Chương 2: Tiểu công tử bị bán vào thanh lâu (2)

Hai canh giờ trôi qua, thi thể trên đường nghênh đón nhóm người qua đường đầu tiên, xa phu trên ba chiếc xe ngựa đánh giá tình hình bốn phía, không kinh không sợ ngược lại cao hứng nói: “Thật nhiều người, nói không chừng có thể kiếm không ít bạc.”

Đem xe ngựa ngừng ở ven đường, ba chiếc xe ngựa bên trong đều không có một bóng người, từ dấu vết sâu cạn của bánh xe trên mặt đất có thể nhìn ra tới, không phải chuyên môn dùng để kéo hàng hóa.

Ba vị xa phu lái xe hưng phấn hướng đến chỗ thi thể, một đám sờ từ đầu đến chân, đến cả miếng độn giày cũng không buông tha.

Mũi tên, trường kiếm tất cả đều nhặt lên, ba người thủ pháp sạch sẽ lưu loát, thập phần thành thạo sờ thi thể, thu hoạch tài vật đáng giá trên người người chết.

Những người này tục xưng người nhặt xác, chuyên môn cùng thi thể giao tiếp, làm một cuộc mua bán một vốn bốn lời, đồ vật xử lý tốt qua tay là có thể bán với cái giá tốt, chỉ cần phí chút thể lực, so với những nghề khác thì dễ dàng hơn nhiều.

“Nơi này còn có hai cái.” Từ trên quan đạo sờ đến rừng cây bên cạnh mặt sau nham thạch, A Đại tìm được hai thi thể thất khiếu đổ máu.

“Ai?” Có người! Thiệu Ngôn nghe được phía trên có động tĩnh, lại không cách nào mở mắt ra được, cường chống lên ý thức tận lực bảo trì thanh tỉnh, trên người lúc nóng lúc lạnh không hề có sức lực.

Xôn xao, sau khi kéo thi thể ra, thổ tầng cành khô rơi xuống, A Đại nghe tiếng cúi đầu vừa thấy có cái hố.

Tưởng người chết giấu kín tài vật gì nên chuyên môn đào ra cái hố này, hưng phấn ném xuống thi thể đi ra phía trước, đem tầng cành khô lá cây ở phía trên mở ra.

“A nhị, A Tam mau tới, bên này giấu người.” A Đại không lộn xộn, cẩn thận quan sát người dưới hố, trên mặt trên người tất cả đều là vết máu chưa khô, không xác định được là còn sống hay chết.

Thiệu Ngôn bị phát hiện không khoẻ giật giật mí mắt, không có tí vui sướиɠ nào khi bị cứu, chỉ vì đối thoại của ba người lại lần nữa làm cậu lâm vào nguy hiểm.

A nhị, A Tam tiến tới rồi đứng ở bên người A Đại, bọn họ là thân huynh đệ, làm việc này cũng đã được mười năm, gặp qua đủ loại thi thể, cũng từng qua tay người sống qua.

A nhị can đảm cẩn trọng: “Bị thương, xem dáng người chưa kịp cập quan.” Nói xong liền bảo A Tam đến đối diện phụ một chút.

Hai người đem người toàn thân đầy máu từ dưới hố nâng ra, A Tam lôi kéo quần áo vạt áo nói: “Vân cẩm (vải) tốt nhất, xem ra là con cái nhà giàu.”

A nhị duỗi tay dò xét hơi thở, “Còn sống, tình huống không tốt lắm.” Giơ lên tay áo của người đang hôn mê, “Làn da non mịn này nhìn liền đặc câu nhân.”

A Đại, A Tam hắc hắc cười, hết thảy đều không nói gì.

“Phóng người lên xe ngựa, thay bộ quần áo sạch sẽ, đơn giản xử lý một chút, đêm nay vào thành qua tay bán đi.” A Đại trong lòng tính toán nhà ai ra giá cao.

“Khởi đầu tốt đẹp!” A nhị cùng A Tam đem người lộng tới trên xe ngựa, hai ba cái liền lột sạch y phục dính máu trên người cậu.

Thiệu Ngôn hiện đã không rảnh lo xấu hổ vì bị lột sạch, xúi quẩy mới ra hang hổ lại nhập ổ sói, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

“Trên người vừa trắng vừa mềm.” A nhị đáng khinh sờ soạng hai lần, “Không biết về sau tiện nghi ai, chậc!”

