- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cương Thi Công Tác
- Chương 2: Không chuyên nghiệp
Cương Thi Công Tác
Chương 2: Không chuyên nghiệp
Ba ngày sau, huyện Vạn Dung.
Giữa trưa nhiệt độ tăng cao đến 40°C, đàn ông làm việc trong công trường đều cởi trần, chỉ có Vu Cẩn là mặc kín mít, cứ như sợ người ta không biết mình không nóng vậy.
Còn vì sao một lão cương thi như hắn lại ngồi trong công trường lúc giữa trưa thì đại khái bởi vì đây là công việc duy nhất vừa không cần thẻ căn cước vừa thanh toán tiền lương ngay trong ngày hắn có thể tìm được trong ba ngày qua.
Một đại hung chi vật bản lĩnh tài năng lại cần cù chăm chỉ làm công kiếm tiền, Vu Cẩn thiệt tình cảm thấy mình chính là thi tốt nhất trên đời, thì ra lão già phong ấn hắn bị mù mắt chó thật, mệt cho lão ngày nào cũng lẩm bẩm lải nhải cái thứ “thiện ác đúng sai” chó má kia mãi.
Vu Cẩn chống cằm, chỉ tiếc lão già đã không còn nữa. Theo hiểu biết của hắn mấy ngày nay, thế giới hiện giờ đã là vào ngàn năm sau, tuy lão già là tu sĩ nhưng trước đó cũng đã bị trọng thương, tuổi thọ không dài, hơn nữa sau đó còn liều mạng phong ấn hắn…
Phỏng chừng đã sớm luân hồi chuyển kiếp mười mấy đời.
Nhưng mà Vu Cẩn cảm thấy nếu mình gặp được chuyển kiếp của lão già, kiểu gì cũng phải đánh cho lão một trận, tốt nhất là lấy luôn cái mạng chó của lão, nếu không hắn thật sự không nuốt nổi cục tức này.
Vu Cẩn bị phong ấn đã rất lâu, nhưng thời gian hắn vào đời thật sự không nhiều, không quen biết được mấy người. Ngoại trừ lão già tu sĩ thì còn lại chính là cái thứ dùng để trấn áp hắn.
—— Ngọc tỷ truyền quốc.
Thứ đồ kia có thần trí của chính mình, đã tu thành hình người từ lâu, còn lớn tuổi hơn Vu Cẩn.
Hiện giờ phong ấn buông lỏng, bản thân Vu Cẩn có thể thoát ra ngoài, chắc chắn tên kia đã bị thương hoặc là bản thân ngọc tỷ đã xảy ra vấn đề.
Dù tên kia xảy ra chuyện gì, Vu Cẩn cũng sẽ rất vui.
Nghĩ đến đó, không hiểu sao Vu Cẩn lại hồi tưởng đến dáng vẻ tên kia.
Hắn chỉ gặp mặt cục ngọc nát kia có một lần, là lúc hắn bị phong ấn. Tên kia mặc một thân giáp sắt, cặp mắt than chì không mang theo một tia tình cảm nào, như là sát thần.
So với mình đơn thuần vô hại, tên kia càng giống đại hung chi vật hơn.
“Cậu ăn xong rồi?” Một người đàn ông khuôn mặt gầy gò vàng vọt đi lên liếc mắt nhìn Vu Cẩn một cái, thấy hộp cơm trước mặt Vu Cẩn trống không, hơi kinh ngạc.
Nếu gã nhớ không lầm, cơm hộp chỉ mới được phát vào năm phút trước.
“Ừ, ăn xong rồi, mùi vị không tệ.” Vu Cẩn liếʍ liếʍ môi mình, ánh mắt hắn dừng trên người người đàn ông trước mặt, nụ cười càng tươi hơn nữa.
Lưng người đàn ông trước mặt khá còng, lòng trắng mắt mang theo màu vàng, con ngươi hơi đυ.c, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức sẽ làm người hiểu lầm đây là một ông già.
