- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
- Chương 4
Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
Chương 4
Lát sau, trong lúc nhìn Soviet ngoan ngoãn bất động, tộc trưởng cương thi bỗng nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên một tia kháng cự rồi biến mất ngay, thần tình trong ánh mắt giống như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó rồi nên nhanh chóng trở nên tràn đầy kiên định. Tộc trưởng cương thi liền từ từ, từ từ nỗ lực cúi xuống, bởi vì đã đến cực hạn chịu đựng nên xương khớp bắt đầu phát ra mấy tiếng “khanh khách”. Rốt cục…
Khi phát hiện mũi mình không sai biệt lắm có thể chạm được tới cần cổ Soviet, trong mắt tộc trưởng cương thi liền lộ ra tia sung sướиɠ tột đỉnh. Y nhếch môi, lè lưỡi, đầu tiên thử dùng đầu lưỡi mà chạm nhẹ một cái trên da cổ Soviet như dò xét, liền có cảm giác âm ấm, đồng thời mang theo một ít mùi thơm ngát, quả thực giống như y tưởng tượng.
Sau khi dò xét thành công, y liền từ trên cổ mà liếʍ lên những chỗ không có tóc, liếʍ đến vùng vai bị áo che phủ mới thôi. Từng tấc từng tấc, tinh tế mùi hương dày đặc, cả khoang mũi tràn đầy mùi vị thư thích. Bao nhiêu sung sướиɠ đều muốn lộ ra đến mức không thể khống chế được.
Mùi hương lưu lại. Này là sủng vật của y a! Gật đầu lia lịa.
Sau đó cảm giác sung sướиɠ rốt cuộc cũng phát tiết ra.
“Hou!” Y rống lớn một tiếng.
Sau lưng, những “người” khác như cảm giác được tâm tình vui thích của tộc trưởng, liền đồng dạng mà rống to “Hou hou hou!” theo.
“Hou!”
“Hou hou hou”
Chiếu theo lý giải của Soviet mà nói, cái này chính là, tộc trưởng ta thật cao hứng.
Sau đó là nhiều “người” đều nói, thủ lĩnh cao hứng, chúng ta cũng thật cao hứng. Đồng thời, để chứng minh là mình đang cao hứng, bọn họ liền phải biểu hiện ra. Tộc trưởng sung sướиɠ gào lên rồi, chúng ta cũng liên tiếp mà gào lên.
Tộc trưởng cương thi hiển nhiên rất hài lòng với loại phản ứng này, hướng về phía sau lưng mà gọi, thanh âm có phần trầm thấp đôi chút, “hou”! Nếu thủ hạ đều tri âm như vậy, y cũng không ngần ngại cho bọn họ cảm thụ một chút cảm giác của y khi phát hiện ra sủng vật mang theo mùi hương kia.
Nhiều kẻ “hou hou?” mấy tiếng không tin, như đang muốn xác định lại, sau khi xác định là vị thủ lĩnh đáng kính của mình không hề lường gạt, liền vui mừng mà kêu lên một tiếng, đôi mắt ánh vàng tràn đầy nồng hậu hướng về phía Soviet, sau đó bắt đầu nhảy qua.
“Thịch…Thịch thịch thịch”
“Thịch, thịch thịch thịch”
….
Nhiều “người” cùng nhảy qua như vậy, thanh âm kia tuyệt đối kinh khủng, bất quá Soviet với âm thanh tàn phá lỗ tai kia sớm đã quen thuộc. Từng có ai nói “phun a phun a, thành thói quen”. Đồng dạng cũng có “thanh âm lớn a thanh âm lớn, nghe nhiều thành quen!! =.=, cho dù từ ngữ cũng có chút không đúng. Nhưng đó cũng không phài trọng điểm. Dù Soviet có một thói quen luôn tự nhủ bản thân mình phải trấn định, coi như là phân tán chú ý, nhưng giờ khắc này tựa hồ như muốn trấn định cũng không được nữa rồi.
Bởi vì vị đội mũ kia đang muốn kiểm tra cả đầu tóc của hắn. Hắn rất rõ ràng trên đầu mình không có gì, nhưng vị kia lại giống như nhất định phải kiểm tra vài lần nữa. Đối với kẻ mạnh hơn, hắn nhẫn.
Vị đội mũ kia không biết dùng cái gì mà bắt đầu đυ.ng vào da thịt của hắn. Ở phía sau y vẫn luôn không ngừng mà dùng vật kia liếʍ láp. Hắn đại khái có thể biết đó là cái gì a. Nhưng hắn lại tình nguyện không muốn biết. Như vậy giống như là đang tỉ mỉ tẩy rửa da dẻ đi, chẳng lẽ là đang muốn rửa cho sạch để thuận tiện mà gặm cắn? Hay là, kì thực đây là tập tục của “người” địa phương này, đối với người ngoại địa phải tẩy rửa sạch sẽ mới có thể ra tay.
Chuyện sinh tử, Soviet phát hiện quả thật không giống như hắn tưởng tượng. Nếu như có thể đảo ngược lại thời gian, cho dù vị đội mũ kia có đùa giỡn hắn mười lần như, hắn cũng sẽ nhẫn nhịn.
Nếu không phải đùa giỡn? Chữ nhẫn trên đầu một cây đao a.
Nhưng mà, trên đời không thể có chuyện đảo ngược thời gian này nọ, cho nên, nếu quả thật muốn hắn chết, tốt xấu gì hắn cũng phải có cốt khí. Soviet trong lòng yên lặng biểu tình, từng chỗ da thịt kia bị vị đội mũ chạm vào, liền bắt đầu trở nên cứng ngắc, nhưng chân không một chút run rẩy, miệng lại không phát ra tiếng rên than, Soviet thật tình vẫn rất hài lòng a.
