Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Thế Sủng Ái

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Cố Phán một lần nữa quay trở lại chung cư, dưới chân vẫn còn hơi lâng lâng.

Trong đầu không ngừng tua đi tua lại hình ảnh vừa rồi Thẩm Mộ Ngạn ôm cô vào trong lòng hôn lên môi. Tiếng thở dốc của người đàn ông dường như vẫn đang vang lên bên tai.

Hai gò má cô nóng hầm hập, nhịp tim cũng nhanh kinh khủng.

TVT ô ô ô Người đàn ông này được lắm! Quả nhiên cô không nhìn nhầm người!

Đại tiểu thư Cố bị trêu chọc vừa rung động lại vui sướиɠ. Sau khi về đến phòng ngủ mà anh trai vẫn dành riêng cho cô, thì lập tức bổ nhào lên giường lăn qua lăn lại.

Giây phút này cô mới biết được tâm trạng lúc đang yêu, cảm xúc sẽ phập phồng thế nào.

Cả ngày hôm nay cô đều giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, lúc thì khổ sở muốn chết, lúc thì đáy lòng lại nổi lên bong bóng ngọt ngào giống như nước có ga.

Cố Phán thực sự không nhịn nổi nữa. Cô nằm úp sấp trên giường lớn, vừa đung đưa bắp chân, vừa cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện.

Thời khắc thế này, tâm tình như này, sao cô có thể không chia sẻ với người chị em chứ!

Đưa ống nghe tới bên tai, cô vừa nghe bên trong truyền đến âm thanh tút tút, vừa kìm không được khẽ mỉm cười.

Nhưng cũng không biết Đổng Thiện Thiện đang làm gì, một mực không nhận điện thoại. Cố Phán chưa hết hy vọng, lại gọi thêm lần nữa, đối phương vẫn không bắt máy.

Lẽ nào đã ngủ rồi?

Cố Phán quay đầu thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn chín giờ tối... Chị em tốt của cô không tính là cao thủ thức đêm, thỉnh thoảng cũng sẽ đi ngủ vào thời gian này, mà bình thường khi cô ấy ngủ, đều sẽ để điện thoại im lặng.

Nghĩ tới đây, Cố Phán không gọi tiếp nữa.

Nhưng đáy lòng nhảy nhót cũng không bình tĩnh lại được, suy nghĩ chốc lát, cô quyết định nói một câu với người trên Wechat kia.

【 Wechat 】 Cố Phán: Gõ cửa. jpg

【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi!!! Anh có đấy không?!! Có hay không vậy?!!!

Cách mười mấy giây, bên kia đáp lại.

【 Wechat 】S: Ừ?

Cố Phán xoay người, nằm ngửa trên giường, điện thoại giơ thật cao ở phía trên, bắp chân tinh tế trắng muốt vắt ở mép giường khẽ đung đưa, trong đôi mắt vui vẻ, tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô Em vui quá!!! Hôm nay em bị anh ấy ấn vào trong lòng mà hôn!!! Trời ạ, người đàn ông chết tiệt kia rất được nha!!! Hơn nữa, về sau còn rất bá đạo không cho phép em chân đứng hai thuyền!! ô ô ô! Bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng lại ngoài lạnh trong nóng, kết quả không ngờ còn có một mặt như này!!!

【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô Em lại chết đi sống lại rồi đây này!!!

【 Wechat 】S: Không phải nói không thích anh ta nữa à?

Cố Phán nhìn câu trả lời của đối phương, thoáng cái liền nghĩ đến mấy ngày trước mình vẫn còn đang mắng chửi, ca thán với anh, nói Thẩm Mộ Ngạn là gã đàn ông chó má, không cho người đối diện lại nhắc tới anh các kiểu.

Cô cũng chẳng để ý lắm, lại bùm bùm gõ ra mấy chữ gửi qua ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Anh chẳng hiểu gì cả, con gái chính là như vậy đó. Cảm xúc hết lần này đến lần khác lên lên xuống xuống, nói không chừng ngày mai em lại không thích anh ấy nữa rồi.

Cũng không biết người bên kia đi đâu, làm gì rồi, sau khi nhận được tin nhắn này của cô, vẫn một mực không đáp lại.

Cố Phán rảnh rỗi đến phát chán, lại có xúc động muốn gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn.

Nhưng mà gọi điện thoại qua rồi nên nói gì đây? Bọn họ cũng mới tách ra được mười mấy phút, lúc này phỏng chừng anh cũng chưa về đến khách sạn đâu nhỉ?