Trên thực tế người đàn ông nọ chỉ mới đầu 30.
Vu Cẩn ngửi thấy mùi tử khí trên người người đàn ông cùng với mùi du͙© vọиɠ hôi thối. Mà nhìn ánh mắt tham lam của người đàn ông, dường như gã đang theo dõi mình.
Khá tốt.
Vu Cẩn thích đồ ăn ngon, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn ăn gì đó điều hòa lại một chút.
Mùi tử vong và du͙© vọиɠ đối với loại cương thi lâu năm như hắn mà nói cũng không phải là đồ ăn tệ, tuy không có vị nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp thỏa mãn về mặt tinh thần.
Người giấy nhỏ giấu trong tay áo Vu Cẩn bắt đầu xao động, răng nanh Vu Cẩn biến dài, hắn đang tự hỏi xem nên gϊếŧ chết người đàn ông ngay tại chỗ hay là tìm một nơi không có ai.
Ầy, gần đây lẩn trong xã hội loài người lâu quá, bắt đầu gϊếŧ một người cũng phải băn khoăn, đây không phải là chuyện tốt. Vu Cẩn đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngày càng nóng bỏng: “Chắc là sẽ hơi đau.”
“Cái gì?” Người đàn ông vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.
“Đây là lần đầu tiên của ta.” Vu Cẩn giải thích với người đàn ông, “Nhưng mà đợi một lát quen rồi sẽ không sao nữa, cho nên oan ức ngươi.”
Người đàn ông gầy gò nhíu mày, lui về sau một bước, nâng tay che kín ngực mình: “Cậu có ý gì?”
“Thì là chắc sẽ hơi đau một chút, dù sao ta cũng chưa thuần thục.” Vu Cẩn nhún vai, hắn vươn tay về phía người đàn ông, “Ngươi không nhận ra sao? Mùi máu tươi trên người ngươi rất nặng.”
Người đàn ông gầy gò sửng sốt một chút, biểu cảm thay đổi: “Mày……”
“Wao!” Tiếng một cô gái cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Vu Cẩn và người đàn ông gầy gò cùng lúc nhìn qua. Bên đó là một cô gái đang cầm cơm hộp, nhìn cũng chỉ 18-19 tuổi. Cô gái là con của thợ Vương lái xe cẩu trong công trường, học năm nhất ở trong trường gần đây, cách nhà cũng không xa, thường xuyên đến đưa cơm cho ba mình.
Tầm mắt cô gái dừng trên người Vu Cẩn, hai mắt trừng to, sau khi nhận ra mình lên tiếng quấy rầy Vu Cẩn thì vội vàng xin lỗi: “À không, ngại quá.”
Sau khi cô nói xong rồi nhìn Vu Cẩn: “À, ừm cái đó, em có thể chụp hình anh không?” Vì sao trong công trường lại có một anh đẹp trai như thế?! Nhìn làn da trắng bóc đó đi, nói không dễ nghe một chút thì chẳng khác gì người chết cả.
Chụp ảnh? Vu Cẩn hơi sửng sốt, đương nhiên hắn hiểu chụp ảnh có ý gì, từ khi lục lọi ký ức trên người tiểu cô nương mời hắn ăn mì lúc trước hắn đã biết hết rồi.
“Đương nhiên!” Vu Cẩn biết mình rất đẹp, hơn nữa hắn thích người biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, vì thế Vu Cẩn tạm thời từ bỏ ý tưởng gϊếŧ chết người đàn ông, “Có cần ta tạo hình gì không?” Hắn xoay một vòng, như một con chim công muốn khoe khoang lông chim của mình.
Dường như cô gái cũng không ngờ Vu Cẩn sẽ phối hợp như vậy, hơn nữa nhìn biểu cảm của Vu Cẩn, hắn giống như một đứa trẻ con được tiếp xúc với điều gì đó rất mới mẻ vậy, cô gái xấu hổ ho khan một tiếng: “Tạo hình thì không cần, nhưng mà anh có thể buông đôi đũa trên tay mình xuống được không.”
