tiểu Mị Thi mới vừa từ trên tường rớt xuống lại ném thêm một lần nữa. Tiểu Mị Thi ủy khuất muốn mở miệng nói, nhưng nhìn đến ánh mắt Tô Đông Thi lại thôi, trong lòng hạ quyết tâm phải tìm ra Soviet trở về cho Tô Đông Thi.
Tiểu Mị Thi thoáng cái biến mất, Tiểu Nhất cùng tiểu Hoa tràn đầy nghia hoặc nhưng cũng thức thời mà im lặng. Bọn họ theo lệnh của Tô Đông Thi trở ra ngoài tu luyện, cho đến khi trời sáng dần lên, mặt trời muốn rọi sáng cả thân thể, Tô Đông Thi mới ra lệnh cho bọn họ rời khỏi.
Nhiều Mị Thi tộc nhân nằm trong quan tài vừa nghỉ ngơi vừa cảm thán: bây giờ tộc trưởng càng lúc càng hung bạo a, hảo tưởng nhớ sủng vật của tộc trưởng a!
Mà Tô Đông Thi sau khi phát tiết lên đầu Mị Thi tộc nhân, rốt cuộc cũng cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại một chút mới trở về quan tài.
Khiến y bất ngờ chính là sủng vật không biết đã trở về từ lúc nào, cũng không biết ở đâu tìm ra được một đống vải đỏ đắp lên người, an an ổn ổn mà ngủ ngon.
Nhìn dáng vẻ hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn nhoẻn lên, Tô Đông Thi đột nhiên cảm giác bực bội khó chịu.
Sủng vật của y a!
Tô Đông Thi trực tiếp đem đống vải đỏ ném đi. Hình như cảm thấy hơi lạnh, Soviet cau mày một cái, cuộn người lại thành đống.
Tô Đông Thi vốn đang muốn nhào đến áp lên người Soviet, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, liền ôm lấy Soviet, sau đó tự mình nằm xuống, để hắn nằm trên người mình.
Đã không có vấn đề gì. Y nghĩ trong bụng như vậy.
Tiếp theo, dùng tốc độ cực nhanh mà xé quần áo trên người Soviet.
“Rẹt rẹt rẹt”
Bởi vì không có sự ngăn cản của Soviet, quần áo xé ra rất nhanh chóng và thuận lợi.
Sau đó, dấu hôn ở nửa người trên mà lần trước y làm ra hiện ra trước mắt, hai tiểu hồng đậu bởi vì tiếp xúc với cái lạnh mà run run đứng thẳng dậy, thành công khiến Tô Đông Thi đang muốn xé tiếp chiếc quần liền ngừng tay, trực tiếp hướng tới tiểu hồng đậu bên phải ngực mà lè lưỡi ra liếʍ lên.
Bị như vậy mà Soviet còn có thể ngủ ngon, thì hắn chính là cường nhân.
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng cảm nhận được trước ngực lạnh lẽo một mảng, rất nhanh Soviet đã tỉnh. Vừa tỉnh dậy liền thấy mình trần như nhộng nửa người trên, trên ngực thậm chí còn truyền đến từng đợt kí©h thí©ɧ, mặt hắn liền hóa đen, thân thể không tự giác cứng đờ, hai tay nắm lại thành quyền.
Từ thân thể cứng đờ sẽ biết là người đã tỉnh dậy, nhưng Tô Đông Thi một chút cũng không phát hiện, càng lúc càng hăng hái nhấm nháp tiểu hồng đậu trước ngực Soviet, càng nhấm nháp càng làm ra thanh âm càng lớn, lớn đến mức trong quan tài đều là tiếp nước “chẹp chẹp” vừa nghe đã khiến người liên tưởng đến loại sự tình nào.
Soviet nghe được tiếng nước, trên mặt là biểu tình không sao tả được, tay đã vung một quyền đánh tới trên đầu Tô Đông Thi. Một cái đánh này dụng lực không nhẹ, nhưng đối với Tô Đông Thi cũng chỉ là gãi ngứa, tuy vậy cũng thành công nhắc nhở Tô Đông Thi, rằng Soviet đã tỉnh lại rồi.
Tô Đông Thi ngậm tiểu hồng đậu do dự một hồi đành rời khỏi, lại nhìn đến tiểu hồng đậu bị khi dễ một trận đã sưng to, liền nhịn không được vươn ngón tay chọc một cái.
“A!”
Nơi mẫn cảm bị trêu chọc, dù Tô Đông Thi xuống lực rất nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến Soviet có chút đau.