Cô không quyết định được, lại đánh ra một hàng chữ gửi cho người ở bên kia ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Muốn gọi điện thoại cho anh ấy quá à, nhưng mà gọi điện thoại qua rồi nên nói gì đây.

Tin nhắn Wechat này mới gửi đi, bỗng nhiên trước mắt Cố Phán sáng rực, dường như nghĩ đến gì đó, cô lại nhanh chóng bổ sung một câu nữa ——

【 Wechat 】 Cố Phán: À! Em nhớ ra lúc trước từng xem một đoạn clip ngắn, chuyên môn dạy con gái làm thế nào chọc ghẹo bạn trai. Trên đó nói bạn nữ có thể hỏi người mình thích thích động vật nào, là mèo này, hay là chó này, sau đó nếu người đối diện nói mèo, cô sẽ "Meo", nếu người đối diện nói chó, cô sẽ "Gâu".

【 Wechat 】 Cố Phán: Kiểu người lãnh khốc cuồng công việc như anh ấy, khẳng định chưa từng thấy câu chuyện kiểu này!! Em muốn đi chọc ghẹo anh ấy!

Cố Phán gửi xong mấy tin nhắn này, cũng không chờ đối phương đáp lại nữa. Cô lật giở danh bạ điện thoại, tìm được dãy số của Thẩm Mộ Ngạn rồi lập tức gọi qua.

Chỉ vừa vang lên hai tiếng, người bên kia đã bắt máy.

Giống hệt như thường ngày, Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia rất đơn giản lên tiếng: "Ừ?"

Cố Phán ở bên này hé miệng mỉm cười, bắp chân vắt bên mép giường lắc lư nhanh hơn, một lát sau, cô hắng giọng khụ một tiếng.

"Khụ, em chuẩn bị làm một bài điều tra nhỏ, xây dựng một kho dữ liệu người theo đuổi, vấn đề phía dưới anh cũng phải trả lời thành thật đó."

Bên kia im lặng giây lát rồi nói: "Được."

"Thích ăn gì nhất? Cơm ta hay cơm tây?"

"Cơm ta."

"Thích mùa nào nhất? Mùa hè hay mùa đông?"

"Mùa đông."

"Thể loại âm nhạc yêu thích nhất? Trữ tình hay là Rock n" Roll?"

Câu này Cố Phán hỏi tương đối có tâm cơ, dù sao bản thân cô chơi nhạc Rock n" Roll, hơn nữa cũng từng hát ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, phỏng chừng anh sẽ không chọn sai đâu.

Quả nhiên, một giây sau, đầu bên kia chậm rãi lên tiếng: "... Rock n" Roll."

Trong lòng Cố Phán rất vui. Cô trở mình, một lần nữa nằm úp sấp trên chăn, ngón tay mảnh khảnh khẽ vẽ vòng vòng trên mặt chăn, hai ba giây sau, mới lại hỏi ——

"Vậy... động vật yêu thích nhất? Mèo hay là chó?"

Bên kia, Thẩm Mộ Ngạn còn đang trên đường về khách sạn.

Anh ngồi vững vàng ở ghế sau, người khẽ dựa vào thành ghế. Bóng cây cùng đèn đường ngoài cửa sổ xe thay nhau chiếu vào, cơ thể anh có một nửa chìm trong bóng tối.

Trong lúc nắm lấy điện thoại trò chuyện với Cố Phán, trước mặt cũng cầm một cái điện thoại khác.

Con ngươi sâu thăm thẳm thản nhiên lướt qua mấy chữ ở phía trên, sau khi nhìn thấy câu "Nói không chừng ngày mai em lại không thích anh ấy nữa rồi" của Cố Phán, anh trầm mặc giây lát, sau đó, nói với người ở bên kia ——

"Heo."

Cố Phán: "..."

# đều là người nối nghiệp ưu tú của chủ nghĩa xã hội, vì sao người đàn ông chết tiệt này lại khác biệt như thế chứ #

# hôm nay lại cầm nhầm kịch bản nữa rồi, ha ha ha #

-

Sáng sớm hôm sau Cố An Nam mới quay về chung cư.

Lúc ấy Cố Phán vừa vặn tỉnh dậy, đang mơ mơ màng màng nằm ở trên giường lướt điện thoại thì nghe ngoài cửa có tiếng ấn khóa mật mã. Chỉ chốc lát sau, anh trai cô liền đi vào.