“À? Buông đôi đũa.” Vu Cẩn nhìn tay phải mình còn đang cầm đũa dùng một lần, gật đầu nói, “Đương nhiên, đương nhiên, ta hiểu, đũa không thể cùng chụp ảnh với ta, nó không đẹp.”
Nhìn thì rất đẹp trai nhưng cô thật sự không thể bắt kịp mạch não của soái ca, cô gái thầm than trong lòng mà tay lại không ngừng chụp, đổi góc độ chụp cho Vu Cẩn rất nhiều tấm.
Sau khi chụp xong thì trưng cầu ý kiến của Vu Cẩn: “Em có thể post lên Weibo không?”
Weibo? Đó là thứ gì? Vu Cẩn nhíu mày, hắn không tìm được loại thông tin nào liên quan đến từ này trong ký ức của tiểu cô nương, có lẽ bởi vì tuổi tác của tiểu cô nương đặt ở trong nhân loại cũng đã được xem là khá già.
“À ừm……” Cô gái thấy Vu Cẩn chậm chạp không trả lời, cô cũng không biết soái ca tên gì, chỉ có thể xấu hổ mở miệng, “Nếu anh để ý thì……”
“Không để ý.” Vu Cẩn cắt ngang lời cô, “Đương nhiên không để ý, ngươi đăng đi.” Mặc kệ Weibo trong miệng tiểu cô nương là thứ gì thì đều không thể tạo thành bất kì thương tổn gì lên hắn, Vu Cẩn rất tự tin.
Vu Cẩn sống rất vui vẻ nhưng người phụ trách điều tra động tĩnh về Vu Cẩn trong Cục Dị Quản lại không được vui như thế.
Ba ngày qua bọn họ rất đau khổ, phải biết rằng, loại đại quái vật như Vu Cẩn, thời gian lẩn trốn trong con người càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm, ai mà biết hắn có đang ấp ủ âm mưu kinh thiên động địa gì hay không.
Bọn họ không dám lơi lỏng, đặc biệt là Doãn tiên sinh Doãn Húy Minh, từ ba ngày trước đã ngồi ở bên cạnh bọn họ nhìn chằm chằm, đừng nói ba ngày không nhúc nhích, thậm chí các đội viên còn cảm thấy Doãn tiên sinh cũng chưa từng chớp mắt.
“Tôi nghe nói Doãn tiên sinh đã gặp Vu Cẩn?” Một nam đồng đội vừa mới đổi lượt xuống dưới ngồi bên cạnh Doãn tiên sinh, mắt cậu treo hai quầng thâm cực đậm, “Ngài quen hắn không?”
“Gặp rồi, không quen.” Cặp mắt than chì của Doãn Húy Minh nhìn về phía nam đội viên, “Ta gặp hắn lúc hắn bị phong ấn.”
“À, vậy sao.” Nam đội viên héo, cậu nằm vật trên sô pha giống như con chó chết, “Đang êm đẹp, rốt cuộc tại sao phong ấn Vu Cẩn lại bị mở ra chứứứứ!”
Doãn Húy Minh nghe thấy nam đội viên nói, theo bản năng nhìn tay mình, mím môi, không lên tiếng.
Bên cạnh Doãn Húy Minh còn có một nữ đội viên đang ngồi, lớp make-up trên mặt nữ đội viên đã trôi gần hết, nhưng cô lười đi rửa mặt, tóc tùy ý thả ở sau ót.
Cô cũng vừa mới đổi lượt, lúc này một tay cầm sữa bò, một tay lướt điện thoại.
Đợi chắc khoảng 6 tiếng nữa sẽ đến lượt cô, nhưng càng như vậy cô càng không muốn ngủ.
Đứng trước nguy cơ tử vong, vừa lướt điện thoại ăn dưa vừa nhảy qua nhảy lại bên bờ vực cái chết.