Mà nhìn đến Tô Đông Thi hứng khởi giơ lên ngón tay vừa mới chọc mình, Soviet nháy mắt cảm thấy chịu đựng của mình đã lên tới cực điểm rồi.
Đánh không lại, mắng không nghe.
Bị khi dễ ngay cả cơ hội chống cự cũng không có.
Mà cái tên cương thi trước mặt lại như không có chuyện gì xảy ra.
Thật sự…
Thật sự….
Soviet cắn môi lại, cánh tay chỉ còn một chút khí lực lại vung lên đánh xuống thêm một quyền, đánh cũng đã đánh, chi bằng đánh thêm cái nữa.
“Xô Việt, ngươi làm sao vậy? Ngươi muốn đánh ta cho ngươi đánh.!”
“Đánh ta đi! Đánh ta đi!”
Soviet chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị Tô Đông Thi nắm lấy, hướng về trên người Tô Đông Thi đánh xuống. Mà Tô Đông Thi bảo hắn đánh cũng không phải là nói đùa.
Chỉ là như thế này thì giống như đánh sao?
Cũng không có đau tay. Y là ngại hắn đau tay sao?
Soviet dùng sức rút cánh tay của mình ra khỏi tay Tô Đông Thi, im lặng không nói gì.
“Ngươi không phải thích đánh ra sao? Sao lại không đánh nữa? Ta lại để cho ngươi cắn lưỡi ta, nhưng ngươi đừng cắn đứt nha, ta còn muốn hôn ngươi, hôn môi rất thoải mái. Đây, ta cho ngươi cắn!”
Tô Đông Thi hoang mang cùng do dự mà chìa đầu lưỡi ra trước mặt Soviet, dù Soviet thấy rõ ràng trong mắt y là biểu tình không muốn. Tựa như hắn không cẩn thận sẽ đem đầu lưỡi của y cắt đứt.
Ta cắn đứt lưỡi ngươi để làm gì? Gia còn ngại bẩn miệng.
Soviet hung hẳng đẩy Tô Đông Thi ra, khiến cho cái miệng đang tiến lại gần cách xa bản thân một chút, tiếp tục ngậm miệng không nói tiếng nào.
“Xô Việt, ngươi đừng như vậy có được không? Nói chuyện với ta có được không? Đừng khóc đừng khóc. Ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ!”
Trầm mặc hồi lâu, Tô Đông Thi mới cẩn thận nhích lại gần Soviet, Vừa chạm bàn tay lạnh lẽo vào gò máy, đã cảm nhận được hai hàng nước mắt chảy dài, Tô Đông Thi trong lòng hoảng hốt không thôi.
Khóc?
Cư nhiên hắn lại khóc?
Soviet cũng kinh ngạc không kém, nhìn những giọt nước trên bàn tay của Tô Đông thi, không tin được bản thân mình có thể rớt nước mắt, là bị Tô Đông Thi làm cho tức mà khóc.
Soviet hung hăng lau lung tung lên mặt, nhìn đến biểu tình luống cuống cùng hoang mang trong mắt Tô Đông Thi, lý ra bản thân phải đau lòng mới đúng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn vì trả thù được.
Muội ngươi. Hóa ra ngươi sợ ta khóc a.
Đánh mắng ngươi không được, vậy thì ta khóc đó!
Tuy rằng khóc rất chi là mất mặt, nhưng có thể lợi dụng được thì cũng không đến nỗi.
“Nha nha! Tô Đông Thi ngươi không yêu ta nên bắt nạt ta? Ngươi bất nạt ta! Ngươi không phải từ sáng đến tối đều muốn cái kia sao? Ngươi tiếp tục đi a! Nha!”
Soviet đem cuống họng gào lên đủ cho Tô Đông Thi nghe thấy mà bên ngoài lại không nghe thấy. Phi phi! Hắn mới không cho bên ngoài nghe thấy tiếng đại nam nhân như hắn lăn lộn khóc lên khóc xuống đâu!
Mà Soviet một khi đã lên tiếng, mới phát hiện ra hắn im lặng hồi lâu khiến thanh âm có chút tắc nghẽn, thêm chút giọng điệu giả vờ, thành công trở thành biểu tình cực kì đáng thương. Hơn nữa nước mắt vốn đã ngừng chảy ra, lúc này trong bộ dáng đáng thương lại một giọt nối một giọt rớt xuống. Soviet liền ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng nhìn thằng vào Tô Đông Thi.
