Chương 5

CUỒNG THEO DÕI

Chương 5

Cao Viễn Phong thực khó hiểu, Chu Kỳ Lân làm sao biết sinh nhật hắn?

Bất quá tiểu bằng hữu Chu Kỳ Lân không có hứng thú giải thích nghi hoặc cho Cao Viễn Phong, kéo cậu ngồi vào trong xe, nói với tài xế: "Đi khách sạn Danh Uyển."

Nói xong liền trực tiếp nằm trên đùi Cao Viễn Phong, cùng Chu công nói chuyện phiếm.

Cao Viễn Phong đầu đầy hắc tuyến: Con trai, có thể tham khảo ý kiến chú một chút không?

Tới rồi khách sạn Danh Uyển , Cao Viễn Phong vỗ vỗ mặt người đang ngủ say trên đùi: "Kỳ Lân, ngồi dậy. ”

Chu Kỳ Lân mở mắt nhìn bốn phía: "Xuống xe đi. ”

Hắn thật sự là ngủ rồi?! Việc học rất nặng nề? Cao Viễn Phong nhìn khuôn mặt còn buồn ngủ của Chu Kỳ Lân, đã hoàn toàn không còn kiêu ngạo bá đạo ngày thường, không khỏi cảm thán: Thật đáng yêu a. Nếu hắn tiếp tục đáng yêu như vậy thì tốt biết bao.

Từ lúc lên xe đến bây giờ, Chu Kỳ Lân không cùng Cao Viễn Phong nói mục đích tới khách sạn. Chu Kỳ Lân không nói, Cao Viễn Phong cũng không hỏi, đây chính là cảm giác trong truyền thuyết "Đem mình yên tâm giao cho người khác" đi? Cao Viễn Phong nghĩ.

Chu Kỳ Lân đưa Cao Viễn Phong đến một gian phòng: "Chính là nơi này. ” Cao Viễn Phong bị hắn đẩy bả vai, đẩy đến cửa phòng, nhưng thế nào cũng không chịu đi vào.

Cao Viễn Phong đầu óc loạn thành một đoàn hồ nhão, tiến triển có phải nhanh hơn một chút hay không? Sắp đến thuê phòng à? Tuy Rằng Kỳ Lân đã tròn 18 tuổi, nhưng mình vẫn cảm thấy giống như đang làm chuyện phạm pháp a đậu má!

Chu Kỳ Lân không biết ý nghĩ của Cao Viễn Phong, một tay đẩy hắn vào, đóng cửa lại...

“—— ách.”

Nhìn hết thảy trước mặt, Cao Viễn Phong không biết nói gì, trên sàn nhà dùng cánh hoa hồng vẽ một trái tim màu đỏ, có viết vài chữ ở giữa hình trái tim: “Chúc mừng sinh nhật, em yêu anh!”

Nến được thắp sáng khắp nơi trong phòng. Đây không phải là nơi đáng chú ý, đáng chú ý chính là……

Căn phòng chật kín người là sao? Không phải hẳn là hai người nồng tình mật ý sao?!

Bỏ qua ý niệm hèn mọn của mình, Cao Viễn Phong gãi gãi đầu, đi về phía trước một người phụ nữ trung niên ăn mặc dị thường diễm tục: "Mẹ, các mẹ có chuyện gì vậy? ”

Mẹ Cao cười đến vẻ mặt xuân quang xán lạn: "Buổi sáng con mới được gọi tới, đứa nhỏ Kỳ Lân này vì con mà hao phí không ít tâm tư a. ”

Cao Viễn Phong nghe xong, nhìn bốn phía phòng một vòng, còn phí tâm tư? Có bao nhiêu sẽ không làm mọi người ngạc nhiên?

Buồn bực nhất chính là, Chu Kỳ Lân hắn tìm công ty kinh hỉ nào? Còn hoa hồng, còn hình trái tim, còn nến, đây hoàn toàn là dựa theo quy cách dỗ dành cô gái mà đến. Đm, lão tử là nam nha!