Tay nữ đội viên run rẩy uống một ngụm sữa bò, click mở một phần mềm bắt đầu lướt hot search.
Nữ minh tinh kết hôn? Nữ minh tinh này là ai? Không biết.
** mẹ nó, vì sao có một số người chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng có thể lên hot search được vậy? Minh tinh ăn cơm lại là ai?
Nữ đội viên lướt đến độ mơ màng sắp ngủ, thẳng đến khi click mở một bài post Anh công nhân đẹp trai, vốn ban đầu cô cho rằng sẽ nhìn thấy hình một người đàn ông mặc áo ba lỗ gì gì đấy……
“Khụ khụ khụ khụ khụ.” Nữ đội viên bị sữa bò nóng làm sặc, “Đờ mờ ai dọn gạch mà ăn mặc kiểu này?”
Người trong ảnh mặc một thân đồ đen, quần áo thủ công vừa nhìn đã biết không hề rẻ.
Vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến mức nữ đội viên nghi ngờ tên này photoshop quá đà, nhân loại bình thường có thể đẹp như vậy à?
Tiểu minh tinh nhà ai đang chuẩn bị debut nên lăng xê chứ gì, nhưng mà lăng xê có hơi mất não, dọn gạch mà mặc đồ như định đi đóng phim cổ trang, bộ tưởng người khác mắt mù hết rồi chắc?
Nữ đội viên lưu ảnh lại, sau đó định thoát khỏi bài post.
“Từ từ.” Giọng nói Doãn Húy Minh vang lên, dọa nữ đội viên giật mình, cô lại ho khan thêm lần nữa, thậm chí sữa bò còn chui tọt ra khỏi lỗ mũi.
Vừa mới ngẩng đầu, cô phát hiện cặp mắt than chì của Doãn Húy Minh đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình, không biết đã nhìn bao lâu.
Nói thật, có hơi khủng bố.
“Bức ảnh vừa rồi.” Doãn Húy Minh nhắc nhở cô.
Nữ đội viên à à hai tiếng, vội vàng bật điện thoại lên, tìm bức ảnh công nhân photoshop lố tay kia ra: “Có vấn đề gì sao?”
Người trong ảnh đúng là rất đẹp, dù ảnh chụp có được photoshop hay không thì người ngoài nhìn vào cũng thấy người trong ảnh không tệ.
Doãn Húy Minh nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát: “Đây là ở đâu?”
“Hả?” Nữ đội viên vẫn chưa phản ứng kịp.
“Chỗ này là chỗ nào?” Doãn Húy Minh chỉ chỉ màn hình điện thoại của nữ đội viên.
“À, để tôi tìm xem.” Nữ đội viên lên xem bình luận, “Nghe nói là huyện Vạn Dung, quận H, tỉnh Y.”
“Điều tra rõ ràng.” Doãn Húy Minh, “Hắn là Vu Cẩn.”
“Ừm ừm, tôi hiểu, nhưng mà tôi có sao nói vậy nhé, dù nhan sắc của cậu ta là thật thì chúng ta cũng không thể lãng phí…… Đợi một chút?!” Cuối cùng nữ đội viên cũng phản ứng lại.
Các đội viên xung quanh đều nhìn về phía này, ngay cả nam đội viên đã ngủ vừa rồi cũng từ từ ngồi dậy.
Doãn Húy Minh đã đứng lên, nữ đội viên há to miệng. Ngay lúc Doãn Húy Minh chuẩn bị xuất phát, nữ đội viên mới lên tiếng.
“Ý là lúc chúng ta đang cực cực khổ khổ ở đây tìm hắn thì một lão cương thi như hắn lại đi dọn gạch?!”
Nam đội viên đã bò dậy, lảo đảo lắc lư tiến lên, cậu thoáng nhìn qua màn hình điện thoại của nữ đội viên: “Wao, hắn còn thuận tiện lên hot search luôn.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cương Thi Công Tác
- Chương 2: Không chuyên nghiệp