Tối hôm qua cô có chút lo lắng Cố An Nam sẽ xúc động làm ra chuyện gì, vì vậy về sau thấy hắn mãi cũng chưa về nhà, cô cũng gọi qua mấy cuộc điện thoại. Nhưng lần nào cũng không có ai bắt máy, về sau cô dứt khoát không gọi nữa.

Cô đợi rồi chờ rồi ngủ mất, lại mở mắt ra đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, anh trai cô đã trở về.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phán lập tức bật dậy. Cô nhanh chóng đi dép lê loẹt quẹt chạy ra ngoài.

Cô sợ Cố An Nam vẫn đang tức giận, cho nên sau khi chạy ra, đầu tiên là đi đến phòng bếp rót cốc nước mang ra cho hắn, ý tứ lấy lòng hết sức rõ ràng.

"Anh, anh về rồi à? Anh có khát không? Anh uống nước trước đi!"

Cố An Nam không hề để ý tới sự ân cần của cô, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi vào cửa thì chưa hề lên tiếng, nhìn qua cũng không giống như vẫn đang tức giận, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.

Cố Phán không biết tối hôm qua rốt cuộc hắn đi đâu làm gì, cũng không biết hắn đến cùng có phải còn đang suy nghĩ đến chuyện của cô và Thẩm Mộ Ngạn hay không.

Im lặng giây lát, cô thử thăm dò mở miệng: "Anh, anh định nhốt em thật đấy à?"

Cố An Nam nghe xong lời này, lạnh lùng lườm cô một cái, "Anh đổi mật mã à? Em không ra ngoài được à? Sao lại là nhốt em hả?"

"... Vệ sĩ kia vẫn luôn ở cổng chung cư mà, em có thể ra ngoài thì cũng làm được gì đâu?"

"Em cũng không cần lăn tăn mấy người vệ sĩ kia nữa, sắp tới anh sẽ không rút người đâu. Em muốn ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải có người đi theo."

"..." Nói cho cùng vẫn là không cho cô gặp Thẩm Mộ Ngạn thôi.

Cố Phán trầm mặc một lát, lại nói: "Vậy cũng được, vậy anh để bọn họ đi theo đi, hôm nay em chuẩn bị đi tìm Thiện Thiện cùng đi dạo phố mua quần áo."

Cũng không biết thế nào, sau khi Cố An Nam nghe thấy tên Đổng Thiện Thiện, vẻ mặt hiện lên một tia khác thường. Nếu đổi lại là lúc bình thường, xem chừng hắn đã sớm chọc thủng tâm tư mờ ám của Cố Phán rồi. Cô vốn rất lười, bình thường tìm Đổng Thiện Thiện đi ra ngoài chơi nói chuyện phiếm cũng còn được, nhưng rất ít khi hai người hẹn nhau đi mua quần áo.

Cho nên Cố Phán nói chuyện này, khẳng định là tiện miệng nói bừa một cái lý do. Nhưng Cố An Nam lại không vạch trần ngay tức khắc. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, im lặng một lát, cuối cùng nói với Cố Phán: "Đi tìm em ấy cũng được, xem chừng em ấy ở khách sạn một mình cũng buồn, em đi chơi với em ấy đi. Chờ lát nữa anh lấy cho em tấm thẻ, bọn em mua gì thì quẹt cái thẻ đó, anh trả tiền."

Cố Phán thầm nghi hoặc, luôn cảm thấy anh trai cô hôm nay có chút không bình thường, nhưng trọng điểm của cô lúc này hoàn toàn đặt trên chuyện lát nữa có thể ra ngoài tìm Đổng Thiện Thiện, trái lại cũng không nói thêm gì nữa.

Cô dùng thời gian nhanh nhất rửa mặt, mặc quần áo, lúc bôi kem dưỡng da còn gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện, lần này người chị em của cô ngược lại bắt máy rất nhanh.

Cũng không biết có phải do vẫn chưa tỉnh ngủ hay không, giọng của Đổng Thiện Thiện ở bên kia ống nghe có chút khàn, "Alo, Phán Phán à."

"Cậu cũng tính nhận điện thoại rồi, tối hôm qua cậu đi ngủ rất sớm à? Tớ gọi hai cuộc điện thoại cậu đều không bắt máy."

Đổng Thiện Thiện ở bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới đáp: "Ừ... Đúng là tớ đi ngủ rất sớm."

