Chương 4

Thật ra từ lúc còn rất nhỏ, Cố Phán đã nhận ra bản tính nông cạn yêu cái đẹp của mình.

Khi còn bé gặp được anh trai hay chị gái xinh đẹp, cô sẽ mặt dày mày dạn tiến lên đòi ôm một cái.

Lúc nhỏ dáng dấp cô đáng yêu, cười rộ lên đều là vị kẹo bông, gặp được khuôn mặt mà mình vừa mắt cũng không keo kiệt lời ca ngợi. Người bình thường đều không chống đỡ nổi thế tiến công của cô, rất tự nhiên sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu của cô.

Dần dần lớn lên, mỗi ngày cô đều đối diện với gương mặt của chính mình đến mức tê liệt, cho nên phạm vi chú ý cũng từ cả nam và nữ trước kia biến thành chỉ có nam mà thôi.

Cô cũng không cảm thấy cái đam mê này của mình có gì không tốt. Mặc dù đúng là không so được với mấy thứ "Tôi thích nghe biểu diễn đàn Cello", "Sở thích của tôi là bay đi khắp nơi trên thế giới xem triển lãm tranh", "Tôi cực kỳ am hiểu cắm hoa" của mấy cô tiểu thư trong giới, nhưng không ngăn nổi cô tự mình giải trí nha.

Duy nhất không tốt chính là, lão phật gia nhà cô vẫn muốn dẫn dắt cô đi theo con đường của quý cô thục nữ, không cho phép cô có bất kỳ thói quen hoặc sở thích gì thô tục hay không phù hợp. Thời gian lâu dài, cô cũng chỉ có thể phát triển thành loại lén lén lút lút làm cư dân mạng Giáp, làm cún liếʍ màn hình như bây giờ.

Mà cư dân mạng Giáp này lần đầu tiên ở gần thần tượng như vậy, còn là thần tượng với khí thế mạnh mẽ như vậy. Trong lúc nhất thời, ngoại trừ trong đầu không ngừng nhảy ra những dòng bình luận, còn thật sự có chút không biết nên phản ứng ra sao.

Nhưng Cố Phán trước giờ có một ưu điểm, đây cũng là lão phật gia nhà cô đã kéo lỗ tai dạy bảo cô từ nhỏ, đó chính là cho dù trong lòng là phản ứng gì, bên ngoài đều phải bình tĩnh tự nhiên, mặc nó là núi lở hay là đất nứt, bản thân vẫn phải thản nhiên như không.

Thói quen này tuy có chút giả dối, nhưng Cố Phán lại thấy vẫn rất hữu dụng, thế là dần dà thật sự biến thành thói quen, kéo dài từ nhỏ cho đến bây giờ.

Cứ ví dụ như hiện tại, khi cô nhìn người anh cả này của Đổng Thiện Thiện kiêm đầu tường mới của mình, con nai nhỏ trong lòng đã bắt đầu nhảy dây, chống sào, chạy nước rút, vượt chướng ngại vật không khác sắp mở Hội thi thể dục thể thao là mấy, nhưng mặt ngoài, cô coi như vẫn bình tĩnh xa cách như cũ, phải, là quý cô-style được bà nội bình thường huấn luyện ra.

Có điều biểu hiện này rơi vào trong mắt người chị em, lại bị hiểu lầm thành phản ứng căng thẳng.

Dù sao theo như Đổng Thiện Thiện thấy, chị em tốt của cô ấy là người không sợ trời không sợ đất, vừa nãy ở phòng chờ tiếp khách các cô còn cười cười nói nói mà, vừa quay đầu nhìn thấy anh cả nhà cô ấy thì vẻ mặt lại đột nhiên nghiêm túc...

Cái này hiển nhiên là bị hù dọa mà!

Thực sự không trách Đổng Thiện Thiện tưởng tượng nhiều. Bởi vì mấy ngày trước, lúc cô ấy gặp Thẩm Mộ Ngạn, cũng là tình trạng như vậy, thậm chí có lẽ còn không có tiền đồ bằng Cố Phán đâu.

Đổng Thiện Thiện đi theo mẹ lớn lên ở nhà họ Thẩm, nhưng thời điểm nhìn thấy người anh cả Thẩm Mộ Ngạn này lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ bởi vì tuổi tác cách nhau quá xa, lúc cô ấy còn đang nghịch bùn, người ta đã đi theo sau lưng người lớn học quản lý công ty như thế nào rồi. Cô mới lên đại học, người ta đã thành người thừa kế trên di chúc, là người nắm quyền danh chính ngôn thuận của Thẩm thị.