Nhìn đến bộ dáng yếu đuối của nam nhân trước mắt rất chi dụ người, Tô Đông Thi vốn đã động tình, nhưng nhìn đến đôi môi bị chính mình gặm nhắm đến thắm đỏ, hai mắt cũng phiếm đỏ, trên mặt lại có hai hàng nước mắt chảy xuống, động tình rốt cuộc cũng bị y ép xuống, đành nuốt nướt bọt đánh ực một cái, lại lắp bắp an ủi:
“Không không ta không nắt nạt ngươi, ngươi bắt nạt ta đi. Ta chẳng cần làm nhiều cái kia, vậy là đã được rồi!”
Y cứ liên tục lặp lại hai câu này mấy lần. Là một tên cương thi, ngươi muốn y nói thêm mấy câu để dỗ người thì thật đánh giá cao hắn rồi.
Soviet nghe hoài chỉ có hai câu bên tai, trong lòng còn một chút tức giận. Nhưng mà lãng phí nước mắt nhiều như vậy, lại mất mặt như vậy, mà Tô Đông Thi lại lo lắng hắn khóc như thế, chi bằng tranh thủ hôm nay bắt y cam kết mấy chuyện đi.
Tuy rằng lời Mị Thi cam kết thì không chắc chắn cho lắm, nhưng mà cứ như mấy ngày này thì hết sức oan uổn rồi.
“Ta không muốn bắt nạt ngươi, ta cũng không cần cái kia. Tô Đông Thi ta chỉ muốn ngươi tôn trọng ta, không thể cứ từ sáng đến tối đều muốn cái chuyện kia, chúng ta còn rất nhiều chuyện để làm. Ngươi cũng không thể bác bỏ suy nghĩ của ta mà cái gì cũng làm theo ý ngươi. Đương nhiên nếu như ngươi muốn làm chuyện kia thì ta cũng có thể đồng ý với ngươi. Nha”
Nói xong một tràng, nhìn đến Tô Đông Thi càng ngày càng phiền muộn, Soviet mới cảm thấy trong tâm mềm xuống một chút. Kỳ thật hai người đều yêu thích thì có thể cùng nhau làm chuyện kia, chỉ cần hạn chế lại một chút là được. Soviet tự biện hộ cho mình, nhìn lại biểu tình trầm mặc của Tô Đông Thi, liền liều mạng cắn môi một cái thật đau, khiến khóe mắt rớt ra thêm hai giọt nước, tiếp theo lại giả khóc hai tiếng nức nở.
Nghe sao cũng thấy thật giả tạo, nhưng mà đối với Tô Đông Thi lại có tác dụng.
Tô Đông Thi vốn đang phiền não trong lòng, vụng về lau nước mắt cho Soviet, lại đau lòng nói:
“Được được! ta đáp ứng ngươi. Nhưng mà ta không hiểu ý ngươi cho lắm, có phải nếu ta muốn làm chuyện kia ngươi đồng ý là được, còn không đồng ý thì không thể đúng không?”
“Ân!”
Tuy rằng cảm giác có hơi không đúng, nhưng được Tô Đông Thi cam đam như vậy Soviet cũng đã thỏa mãn. Hắn đáp một tiếng, lại nhìn đến biểu tình còn buồn bực của Tô Đông Thi, chủ động nhoài người tới hôn lên môi hắn một cái.
“Tô Đông Thi… Ta cũng rất thích ngươi!”
Nói câu này, mặt hắn liền ửng đỏ.
Được rồi. Dưới mức độ sáng như thế này cũng không thấy rõ đâi.
Soviet tự an ủi mình một tiếng.
“Như vậy. Xô Việt, ngươi cũng không được đột nhiên lại biến mất!”
Không biết có phải cái hôn kia tiếp thêm sức mạnh, mà phiền muộn trong lòng nháy mắt đã bị thổi bay. Tô Đông Thi toét miệng ra cười, xác nhận Soviet không có khóc nữa, mới cẩn thận ôm chặt hắn vào lòng, từng chữ từng chữ mà thủ thỉ.
Biến mất?
Soviet ngẩn người ra nghĩ, có phải là nói đến chuyện hắn đi vào không gian trong phòng cũ kia không? Nếu như y không ép hắn làm chuyện kia, thì hắn sẽ không biến mất. Nghĩ như thế, Soviet liền thả lỏng thân thể tựa người vào Tô Đông Thi, hài lòng đáp “được” một tiếng.
Tô Đông Thi nhìn đến mái tóc đen dày của Soviet, hài lòng nghĩ, mặc dù không thể thường xuyên ăn Soviet, nhưng mà hắn không còn đột nhiên biến mắt khiến mình không tìm được nữa thì thật tốt rồi.
Hai bên đều chiếm được tiện nghi, cực kì phối hợp mà ôm nhau nằm trong quan tài thật lâu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
- Chương 62