“Soviet! Nhanh! Nhân lúc này chúng ta mau bỏ trốn đi!”
Lâm Cô đang trong trạng thái hôn mê đột nhiên tỉnh lại, nắm chặt lấy tay Soviet, đứng thẳng dậy không nói hai lời liền kéo Soviet chạy về hướng ngược lại.
“Ngươi không phải đang bất tỉnh sao? Tại sao lại tỉnh rồi?”
Lâm Cô thoạt nhìn không giống như người mới hôn mê tỉnh dậy. Bị y lôi kéo chạy về trước, Lâm Cô thuận miệng hỏi một câu.
Chạy chạy chạy. Lâm CÔ đột nhiên dừng lại, sau đó khom người như nhặt lấy đồ vật gì. Lâm Cô quay đầu nhìn Soviet một cái, trong mắt tràn đầy hưng phấn nói:
“Hiện tại không nói chuyện này. Sư phụ ta đã kéo hai tên kia đi rồi. Chúng ta thừa dịp này nhanh chóng chạy đi!”
“Làm sao vậy?”
Soviet vốn không nghĩ gì, nhưng vì gϊếŧ thời gian, mà nhịn không được nhìn Lâm Cô hỏi thăm môt chút.
“Không có gì. Vừa nãy lúc bị Mị Thi xách lên vai, sư phụ có ra ám hiệu cho ta, ta còn nghĩ mình có khi nhìn lầm rồi, ai ngờ đến đây lại thấy đúng là có đồ vật. Soviet, sư phụ đã cho ta thứ này, ta đảm bảo với ngươi nhất định hai ngày sau chúng ta sẽ ra khỏi cánh rừng này. Lại được nhìn thấy con ngươi rồi a! Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể dẫn ngươi đi tham quan quan đạo nha. Ngươi không muốn cũng không sao, ta sẽ tìm nơi đông đúc cho ngươi ở lại”
Lâm Cô hấp tấp nói, nói đến đoạn muốn dẫn người đi tham quan quan đạo, mất bất giác đỏ ửng lên, hai tay vô thức nắm chặt.
Lâm Cô làm ra biểu tình quái dị như vậy nhưng Soviet căn bản là không biết, chỉ là nhìn ánh mắt khát khao mong đợi của y, liền thấy tâm mình rối lại.
Hắn không biết sư phụ Lâm Cô đã cho y thứ gì, nhưng lời nói chắc nịch của Lâm Cô chứng tỏ bên trong hư thật mấy phần đã rõ.
Chỉ là..Nếu rời đi? Mãi mãi rời đi sao?
Mấy ngày trước chính mình còn ôm ý nghĩ này, cũng coi như là khao khát nhất định phải đạt được đi. Thế nhưng bây giờ tại sao lại có chút không nỡ? Bước chân vẫn như cũ bị Lâm Cô kéo về trước, không khỏi chậm lại.
Hắn nghiêng tai, tựa hồ như muốn nghe ngóng vị trí của Tô Đông Thi lúc này.
Trước khi đi chỉ là mơ hồ nghe được âm thanh, sau đó đi xa hơn lại càng không thể nghe được gì. Nhưng đang thật sự rất rất muốn nghe, sau đó trong lòng đột nhiên nóng bừng lên một cái, như có cái gì đó đang dịch chuyển bên trong người, tiếp theo, mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh.
“Tộc… tộc trưởng!”
Này là âm thanh của Tiểu Nhất đi, nhưng tại sao giọng nói lại lộ vẻ lo lắng như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đạo sĩ chết tiệt.. Ngươi được lắm!”
Tiếp theo đó là âm thanh suy kiệt đứt quãng của Tô Đông Thi.
“Vậy sao? Trách là ngươi không có chuẩn bị đi!”
Lâm Tư mang giọng đắc ý thốt lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Soviet không khỏi bất an nghĩ.
Chưa từng nghe thấy Tô Đông Thi mang theo âm thanh suy kiệt như thế, nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó không tốt. Nhớ lại những vết thương trên người Tô Đông Thi, bất giác nhớ đến một vài tiểu tiết trong tiểu thuyết.
Đạo sĩ cùng yêu tinh, nguyên lai đã tương khắc, chắc chắn là có biện pháp đối phó với yêu quái.
