Chương 1

CUỒNG THEO DÕI

Chương 1

Cao Viễn Phong, 26 tuổi, là một nhân viên nhỏ trong một công ty, mấy tháng trước hắn vẫn là một người độc thân đi trên đường cái không ai nguyện ý liếc mắt một cái.

...Được rồi, hiện tại vẫn là một người đàn ông độc thân.

Đây không phải đề tài hôm nay cần phải thảo luận đi. Hôm nay muốn nói chính là...

Cao Viễn Phong một nhân viên nhỏ gần đây gặp phải một chuyện xui xẻo, hắn bị biếи ŧɦái cuồng theo dõi!

Nếu đối phương là một đại biếи ŧɦái thân hình vạm vỡ thì thôi đi, cùng lắm thì tìm một địa phương không có người, kêu một đám huynh đệ đánh hắn răng rơi đầy đất

Nhưng vì sao không ai nói với hắn, hiện tại biếи ŧɦái cuồng theo dõi đã theo hướng *thấp linh hóa?

(*) thấp linh hóa: theo tui thì nó là "trẻ tuổi" thì phải tui dịch thì như vậy, mãi mà vẫn chưa rõ, có ai biết chỉ tui nha.

Cậu trai xinh đẹp trước mắt này mặc đồng phục cao trung, đeo một cái túi màu đen trên vai nhìn thế nào đều không giống biếи ŧɦái a?

Sống mũi cao, đôi môi hoàn mỹ, đôi mắt dài hẹp, làn da trắng nõn giống như bị bệnh thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu xanh, gương mặt tinh xảo cân xứng với bộ dạng cao ngạo, quả thực chính là một mỹ thiếu niên từ truyện tranh bước ra.

Nhưng Cao Viễn Phong xác định nhất định cùng khẳng định, thiếu niên này chính là người mấy tháng nay theo dõi mình.

Hồi tưởng lại mấy tháng nay bị người ta theo dõi kinh hồn táng đảm, Cao Viễn Phong có khổ nói không nên lời.

Hàng đêm hắn trốn ở trong ổ chăn tẩy não, hồi tưởng về những giây phút được hòa mình cùng mọi người. Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh hết lần này đến lần khác, ngay cả những ăn xin trên đường cho đi quá một nguyên đều cân nhắc qua.

Chính là kết luận: Hắn Cao Viễn Phong không đắc tội người nào a?!

Hắn đúng 9 giờ mỗi ngày đi làm, giữa trưa đúng lúc ăn cơm, buổi chiều đúng giờ tan tầm, cùng đồng nghiệp hữu hảo ở chung, thấy cấp trên thì cúi đầu khom lưng, căn bản là không có khả năng đắc tội người nào sao!

Tuy nhiên, sự tình chính là xảy ra quỷ dị như vậy.

Ngày nọ sau khi tan tầm...

Cao Viễn Phong theo thường lệ đến chợ bán thức ăn gần công ty mua đồ ăn, nhà hắn ở gần công ty, mua đồ ăn xong liền về nhà.

Trên đường, Cao Viễn Phong luôn có một loại cảm giác kỳ diệu.

Nó là một cảm giác khó chịu khi bị nhìn chằm chằm thật không thoải mái, đều không được tự nhiên.

Hắn quay đầu lại nhìn, thợ đóng giày ven đường, học sinh tiểu học tan học, một đám bà mẹ tám chuyện đến khí thế ngất trời...

Không ai chú ý đến chính mình a! Là suy nghĩ nhiều hẻ?

Tiếp tục hướng nhà đi.

Cuối cùng sau khi về đến nhà, hắn móc chìa khóa ra mở cửa.

Vào cửa trước, Cao Viễn Phong ma xui quỷ khiến mà hướng bốn phía nhìn nhìn, cái gì cũng không có.

Vào phòng, đem đồ ăn để lên trên bàn, hắn cầm lấy ly nước, chuẩn bị rót một ly nước để uống.

Tổng cảm thấy có điểm không thích hợp?

Hắn hướng phòng nhìn nhìn, lại đi vào bên trong kiểm tra một chút, không có gì không đúng. Trở về lấy cái ly, đi đến trước máy lọc nước, đặt cái ly dưới cửa tiếp nước ...

A!!!

Cao Viễn Phong nhớ đến!