Thấy con trai mình ngơ ngác tại chỗ, mẹ Cao nghĩ nhiều cho rằng nhi tử cảm động quá mức, không thể nói nên lời, vui vẻ kéo tay Hai người Chu Kỳ Lân cùng Cao Viễn Phong, vẻ mặt ( ít nhất chính mình nàng cho rằng như vậy) mà cười: “Viễn Phong có thể gặp được Kỳ Lân là phúc khí của hắn, sau này phải hảo hảo sinh hoạt nha!”

Mẹ Cao nói xong, giống như mẫu thân phải gả con gái đi mà khóc lên.

Cao Viễn Phong nhìn mẹ mình nước mắt tung hoành không nói gì nghẹn họng, mẹ, mẹ đây là muốn náo loạn gì a?

Phía sau một đám người nhìn hai mẹ con diễn tình mẫu tử thâm sâu, cư nhiên còn lau nước mắt.

Mẹ Chu Kỳ Lân tiến lên một bước, cầm tay Cao Viễn Phong: "Viễn Phong, chúc mừng sinh nhật! ” Cao Viễn Phong gật gật đầu, cảm ơn Chu ma ma.

Chờ mẹ Cao Viễn Phong ngừng khóc trở về trang điểm lại, không khí mới sinh động lên, mở champagne bật âm nhạc, đem sinh nhật Cao Viễn Phong thành một buổi họp mặt gia đình.

Chu Kỳ Lân đem Cao Viễn Phong kéo vào góc: “Thích sao?”

“…… Ách.” Cao Viễn Phong không tiện đả kích sự nhiệt tình của bạn nhỏ, miễn cưỡng vui cười nói: “Thích thích.”

Chu Kỳ Lân giống như hài tử được cho kẹo, vui vẻ đến mức nhanh tay múa chân, chỉ chỉ hai má mình kề sát vào, Cao Viễn Phong bất đắc dĩ nhìn hành động ngây thơ của hắn, tiến lên "Chụp" hôn một cái.

Sau khi rời khỏi khách sạn, mọi người thực sung sướиɠ, Cao Viễn Phong thực cảm khái. Hắn có gia đình gì vậy ưi?

Không trực tiếp đem Cao Viễn Phong đưa về nhà hắn, Chu Kỳ Lân đem Cao Viễn Phong mang về chính nhà mình.

Bị Chu Kỳ Lân lôi kéo vào phòng, Cao Viễn Phong thực buồn bực, hắn lại muốn gì thế?

Mở cửa, đem Cao Viễn Phong đẩy vào phòng mình, Chu Kỳ Lân lấy ra một quyển album.

(E: Cứ tưởng lè~...đẩy lên giường :)))

Cao Viễn Phong tiếp nhận mở ra, là một ít ảnh Chu Kỳ Lân từ nhỏ đến lớn. Lật lật, Cao Viễn Phong nhìn thấy một tấm ảnh khác, phía trước đều là ảnh của Chu Kỳ Lân, nhưng bức này là Chu Kỳ Lân cùng một người khác chụp. Hai người đứng ở một cửa tiệm, ngây ngốc mà đối với ống kính giơ chữ V.

Khi đó Chu Kỳ Lân đại khái 6, 7 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn phấn nộn nộn rất đáng yêu, mà người kia đại khái 14, 15 tuổi, mấu chốt của vấn đề không phải là vấn đề tuổi tác của hai người.

Mà là……

Đm nha, một thiếu niên khác chính là mình nha, mặc đồng phục học sinh màu trắng, giữ lại một tấc chính mình nha!

Cao Viễn Phong đã không biết giải thích hiện tượng quỷ dị trước mắt như thế nào, hắn rất nhiều năm trước đã gặp qua Chu Kỳ Lân, vì sao mình một chút ấn tượng cũng không có?