Biện pháp đối phó? Suy kiệt?
Không phải…
Soviet đột nhiên đứng lại, đang lúc Lâm Cô giương ánh mắt khó hiểu nhìn mình, liền vội vã nói:
“Xin lỗi, ta không thể đi nữa rồi!”
Nói xong, liền tránh khỏi Lâm Cô, quay đầu chạy về hướng Tô Đông Thi đang ở.
Có thể hắn sẽ hối hận.
Không! Nhất định là sẽ hối hận!
Nhưng mà, quản hắn!
Hắn chỉ muốn nhìn một chút để an tâm.
Dù cho bản thân mình có thể không giúp được gì.
Soviet vẫn là cảm thấy mình chẳng khác gì con rùa chạy, nghĩ tới tình cảm của Mị Thi kia, liền gấp đến độ bất mãn với tốc độ của chính mình.
Thời khắc này, những cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến đổi.
Chạy chạy chạy, bên tai đã vang lên tiếng thở dốc mệt nhọc, nhưng cũng đồng thời, nghe thấy được một thanh âm thống khổ của Tô Đông Thi cùng Tiểu Nhất.
Càng chạy đến gần, những âm thanh này cũng ngày càng rõ ràng, bất an ngày càng nồng đậm.
Không được loạn, không được loạn, hắn phải nhanh lên một chút, một chút nữa.
Cũng không biết là do hô hấp của mình quá mức kịch liệt, tiểu Mị Thi đang nằm ngủ trong ***g ngực hắn đột nhiên tỉnh lại. Nó mím môi một cái, kêu một tiếng cha, nhưng không nghe thấy Soviet đáp lại. Nó lại mếu máo nhìn, nhìn đến nét mặt đã sớm trắng bệch ra nhưng vẫn gồng mình chạy tới, mắt liền lóe lên một tia đã tường tận.
Mặc dù không biết mình có đoán đúng không, nhưng tiểu Mị Thi vẫn nhanh chóng nhào từ trong lòng Soviet xuống, vững vàng đứng trên mặt đất một cái.
“Cha! Ta kéo ngươi chạy!”
Dáng người nho nhỏ, nhưng nắm tay kéo Soviet chạy đi không một chút tốn sức.
“Ha!”
Hơi thở bỗng dưng dồn dập hơn.
Sức lực của Soviet đang ở mức cực hạn, một lần nữa bị tác động mà tăng nhanh.
Chỉ là, âm thanh thống khổ bên tai dần dần trở nên mơ hồ. Soviet kinh hoảng hồi tỉnh, liền phát hiện hắn cư nhiên lại quay ngược trở lại.
Này này, tiểu Mị Thi, ta biết là ngươi muốn giúp ta, nhưng có biết giờ đang là cản trở ta không ha?
Soviet bị tiểu Mị Thi làm cho dở khóc dở cười.
“Cha! Ta sẽ dẫn ngươi chạy trốn thật nhanh!
Tiểu Mị Thi nói như đinh đóng cộc.
Nghe thấy vậy, Soviet lập tức gồng người cố níu lại, “Tiểu Mị Thi, ngươi đi sai hướng rồi!”, nhưng mà vẫn là bị kéo đi về trước. Bởi vì chạy nhanh quá, cho nên Soviet hô lên bốn năm lần, tiểu Mị Thi mới nghe thấy.
“Sai hướng rồi?”
Cả thân người tiểu Mị Thi vẫn giữ nguyên tư thế chạy về trước, chỉ là cái đầu đột nhiên vặn ngược lại đằng sau 1880 độ nhìn Soviet, nhíu mày hỏi.
Đây đây đây là cái chuyện quỷ quái gì đây?
Soviet phát hiện bản thân mình đối với những chuyện kinh dị đã sớm thấy bình thường, lúc này chỉ là sửng sốt chừng hai giây, sau đó gian nan chỉ về một hướng.
“Ta muốn đến phía bên kia!”
“Bên kia?”
Tiểu Mị Thi linh hoạt cái đầu, quay sang nhìn theo hướng ngón tay Soviet chỉ.
“Phải!”
Soviet gật đầu, sau đó trong lòng nhanh chóng khóc thầm, tối hôm nay, nhất định sẽ thấy ác mộng a!