"Vậy nhanh lên đi, lát nữa tớ đến tìm cậu, bọn mình ra ngoài đi dạo."

Hiện tại Cố Phán cũng không tiện nói với cô ấy qua điện thoại chuyện xảy ra hôm qua, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là kéo anh trai cô ra: "Anh tớ cho tớ một cái thẻ, kêu bọn mình lát nữa cứ tùy ý quẹt, cho nên hôm nay đi ra ngoài mua cái gì, đều để chị em tính tiền, vui vẻ đi!"

Đổng Thiện Thiện trầm mặc giây lát, hỏi: "Anh trai cậu... về rồi à?"

"Ừ, vừa về tới chung cư." Cố Phán nói đến đây, lại liếc mắt về phía Cố An Nam, sau đó hạ giọng xuống rất thấp, "Hôm qua xảy ra chút chuyện, lát nữa gặp sẽ kể tỉ mỉ với cậu, cậu mau thu thập, lát nữa tớ đến đón cậu."

Rất nhanh, Đổng Thiện Thiện ở bên kia nói một từ "ừ".

Sau khi cúp điện thoại, Cố Phán quay đầu lại, phát hiện Cố An Nam đang chẳng hiểu ra sao chăm chú nhìn cô, sắc mặt còn hơi hơi kỳ quái.

"Anh, anh rốt cuộc sao thế? Muốn tiếp tục mắng em thì mắng đi, đừng ra vẻ chẳng hiểu ra sao, kỳ kỳ quái quái như thế nữa, được không?"

Đáy mắt Cố An Nam hiện lên một tia chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: "Anh thì có thể có chuyện gì, chỉ là muốn nói với em, chờ lát nữa đi ra ngoài đừng có giở trò ma mãnh gì, anh sẽ để vệ sĩ nhìn em chằm chằm! Em đừng nghĩ nhân cơ hội chuồn đi gặp người không nên gặp!"

Cố Phán bĩu môi, không nói gì nữa.

-

Lúc Cố Phán và Đổng Thiện Thiện gặp nhau, cũng đã gần giữa trưa rồi.

Về sau, Đổng Thiện Thiện gọi điện thoại cho cô, nói không cần cô đặc biệt đi khách sạn đón, tự cô ấy đón xe đến cửa hàng là được.

Cố Phán cũng không vờ khách sáo với chị em, dù sao giờ cô đi đâu đều có vệ sĩ đi theo, quả thực cũng không thích hợp đi thêm một chỗ nữa, khắp nơi rêu rao gây sự chú ý.

Hai người hẹn nhau ở trong một trung tâm thương mại có thương hiệu của thành phố S. Cố Phán tới không bao lâu, thì Đổng Thiện Thiện cũng đi xe taxi đến đây.

Cũng không biết có phải ảo giác của Cố Phán hay không, cô luôn cảm thấy trên mặt người chị em của mình có chút mệt mỏi, giống như đêm qua không hề ngủ ngon chút nào.

"Tối qua không phải cậu đi ngủ rất sớm à? Sao vẫn không có tinh thần như thế?"

Đổng Thiện Thiện nghe thấy lời Cố Phán, vẻ mặt hiện lên một chút mất tự nhiên. Cô ấy cũng không trả lời, mà là nhìn vệ sĩ đang đứng cách mấy bước sau lưng Cố Phán, hỏi: "Tình huống gì thế này?"

Cố Phán liếc mắt khinh thường, hơi bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là tình huống gì, anh tớ chứ sao nữa."

Sau đó, cô vừa lôi kéo Đổng Thiện Thiện đi vào bên trong trung tâm thương mại, vừa nói với cô ấy chuyện xảy ra hôm qua.

Cuối cùng, cô mím môi nở nụ cười, "Hôm nay hẹn cậu ra, thật ra là muốn để cậu giúp tớ vụиɠ ŧяộʍ cắt đuôi mấy người kia, rồi đi cùng tớ tìm anh trai cậu."

Thật ra Đổng Thiện Thiện cũng đã đoán được ý của người chị em, giả vờ tức giận lườm cô một cái, "Cậu đó, trọng sắc khinh bạn cũng rõ ràng quá rồi đấy, hơn nữa, chỉ có hai cái hôn mà đã cưa đổ cậu rồi à? Trước đó không phải cậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng, muốn cả đời không qua lại với anh cả nhà tớ nữa mà?"