Trước khi chính mình ra cửa, còn uống qua nước, tùy tay để ly nước lên trên bàn trà, cái ly rõ ràng còn thừa nửa ly nước! Nhưng hiện tại ly nước trong tay rỗng tuếch, chẳng lẽ bốc hơi?

Không có đạo lý nha, trong phòng không mở điều hòa, huống hồ thời tiết bây giờ nha!

Xem kỹ ly nước trong tay, sao lại thế này?

Trong nhà chìa khóa chỉ có một chiếc, mẹ tới đều kêu Cao Viễn Phong mở cửa.

(O_O;)!!!!

Cao Viễn Phong lại đột nhiên nhớ ra việc gì, chạy như điên về phía phòng ngủ của mình ba bước hai bước.

Mẹ ơi, mỗi ngày con trai ăn ít hơn lợn, ngủ muộn hơn chó, thức dậy sớm hơn gà. Cực cực khổ khổ vì cái gì nhe, còn không phải là có thể có một tổ nhỏ của riêng mình sao?

Tủ đầu giường trong phòng ngủ, đựng toàn bộ tài sản của Cao Viễn Phong

"Ngàn vạn lần đừng phát hiện, ngàn vạn lần đừng phát hiện."

Cao Viễn Phong vừa đi tiến phòng ngủ vừa nghĩ ngợi lung tung.

Hắn vì cái gì không khóa phòng ngủ?

Cao Viễn Phong sắp ngã quỵ đi đến trước tủ đầu giường, mở ra, tìm kiếm.

Huh?

Tiền ở đó, máy tính xách tay và thẻ đều ở. Trang sức mẹ tặng vẫn còn, cái này chính là cho nàng dâu tương lai, nếu là mất, Cao Viễn Phong sẽ phải nghẻo nếu về nhà...

Tại sao biếи ŧɦái cái gì cũng không lấy đi? Hắn ( nàng ) mục đích chính là uống ly nước?

Phốc! Cao Viễn Phong bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.

Sau mấy tháng, loại chuyện quỷ dị này vẫn luôn quấn quanh Cao Viễn Phong.

Mấy tháng này, ngoại trừ cảm giác qủy dị bị theo dõi trên đường, Cao Viễn Phong thậm chí còn có thói quen với việc khám phá ra những điều mới mẻ mỗi ngày sau khi trở về nhà:

Đôi giày bừa bộn ban đầu ở cửa đã được bày biện chỉnh tề;

Bồn rửa dơ loạn đột nhiên trở nên sạch sẽ sáng bóng;

Quần áo bẩn chất đống trên giường và ghế sofa đã được giặt và phơi khô.

Vấn đề này, hắn lựa chọn như mình bị mù rồi.

Có thể đối phương là một nàng tiên ốc ôn nhu hiền huệ?

Bất quá vị nàng ốc này nhất định là một chòm Xử Nữ...

Cao Viễn Phong, người đã quen với việc tự lừa dối bản thân lúc này đã có một cú sốc lớn.

Buổi tối ngày nọ, hắn tắm rửa thơm tho rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Mới vừa nằm xuống, sờ sờ chăn, có gì đó sài sai sai?!

Sau khi ngửi mùi hơi cơ thể, hắn kéo chăn bông lên cúi mũi và ngửi, hắn lau nó! Vì cái gì mùi hương trên chăn xa lạ vậy?

-- là một mùi hương nhẹ.

Tên biếи ŧɦái đã nằm lên trên giường hắn, mé!

Cao Viễn Phong lúc này không dám thiếu cảnh giác, ngày hôm sau đến đồn công an báo án.

Nhưng, ăn trộm nào mà giúp mình dọn dẹp phòng?

Ai sẽ tin được điều vô lý của Cao Viễn Phong, nhóm soái thúc thúc sau khi tới đương nhiên không thu hoạch được gì, điền vào hồ sơ: Không dị thường.

Khi cô nương ốc đồng xuất hiện ở trước mặt Cao Viễn Phong, hắn chỉ có duy nhất ý tưởng là bỏ trốn mất bóng.

Khi vị mỹ thiếu niên mang theo hương vị quen thuộc kia đứng ở trước mặt hắn, Cao Viễn Phong đang trên đà suy sụp thì "Cô nàng ốc" cao hơn hắn nửa cái đầu bước tới gần, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta quen nhau đi."

Hết chương 1

_

Lời của Editor:

Em còn nghiệp dư lắm, có gì bỏ qua cho em ( 3 )~