A Tam tìm cái khăn tay, đổ ít nước lên liền ướt nhẹp, thô lỗ chà lau khuôn mặt đầy máu của thiếu niên đang còn hôn mê.

“A Đại, phát tài rồi!” A nhị, A Tam nhìn chằm chằm dung mạo lộ ra hút hút nước miếng, “Đúng là tuyệt sắc, thật muốn……”

“Đừng nhúc nhích!” A Đại lên xe kéo ra móng heo của A Tam, thiếu niên đoan trang đang bị thương, “Đích xác tuyệt sắc, gương mặt này giá trị thiên kim.”

“Dù sao cũng là bán cho thanh lâu, không bằng, hắc hắc, lão tử trước hưởng thụ một chút.” Lão tam trời sinh háo sắc, nam nữ chay mặn không kỵ, khó khăn lắm gặp được mặt hàng chất lượng cao như vậy, nói không động tâm là giả.

“Không nhìn thấy người hôn mê còn thương tích đầy người à, lại còn đang sốt, nào chịu được ngươi long tinh hổ mãnh lăn lộn, lộng tàn uổng có gương mặt này bán liền không được giá, loại mặt hàng thượng thượng đẳng này muốn bán với giá tốt thì phải sạch sẽ.” A Đại cảnh cáo A Tam thấy sắc đẹp liền bất động, “Thiếu đánh thì không nên có chủ ý này, có tiền rồi thì ngươi chơi thế nào cũng được, không kém một chốc này.”

A Tam moi ngón tay không cam lòng: “Đến lúc đó giá trị con người dâng lên, vậy là ta có thể trả nổi bạc bao các người đẹp sao?” Hoa lâu đi qua quá nhiều lần, bên trong như thế nào, trong lòng hắn rất rõ.

“Muốn bạc hay là muốn người?” A nhị tuy rằng cũng thèm thuồng đó, nhưng khát vọng với bạc lại lớn hơn “Hắn thành ra cái dạng này tiêu tiền xem bệnh có thể hay không rồi nói, mau chóng rời tay thì tốt hơn, vạn nhất người nhà tên này tìm tới, thật chạm vào thế gia nào đó thì chỉ có chết.”

Bạc, sắc đẹp A Tam đều muốn, nhưng mạng nhỏ đáng giá hơn, chỉ có tiểu công tử sống trong nhung lụa mới có thể có bộ dáng này, nếu là người thường A Tam mới mặc kệ A Đại, A Nhị có tâm tư gì, nếm thử mới mẻ liền chết, không phải phiền toái sao.

“Sắp đến giờ rồi.” A nhị nhắc nhở hai người, nơi này không nên ở lâu.

A Tam lưu luyến xuống xe, không tình nguyện trở lại xe ngựa của mình.

A Đại, A Nhị cấp người bị thương thay đổi thân áo vải thô, từng người lái xe hướng trong thành mà đi.

Thiệu Ngôn nghe xong toàn bộ hành trình, hận đến muốn nôn ra máu, cái này là chuyện gì!

Xe ngựa một đường xóc nảy, Thiệu Ngôn dạ dày trống rỗng khó chịu, phun lại phun không được, nóng lạnh đan xen khiến cậu hoàn toàn ngất đi.

Người bị thương trên người không có vật gì đáng giá, huyết y bị A Nhị tìm đại một chỗ vứt đi, kiểm tra dây cột tóc trên đầu rồi cũng ném đi, không phát hiện đồ văn tượng trưng thân phận. Trong lòng buồn bực nhất thời, lại suy xét đến dù sao sau khi vào thành là có thể rời tay, nếu xảy ra chuyện thật thì cũng không dính đến trên đầu ba huynh đệ bọn họ, hoa phố bên kia có đến là biện pháp lau đi dấu vết của một người.

Cửa thành, A Đại giao nộp nhiều thêm một phần thuế đầu người, dùng để chuẩn bị cho mấy tên vệ cửa thành.

Vệ cửa thành ít nhiều cũng biết đến thân phận của ba người bọn họ, nói cái gì cũng chưa nói, bàn tay vung lên trực tiếp cho qua.