Cố Phán cười đến sóng mắt long lanh, cũng không phản bác lại lời trêu chọc của chị em tốt, chỉ hỏi cô ấy: "Cho nên là, rốt cuộc cậu có giúp không?"

"Giúp chứ, có thể không không giúp à?" Đổng Thiện Thiện khẽ mỉm cười đáp lại.

Hai cô gái đi thẳng lên tầng tư của trung tâm thương mại. Nếu Cố Phán nhớ không nhầm, tầng đó có một cửa hàng chuyên bán đồ lót, mấy người vệ sĩ ở phía sau chắc không thể nào đi vào theo bọn họ, khẳng định đến lúc đó nhiều nhất là đứng canh ở cửa ra vào thôi.

Nhưng phía sau phòng thử áo của cửa hàng này, vừa khéo có một cái cửa nhỏ. Đến lúc đó bọn họ có thể giả vờ thử quần áo, đi qua bên đó lén chuồn đi.

Kế hoạch này của Cố Phán quả thật không tệ, hơn nữa cô còn cố ý để Đổng Thiện Thiện nghênh ngang đi ra từ cửa chính trước, vệ sĩ sẽ không nhìn chằm chằm cô, đến lúc đó Cố Phán lén chạy đi từ cửa sau, lại tìm một chỗ tụ hợp với người chị em.

Nhưng ai mà ngờ được, bên này Cố Phán mới đắc ý đi ra từ cửa nhỏ, thì đột nhiên trong trung tâm thương mại vang lên tiếng còi báo động.

Khách hàng đang đi qua đi lại nghe thấy tiếng còi xong, thì đều giống như phát điên, chạy về bên kia như ong vỡ tổ. Cố Phán bị đoàn người xô đẩy về phía trước, cô căn bản chưa từng gặp tình huống kiểu này, trong lúc nhất thời trong lòng có chút hoảng hốt.

Lúc này, giày của cô không biết bị ai giẫm lên, cô không kịp tránh, cổ chân trẹo một cái, cả người đều nghiênh sang bên cạnh.

May mà sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một vệ sĩ, kịp thời túm lấy Cố Phán.

"Cô Cố, đi theo tôi trước đi, tôi đưa cô ra ngoài!"

Cố Phán cho rằng người này là một trong những vệ sĩ vừa đi theo ở phía sau, vì thế cũng không nghĩ nhiều, cô bối rối gật đầu, chuẩn bị để anh ta đưa mình ra ngoài.

Người trong cao ốc cũng không biết chỗ bốc cháy ở đâu, cũng không biết thế lửa đến cùng mạnh yếu thế nào, bọn họ chỉ chuyên chú chạy về phía cửa chính, hiện trường là một mảnh ồn ào hỗn loạn.

Có điều cũng may, tố chất của người vệ sĩ kia tương đối vượt trội, một đường bình tĩnh tỉnh táo, không hề hoảng loạn đưa Cố Phán ra khỏi cao ốc thương mại.

Sau khi đi xuống, Cố Phán ngay lập tức nhìn thấy Đổng Thiện Thiện ở cửa ra vào.

Sau lưng cô ấy cũng đi theo mấy người vệ sĩ, nhìn thấy Cố Phán đi xuống, vốn dĩ trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng hơi thả lỏng một chút.

"Cô Cố!! Người chúng tôi phái đi không cùng xuống với cô à?" Đổng Thiện Thiện còn chưa mở miệng nói gì, người vệ sĩ sau lưng cô ấy đã lên tiếng trước, "Vừa phát hiện cô vẫn còn trên lầu, người của chúng tôi đã đi lên tìm cô rồi, cô không gặp ạ?"

Người vệ sĩ kia vừa nói vừa lấy điện thoại ra giống như chuẩn bị gọi điện thoại, mà Cố Phán ở đối diện nghe được lại như lọt vào trong sương mù, chỉ chỉ người ở sau lưng vừa mới đi theo mình ra, hỏi ——

"Anh ta không phải là người của các anh à?"

Sắc mặt gã vệ sĩ đứng phía sau cứng đờ, mà mấy người Cố An Nam sắp xếp đứng ở đối diện cũng đồng thời lắc đầu.

Cố Phán trầm mặc, sắc mặt trong nháy mắt tối đi.

Cô quay người nhìn người đứng phía sau, hỏi thẳng: "Là ai bảo anh theo dõi tôi?"
« Chương TrướcChương Tiếp »