"Khi còn bé, ta đi trung tâm thương mại chơi." Nhìn ra nghi hoặc của Cao Viễn Phong, Chu Kỳ Lân bắt đầu nhớ lại, "Kết quả cùng người nhà đi lạc, là đại ca ca này mang theo em tìm mẹ. ” Đoạn ký ức đó là chuyện cũ ngọt ngào của Chu Kỳ Lân.

Chu Kỳ Lân bởi vì cùng người nhà tản đi, ở trong góc trung tâm thương mại cất tiếng khóc lớn, bị Cao Viễn Phong cùng bạn học đi ra mua đồ bắt gặp, hắn lấy khăn giấy ra lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Kỳ Lân, kiên nhẫn hỏi thăm tin tức của tiểu hài tử, kết quả không thu hoạch được gì, nhóc con còn khóc đến lợi hại hơn.

Cao Viễn Phong bất đắc dĩ dẫn hắn đến gần đó mua kem, Chu Kỳ Lân mới nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo Cao Viễn Phong đi khắp toàn bộ trung tâm thương mại.

Một mình Cao Viễn Phong ở lại nắm tay nhóc con nơi nơi tìm người nhà, cả đời cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này sau khi lớn lên còn đi tìm mình.

Lúc ấy, sau khi tìm được người nhà cho hắn, Cao Viễn Phong cái gì cũng chưa nói, xoay người muốn đi, Chu Kỳ Lân thấy thế lại lên tiếng khóc lớn, muốn đại ca ca bồi hắn chơi. Cao Viễn Phong bất đắc dĩ, đành phải bồi Chu Kỳ Lân chơi cả một buổi chiều, còn chụp được duy nhất một tấm ảnh, chuyện này qua đi cũng đã bị Cao Viễn Phong ném ra sau đầu.

Cao Viễn Phong không nghĩ tới, Chu Kỳ Lân so với mình nhỏ như vậy cư nhiên còn nhớ rõ ràng thế.

"Sau đó em để cho cha mẹ em đi hỏi thăm tin tức của người kia, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì." Chu Kỳ Lân cầm album ảnh, vuốt ve tấm ảnh kia một chút, tiếp tục nói: "Mãi cho đến khi em lên trung học mới nghe được tin tức của anh ấy, em biết chúng em chênh lệch, cho nên em rất kiên nhẫn chờ mình lớn lên.

"Em nghĩ chờ em vừa lớn lên liền đi tìm hắn, thế nhưng, về sau lại mất đi tin tức của hắn.

“Em thật sự chờ không nổi nữa, quyết định tìm được người kia sẽ không bao giờ buông tay."

“Thẳng đến mấy tháng trước, em bị mấy tên côn đồ ngăn ở một cái hẻm nhỏ, lại gặp được người kia ——”

Chu Kỳ Lân nói xong, nhìn phía Cao Viễn Phong: “Đại ca ca ——”

Cao Viễn Phong nghe xong liền bật dậy như rắn cắn: "Vậy thì sau này em ——"

Hắn nhớ tới mấy tháng kia bị người ta theo dõi thật chua xót...

Chu Kỳ Lân chậm rãi đi về phía Cao Viễn Phong: "Ngày đó sau khi chúng ta tạm biệt, em cũng không lập tức rời đi, mà là theo anh về nhà. ”

"Cho nên, em——"

Cao Viễn Phong nói không được nữa, tiến lên ôm lấy Chu Kỳ Lân.

Tác giả có lời muốn nói: Viết khi rảnh rỗi

Hết chương 5

_

Lời Editor "kìm nén": Aaaa...ai~ cặp này hồi bé đã gặp nhau rồi thật là đáng yêu a ( 3 )~

Mà công hồi bé đã si tình như vậy rồi nha lớn lên thì kiểu: "Không phải anh thì em không cưới" he~ ┐(´∇`)┌