A Đại ba người giá xe ngựa đi vào hoa phố, tìm quen thuộc quản sự ma ma trong hoa lâu, Từ nương tử.

Xuân phong Như Ý Lâu là hoa lâu lớn nhất trong thành, nam nữ đều có, tư sắc xuất chúng ngàn dặm mới tìm được một, sau lưng nghe nói dựa vào vương phủ, không người nào dám trêu chọc.

Từ nương tử đã 30 nhưng vẫn còn phong vận, nghe người gác cổng báo có người tới, liền để A Đại tam huynh đệ vào, trong lòng biết là tới đưa hàng, xoắn thân hình như rắn nước đến cửa sau gặp khách.

“Hôm nay là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?” Từ nương tử không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu vào thẳng chính đề.

“Đυ.ng tới một cái cực phẩm, nhân gian tuyệt sắc, ra giá không ít hơn một ngàn lượng.” A Đại triều Từ nương tử làm mặt quỷ.

Từ nương tử trong lòng phi một tiếng, coi thường ba huynh đệ bọn họ thấy tiền sáng mắt cẩu, “Ở đâu ra tuyệt sắc, hay là tiểu nha đầu, còn phải từ nhỏ nuôi dưỡng, ta trước tiên nói rõ, giờ hiểu rõ đại chưa chắc giai, lần trước đưa tới một tiểu nha đầu mặt trái xoan, vừa lớn vừa xấu, bỏ đói mấy ngày mới gầy lại, chỉnh thành một cái mặt bí đao, hằng ngày dưỡng nữ tiêu dùng như nước chảy, ta còn không có tìm ngươi muốn bồi thường, nhân gian cực phẩm lời này mà cũng dám nói, không sợ gió lớn lóe đầu lưỡi à!”

Nếu thật ba huynh đệ gặp phải hàng tốt, Từ nương tử không tin A Tam có được người, nửa người không lay được, trong đó chắc chắn có miêu nị khác.

A Đại cười ha hả nói: “Lần trước không phải nhìn nhầm, lần này tuyệt đối sẽ không.”

Từ nương tử giơ tay ngăn lại A Đại thổi phồng: “Nhìn người trước rồi nói sau, một ngàn lượng cũng phải nhìn giá trị đáng giá không đã.” Dám ở trước mặt lão nương công phu sư tử ngoạm, chán sống rồi!

A Đại tất nhiên là không dám lừa Từ nương tử, “Người này bị thương, còn phát sốt.” Nói xong liền xốc lên màn xe nhường ra vị trí.

Từ nương tử tiến vào nửa cái thân mình đυ.c lỗ nhìn lên, hoắc, thật là nhân gian tuyệt sắc, “Một khuôn mặt sạch sẽ.” Sờ một cái, quả thực như A Đại nói đang phát sốt.

“Thế nào, một ngàn lượng một phân không thể thiếu.” Nếu không phải người còn đang hôn mê lại bệnh lại thương, A Đại không tin đối phương không cứu sống được, giá cả khẳng định tăng gấp đôi.

Từ nương tử nhíu mày hỏi: “Các ngươi từng chạm qua?” Mất thân tuyệt sắc có thể làm giảm giá trị, ánh mắt sắc bén đảo qua ba người, dừng hình ảnh ở A Tam có tiền án trên người.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta đến là muốn nếm thức ăn tươi, này là bệnh, chỉ là do lăn lộn quá độ mà thôi.” A Tam có cái gì nói cái đó, “Ta tuy có ham sắc thật, nhưng chút tuyệt sắc này sao so với bạc được.”

Từ nương tử bán tín bán nghi, chui vào trong xe buông mành, thân thủ kiểm tra một lần, xác định A Tam không gạt người sắc mặt liền khá hơn, từ trên xe đi xuống.

“Nếu là bệnh choáng váng giá trị con người không thể tăng.” Từ nương tử không vui lấy ra một ngàn lượng mua một người bệnh, tìm lấy cớ ép giá.

A Đại nói: “Xem ở nhiều năm giao tình không hướng cao chào giá, giờ lại không hài lòng ta tăng chút giá sao?” Lời tuy như thế nhưng chân lại không nhúc nhích chút nào, nhìn ra được Từ nương tử đang đắc ý.

