Thời gian chỉ còn không quá ba tháng, cô còn có thể làm gì được nữa?
Một cảm giác chua xót dấy lên nơi đầu lưỡi của Vân Hoàn. Cô yêu Phong Cảnh Châu mười năm, kết hôn ba năm, rốt cuộc cô cũng nhận ra mình đã thua một cách thảm hại.
Nhưng cô không cam lòng, trong cuộc tình dài cay đắng này, cô đã trao hết thân thể và con tim này cho hắn, không lẽ cô cứ như vậy mà rút lui sao?
Ít nhất...
Chiếc váy cưới mà cô muốn, cô nhất định phải có được!
Ngay cả khi cô phải trả một cái giá rất lớn, cô cũng vui vẻ chịu đựng!
Vân Hoàn chuẩn bị đủ giấy tờ và đi đến tập đoàn Phong thị. Ngay khi cô muốn vào phòng chủ tịch lại bị thư kí ngăn lại.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước chưa ạ?"
Ánh mắt Vân Hoàn dừng lại trên khuôn mặt của thư kí:
"Cô đi vào nói với Phong Cảnh Châu, nói là có một người phụ nữ tên Vân Hoàn muốn gặp hắn ta"
Vân Hoàn?
Sắc mặt của cô thư kí khẽ thay đổi.
Vân Hoàn, đại tiểu thư Vân gia, mỹ nhân nổi tiếng một thời ở Hải Thị. Ba năm trước gả cho Phong Cảnh Châu, người thừa kế của tập đoàn Phong thị liền trở thành Phong phu nhân.
Nghe nói lúc trước Phong tổng không muốn cưới vị đại tiểu thư Vân gia này, chỉ là không biết người phụ nữ này dùng thủ đoạn gì khiến Phong lão gia tử đặc biệt yêu quý, lúc này mới ép Phong tổng cùng cô ta kết hôn.
Nhưng nghe mọi người đồn là Phong tổng sau khi kết hôn rất hiếm khi trở về nhà. Bởi vậy có thể thấy người vợ trước mặt này Phong tổng vốn không muốn quan tâm, để ý đến.
Cô thư kí mang theo sắc mặt phức tạp dẫn Vân Hoàn đi vào.
Phong Cảnh Châu buông tập tài liệu trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang bước vào. Kết hôn ba năm, tuy người phụ nữ này khiến người ta cảm thấy chán ghét nhưng tốt xấu gì cũng ý thức được bản thân, không bao giờ làm điều gì quá phận.
Nhưng mấy ngày nay, tần suất cô xuất hiện ngày càng nhiều.
Không những câu dẫn hắn lên giường mà còn năn nỉ hắn về nhà ăn mì do cô ta nấu, bây giờ lại còn dây dưa đến hẳn chỗ hắn làm việc. Cô ta thật sự cho rằng bản thân là Phong phu nhân rồi thì hắn không dám ra tay tàn nhẫn với cô sao?
"Cảnh Châu"
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên bên tai hắn, tiếp theo là một tờ giấy được đưa đến trước mặt hắn.
Đôi mắt hắn đảo qua, nhìn thấy mấy dòng chữ màu đen được in trên giấy trắng, ánh mắt hắn lập tức thay đổi.
"Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, tôi đã kí trên đấy rồi"
Vân Hoàn nhàn nhạt mở miệng nói:
"Cũng mong anh sẽ tuân thủ lời hứa, thiết kế váy cưới cho tôi"
"Ha..."
Phong Cảnh Châu khẽ cười ra tiếng, ánh mắt mang theo tia giễu cợt:
"Vân Hoàn, tôi hứa sẽ thiết kế váy cưới cho cô khi nào vậy?"
"Nếu anh muốn ly hôn thì nhất định phải thiết kế váy cưới cho tôi"
Vân Hoàn cắn môi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông:
"Cảnh Châu, tôi biết anh bận, không có thời gian... Tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh vẽ bản thảo thiết kế ra, tôi có thể tự mình tìm người may váy cưới...Tôi biết Vân Thanh Thanh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, chẳng lẽ anh không muốn hai người nhanh chóng danh chính ngôn thuận ở bên nhau sao?"
"Chỉ cần anh đồng ý thì từ nay về sau, anh sẽ được tự do, không còn bị hôn nhân ràng buộc nữa..."
Giọng cô rất thấp, gần như là cầu xin.
Phong Cảnh Châu nghe cô nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã được cô ký tên lên trên đó. "Vân Hoàn" nét chữ mềm mại, gọn gàng, đây chính là nét chữ của cô, không thể nghi ngờ gì nữa.
Chỉ cần hắn ký thêm tên của mình lên, tờ giấy thỏa thuận ly hôn này sẽ có hiệu lực, mối quan hệ hôn nhân ba năm mà hắn cực kì chán ghét sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Nhưng...
Không phải cô sống chết không muốn ly hôn sao? Tại sao...đột nhiên lại đồng ý ký?
Phong Cảnh Châu cố hết sức bỏ qua cảm giác kì quái trong lòng, nhíu mày nhìn Vân Hoàn sắc mặt tái nhợt:
"Cô muốn giở trò gì?"
Trái tim Vân Hoàn chợt co thắt lại. Ở trong mắt anh, cô làm cái gì đều có mưu kế, tính toán...
Trong lòng Vân Hoàn chua xót, cố nặn ra một nụ cười:
"Cảnh Châu, anh không có từ chối yêu cầu của tôi, vậy xem như anh đáp ứng rồi nhé"
"Nói rồi đấy, anh không được nuốt lời đâu"
Cô nói xong, không đợi Phong Cảnh Châu phản đối, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Tấm lưng kia nhìn thế nào cũng giống như cô đang chạy trốn, tựa hồ sợ người đàn ông phía sau sẽ đổi ý.
Có lẽ do đi quá nhanh, ngay khi Vân Hoàn bước vào thanh máy, dạ dày liền truyền tới một trận quặn đau.
Cô chống vào bức tường từ từ bước đi, sau khi cơn đau đã thuyên giảm, lúc này cô mới lấy điện thoại gọi cho mẹ:
"Mẹ, như mẹ mong muốn, con đã ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn"
"Hoàn Hoàn ngoan, con đúng là con gái ngoan của mẹ, ba mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con..."
Nghe giọng nói đầy kích động của mẹ, Vân Hoàn dửng dưng ngắt điện thoại.
Mạng sống của cô chỉ còn không quá ba tháng, thời gian còn lại, cô muốn sống cho chính mình...
Vân Hoàn bước ra khỏi tập đoàn Phong thị, ánh mắt trời chiếu xuống bờ vai cô, từng chút một xua tan đi mây mù trong lòng cô.
Tuy nhiên, vừa mới bước ra khỏi, cô đã nhìn thấy Vân Thanh Thanh ngồi trên xe lăn đang tiến dần về phía cô.