Sinh hoặc tử, hắn đều muốn mình vẫn giữ lại tôn nghiêm… Đương nhiên, đây đang ở tình huống không có sự lựa chọn.
Nhưng mà, coi như là chết, phân thây các kiểu, thật lòng hắn vẫn không muốn nhìn nhận.s
Soviet cúi đầu, những cặp mắt sắc vàng kia cách mình càng ngày càng gần rồi. Bây giờ gần như là muốn chạm được vào hắn ngay!!!
Hoàng nhãn sâu kín, những “người” kia toét miệng cười, lộ ra mấy cái răng trong khoang miệng, như là muốn nói cho hắn biết, bọn hạ đang rất hưng phấn, tỉ như bọn họ ngay lập tức có thể ăn được đồ ăn rồi.
Sovite lệ rơi đầy mặt, trong đầu cố gắng đánh bay những hình ảnh máu tanh tưởi vừa mới xuất hiện. Rốt cuộc có làm sao cũng không thể bình tĩnh được rồi. Coi như… coi như không thể trốn thoát, chỉ còn có thể ngồi ngốc ra mà chờ chết. Cho dù lúc trước quả thật hắn từng có ý nghĩ ngu ngốc này.
“Hou?” Vị đội mũ kia tựa như bất mãn phát hiện ra, người nào đó giây trước còn đang ngoan ngoãn bất động, giây sau đột nhiên lấy đâu ra một cỗ khí lực mạnh mẽ, nhân lúc y không phòng bị mà cứ thế từ dưới người hắn lăn ra ngoài.
Đúng, lăn ra. Soviet còn chưa rõ ràng mọi chuyện, chân không thể kiểm soát được nữa nên không chịu nhúc nhích, dù cho hắn có cố sức cử động thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Mắt thấy những “người” kia đang muốn nhào lên, trong nháy mắt, hắn chỉ có thể nghĩ tới chuyện lăn đi.
Kỳ thực trong lòng Soviet biết rõ, lăn đi thì lại rất chậm, cũng chẳng phải là lựa chọn sáng suốt.
Bất quá, hắn không nghĩ tới hành động này chống đỡ không nổi một phút.
Vị đội mũ thấy hắn chạy trốn, rõ ràng là đang rất tức giận, chân trái đi trước kéo chân phải đi theo, miễn cưỡng đi đến vị trí mới vừa lăn ra được của Soviet. Chân trái “người” kia không biết làm sao đã lèn xuống bên dưới người hắn, sau đó rất nhẹ nhàng động tác mà nhấc chân hất lên. Soviet rõ ràng cảm giác được chính mình bay lên rồi.
Bay… Nhân loại kì thực đều có chung một giấc mơ, muốn được bay lượn. Nhưng hiện tại chứng minh giấc mơ kia không phải lúc nào cũng tươi đẹp.
Cũng không biết là do người kia không khống chế được lực đạo hay là cố ý trừng phạt hắn, mà một cước hất lên, Soviet trong nháy mắt “vυ"t” một cái liền nhìn thấy mặt đất cách mình khoảng trăm mét, tiếp theo lại “sưu” một tiếng rồi nhanh chóng rớt xuống.
Nguyên lai, cuối cùng cái chết của mình lại là loại tình cảnh máu chảy tanh tưởi này a, quả thực một điểm xinh đẹp cũng không có!!!
Mặt Soviet nháy mắt trắng bệnh, trong lúc nhìn mặt đất càng ngày càng gần, theo phản xạ liền nhắm hai mắt lại, hoàn toàn phó thác số mạng.
Bất quá… Sao rơi xuống đất lại vững vàng như vậy? Đang lẳng lặng chờ đợi động tĩnh, một lát sau, Soviet hồ nghi mở mắt ra.
Quần áo cũ rách, tựa hồ có chút quen thuộc.
Cảm giác cứng rắn, xung quanh khí tức tựa hồ cũng có chút quen thuộc.
“Hou hou” – bên tai lại truyền đến tiếng rống to, Soviet rõ ràng thấy trước mắt một đám người đang đồng loạt khom lưng chín mươi độ mà nhìn hắn, âm thanh “khanh khách” cũng vang lên bên tai. Hắn cuối cùng cũng rõ ràng tại sao lại quen thuộc như thế rồi.
Hiển nhiên lại không chết! Soviet gian nan quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một mảng da thịt cứng rắn, tay thử vò vò đống vải vóc trông rất quen thuộc kia.
Gió thổi qua, vải vóc lại nát tan.
“…” Hắn, nguyên lai lại bị người ta vác đi như trước. Bất quá lần này, muốn gánh hắn đi đâu đây?
Mặc kệ, hắn cũng không thèm quan tâm nữa. Răng hung hăng cắn xuống đầu vai của “người” đang cõng mình một cái, quả thực như hắn dự đoán, da thịt này thật là cứng.
Rất tốt… Hắn cuối cùng cũng có thể ngất đi. Hết thảy đều không cần phải suy nghĩ nữa. Trước lúc hôn mê, Soviet còn khẽ cong khóe miệng mà hài lòng nghĩ…
Tác giả có lời muốn nói: Khổ thân Soviet, đến bao giờ mới thôi không bị khổ bức đây???
Êm dịu lui xuống, làm sao lại để cho Soviet tiếp tục chịu khổ bức được chứ (che mặt)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
- Chương 4