Cố định lên giá ngay tại chỗ còn tiền không diễn, Từ nương tử nhướng mày nói: “Hay là tiểu công tử nhà ai xuất thân nhà giàu, chuyện này nếu lộ ra ngoài không phải sẽ ảnh hưởng tới quán của ta sao, ba người các ngươi đến là có thể chuồn mất, gia nghiệp nhỏ này của ta không phải đảo mắt liền như ném đá trên sông.”

Hỏi rõ ràng lai lịch thập phần cần thiết, Từ nương tử dám tiếp nhận đương nhiên không sợ phiền toái, ít nhất hiểu tận gốc rễ, thật nếu đánh nàng một cái trở tay không kịp, tiền chưa chắc có thể giải quyết được.

A Đại tình hình thực tế nói: “Trên người chỉ có một bộ y phục toàn máu, bằng chứng gì cũng đều không có, giao tình nhiều năm như vậy ta còn có thể lừa ngươi sao, lấy thủ đoạn của Từ nương tử, điểm này việc nhỏ không đáng nhắc đến.”

Từ nương tử nghiêm túc đánh giá A Đại, từ trong mắt nhìn không ra điểm chột dạ, liền tin bảy phần, “Đem người nâng đến xuân khuê lầu 3.”

Việc đã xong, A Đại ba người cầm ngân phiếu rời đi, xử lý binh khí trên xe.

Từ nương tử trở về thu xếp đun nước ấm, gọi tới đại phu dự phòng trong lâu, trước đem người rửa sạch sẽ lại nhìn bệnh sau.

Trừ bỏ trên cánh tay phải bị thương nặng nhất, trên người còn có nhiều miệng vết thương nhỏ khác, có chút đã cầm máu kết vảy.

Đại phu xử lý những chỗ bị thương, khai phương thuốc ra cửa bốc thuốc đi nấu.

Một chén nước thuốc đen như mực rót vào miệng, bỏng cháy dịch dạ dày quay cuồng, Thiệu Ngôn oa một tiếng phun ra hết.

Từ nương tử vừa thấy không phải biện pháp, sai người đi lấy canh tổ yến ngày hôm nay mới nấu, thật vất vả uy đi vào nửa bát không phun ra, một bát thuốc mới lại được đưa tới, lần này mới hoàn toàn uống hết.

Có tổ yến lót dạ, dạ dày rốt cuộc không còn khó chịu như trước, trong miệng phát khổ Thiệu Ngôn rốt cục khôi phục một chút ý thức.

Mí mắt còn giống lúc trước dính vào nhau không mở ra được, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, trên người lúc nóng lúc lạnh, lạnh thì người run lên, nóng thì lại xốc chăn.

Từ nương tử sai một tiểu nha đầu tám tuổi ở bên cạnh canh chừng, ngoài cửa đứng hai gã quy nô, rời đi tiểu lâu đến tiền viện, đốc xúc người mới hảo hảo nghiên tập hầu hạ khách quý, chuyên nhìn chằm chằm mấy người không phục, xách ra tới gϊếŧ gà dọa khỉ.

Nhà đầu tám tuổi thường thường uy người bệnh uống nước, đè nặng chăn không cho xốc lên, tránh bị nhiễm lạnh bệnh tình tăng thêm, lăn lộn cả người toàn là mồ hôi.

Thiệu Ngôn giống như con cá mắc lưới, lăn lộn thế nào cũng không thoát ra được.

Không đúng, cá không có tay chân! Thiệu Ngôn nháy mắt thanh tỉnh, mở mắt.

Đập vào mắt tất cả đều là màn lụa màu hồng phấn, mùi hương nhàn nhạt chui vào xoang mũi, trong phòng có thể thấy được bài trí bên trong tất cả đều là cho nữ nhân dùng.

Được cứu rồi? Cánh tay quấn đầy vải bố trắng, Thiệu Ngôn mất quá nhiều máu sắc mặt trở nên dữ tợn.

Cậu còn nhớ rất rõ đối thoại bên tai lúc trước, Thiệu Ngôn thập phần khẳng định mình bị người ta bán vào thanh lâu rồi.

Trong phòng không còn ai khác, tiểu nha đầu đi ra cửa đổi thuốc, lúc lên lầu vừa lúc gặp được Từ nương tử lại đây xem bệnh người, cúi đầu đứng sang một bên.