Vân Hoàn nhìn Vân Thanh Thanh tiến lại về phía mình càng lúc càng gần, ánh mắt dừng trên cổ tay của cô ta, không có một chút vết thương nào.
“Chị, chị nhìn cái gì vậy?” Vân Thanh Thanh giơ tay của mình lên, khóe môi cong lên tràn đầy ý cười: “Tối qua, em chẳng qua chỉ là cầm con dao gọt hoa quả muốn gọt quả táo để ăn, không nghĩ tới mẹ sẽ hiểu lầm em muốn tự sát, thế nào cũng phải đưa em đi bệnh viện kiểm tra một hồi rồi bảo em xuất viện...Chị, mẹ vẫn quan tâm em như trước. Chị nói có đúng không?”
Thì ra Vân Thanh Thanh căn bản không có tự sát.
Là mẹ cố ý nói Vân Thanh Thanh tự sát, tới ép cô ly hôn với Phong Cảnh Châu.
Trên khuôn mặt Vân Hoàn không có bất cứ một tia biểu cảm nào, khóe môi cong lên hiện ra ý cười: “Vậy thì chúc mừng cô, rốt cuộc cũng có thể từ tiểu tam chuyển thành chính thất.”
Hai chữ “tiểu tam” khiến sắc mặt Vân Thanh Thanh nháy mắt thay đổi.
Khuôn mặt tinh xảo của cô ta trở nên vặn vẹo: “Người chị tốt của em, chị chưa nghe qua câu nói này sao? Tình yêu, người mà không được người kia yêu mới là tiểu tam! Hiện tại, em chẳng qua chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!”
Vân Hoàn quả thực bị khuôn mặt dày vô sỉ của cô ta làm cho bật cười!
Cho tới nay, Vân Thanh Thanh dựa vào diện mạo nhu nhược của mình thanh công lừa gạt tất cả mọi người! Bao gồm người đàn ông ở trên thương trường ánh mắt như ngọn đuốc kia...
Phong Cảnh Châu!
“Vân Thanh Thanh, tôi chưa bao giờ nợ cô bất cứ thứ gì, không cần vĩnh viễn giả bộ bộ dáng của người bị hại làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi.” Sắc mặt Vân Hoàn rét run, ánh mắt nhìn Vân Thanh Thanh đã không còn bất cứ một tia tình cảm nào: “Còn có, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, sẽ luôn gặp báo ứng, hai chân này của cô không phải là minh chứng tốt nhất sao?”
“Vân Hoàn, con tiện nhân này!”
Vân Thanh Thanh nghĩ lại sự sợ hãi khi ả ngã từ trên lầu xuống vào ba năm trước, rốt cuộc cũng không có biện pháp khống chế được cảm xúc đang cuồn cuộn trong ngực, ả giơ ly nước trong tay lên, hất vào người Vân Hoàn.
Một ly nước đầy hất tới, cả người Vân Hoàn đều ướt đẫm.
Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Thanh Thanh một cái, xoay người, đi vào tòa nhà yêu cầu một chậu nước, sau đó bước nhanh về phía Vân Thanh Thanh, trước tiếp đổ một chậu nước lạnh xuống đầu Vân Thanh Thanh.
“A--!”
Vân Thanh Thanh phát ra một tiếng thét chói tai, ả muốn tiến tới nắm lấy tóc Vân Hoàn, nhưng chân ả không có lấy một nửa phần sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị xối nước như một con gà bị rớt vào nồi canh.
“Vân Thanh Thanh, tôi chịu đựng mẹ, bởi vì mẹ sinh ra tôi nuôi dưỡng tôi, tôi chịu đựng Cảnh Châu, bởi vì hắn là chồng tôi, còn cô, cô là cái thá gì chứ?”
Vân Hoàn lạnh lùng nhìn chằm chằm ả.
“Từ lúc cô ngã xuống tầng tự làm tự chịu vào ba năm trước, tình cảm chị em của chúng ta đã kết thúc rồi, từ nay về sau, tôi sẽ không nhường nhịn cô nữa đâu!”
Cô vừa mới dứt lời, một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy cô.
Vân Hoàn chỉ cảm thấy bả vai mình bị người ta đẩy mạnh, đột nhiên không kịp phòng bị, cả người cô hung hăng ngã ngồi trên mặt đất.
“Anh Cảnh Châu!”
Vân Thanh Thanh khóc thở hổn hển, sà vào l*иg ngực của người vừa tới.
Phong Cảnh Châu bế ngang Vân Thanh Thanh lên, ánh mắt chán ghét nhìn người phụ nữ ngồi xụi lơ ở dưới đất.
Người phụ nữ này, thế nhưng vẫn ác độc như vậy!
Mà hắn, lại có thể dấy lên lòng thương hại, còn sinh ra ý niệm thiết kế váy cưới cho cô, sao hắn lại có thể ngu xuẩn như vậy!
“Khụ khụ khụ!”
Vân Hoàn che miệng lại kịch liệt ho khan, cô sợ mình mình ho ra máu, che miệng kín mít.
Bụng dưới của cô đột nhiên truyền đến một trận quặn đau, một luồng nhiệt tỏa ra từ phần thân dưới, cô sợ tới mức dắc mặt trắng bệch, nhanh tay túm lấy được ống quần Phong cảnh Châu: “Cảnh Châu, mau, mau đưa em đi bệnh viện...”
Trước kia chỉ là ho ra máu, bây giờ ngay cả phần thân dưới cũng bắt đầu chảy máu, cô đây là sắp chết sao...
Cô đã chuẩn bị tốt để đón lấy cái chết, nhưng cái chết tới quá nhanh, vậy có phải rốt cuộc cô cũng không thể nhìn thấy chiếc váy cưới mà Phong Cảnh Châu thiết kế cho cô, điều này khiến cô sao có thể cam tâm...
Không được, cô nhất định phải kéo dài thời gian để được mặc chiếc váy cưới đó!
Nhưng, Phong Cảnh Châu lại giơ một chân lên đá cô sang một bên: “Đừng chạm vào tôi, ghê tởm!”
Vân Thanh Thanh nhìn Vân Hoàn quỳ rạp trên mặt đất cực kì chật vật, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, ả dựa vào l*иg ngực Phong Cảnh Châu, dịu dàng nói: “Anh Cảnh Châu, tình hình của chị hình như không ổn lắm, chúng ta vẫn là nên đưa chị ấy vào bệnh viện đi?”
Phong Cảnh Châu đến liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn Vân Hoàn một cái, ôm Vân Thanh Thanh và sải bước về phía tòa nhà.
Về phía người đang nằm trên mặt mặt ho khan gầy yếu kia, đối với hắn mà nói, dường như đó chính là một người xa lạ.
Hắn trước sau đều không quay đầu lại. Truyện hay luôn có tại ~ TRU MtruyeЛ.vN ~
Vân Hoàn nhìn bóng dáng người đàn ông không lưu tình chút nào rời đi, sự ủy khuất và chua xót trong lòng trong nháy mắt tăng lên mức cao nhất.
Nếu hiện tại cô chết ở nơi này, liệu hắn có một tia hối hận dù chỉ là một chút không...