Không thường xuyên tiếp xúc đã tạo thành cảm giác xa cách giữa hai anh em, cộng thêm sự lạnh nhạt từ trong xương tủy của Thẩm Mộ Ngạn cùng khí thế của người ở địa vị cao đã lâu, những thứ này cộng lại, đều trở thành nguyên nhân khiến Đổng Thiện Thiện nhìn thấy anh thì tay chân sẽ cứng ngắc, da đầu tê rần.

Cho nên giờ phút này, cô ấy nhìn thấy Cố Phán hơi có vẻ khác thường, thì hận không thể điên cuồng gật đầu với cô ——

Chị em tốt cố chịu đựng! Tớ hiểu cậu!

Hiểu thì hiểu, cô ấy cũng không dám làm cái gì để giải quyết cảm giác ngạt thở tại hiện trường, thế là chỉ có thể lặng lẽ sáp lại gần bên cạnh Cố Phán, giống như học sinh tiểu học xếp hàng chờ lần lượt bị giáo huấn, chờ người anh cả kia lên tiếng.

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn chỉ dừng lại hai ba giây trên người Cố Phán, sau đó liền nhìn về phía Đổng Thiện Thiện.

Thật tâm mà nói, tướng mạo của Thẩm Mộ Ngạn xác thực rất được

Đàn ông bình thường nếu màu da quá trắng, sẽ cho người ta một loại ảo giác quá nữ tính. Vấn đề này xuất hiện trên người anh, lại sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy tự phụ dễ nhìn.

Hốc mắt của anh không xem là sâu, nhưng con ngươi lại đen nhánh. Phối hợp với biểu cảm hờ hững lạnh nhạt quen có của anh, liền sẽ cho người ta một loại... Nói như thế nào đây, chính là loại cảm giác rất cao cấp kia.

Giống như một siêu phẩm nước ngoài ở trên tường của quầy chuyên doanh, chỉ phô bày một phần của nhân vật chính, toàn thân trên dưới đều viết đầy khí chất "Người bình thường đừng vọng tưởng có được ta, các ngươi không xứng".

Cố Phán rất bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông ở đối diện, trong lòng lại không ngừng rơi lệ. Hu hu hu Gương mặt này, cmn ai chịu nổi chứ! Lần này nếu ai lại mắng chửi mình chỉ biết thưởng thức vẻ đẹp dung tục, thấp kém, không hợp thời, mình sẽ phải liều với kẻ đó!

Đổng Thiện Thiện quả thực không có sự nhàn hạ, thoải mái của Cố Phán. Cô ấy nhịn xuống sự run rẩy dưới đáy lòng, vừa muốn nói gì đó, thì Thẩm Mộ Ngạn bất chợt vào lúc này mở miệng.

"Mẹ em và bạn trai mới quen đi du lịch nước ngoài nửa năm, trước khi đi đã giao phó em cho anh."

Trong lời nói của người đàn ông không có một chút ấm áp hay ngập ngừng, giống như là đứng ở trước mặt anh ta không phải em gái, mà là cấp dưới vậy.

Đổng Thiện Thiện có chút mơ màng: "Dạ?"

Thẩm Mộ Ngạn không cho cô bất kỳ thời gian điều chỉnh gì, tiếp tục bình tĩnh nói: "Vì thế anh hi vọng, loại chuyện kích động như hôm nay, sau này không nên xuất hiện nữa."

Nói xong lời này, ánh mắt của anh lại từ bên phía Đổng Thiện Thiện nhìn về phía Cố Phán.

Mắt Cố Phán vô thức nháy một cái, có chút không phản ứng kịp. Ách, nên mỉm cười không? Hay là tiếp tục giống như bây giờ bình tĩnh đối mặt? Hay là...

Tư tưởng hoạt động mới hai giây, còn chưa nghiên cứu ra kết quả gì, ánh mắt của người đàn ông ở đối diện đã dời đi rồi.

Nếu đổi lại là lúc trước, Cố Phán khẳng định phải mắng người ta từ trong ra ngoài là không có lễ phép, không có giáo dục, không có tố chất. Nhưng hôm nay, lúc người này là người đàn ông ở đối diện, ha ha ——

awsl (dễ thương quá, tôi chết mất thôi)! Đây là người đàn ông đặc biệt thế nào chứ! Đối mặt với sắc đẹp cũng không dừng lại thêm một chút! Thật là ga-lăng lịch sự mà! Cố An Nam anh mau kiếm tiền, em muốn mua người đàn ông này về nhà!

...

Đổng Thiện Thiện cũng không ngốc, ngụ ý của ông anh cả lạnh lùng-boy cấp bậc nam thần này cô ấy nghe hiểu được. Bên trên mấy lời hay dịch ra một chút đại khái chính là "Ông đây bề bộn nhiều việc, ông đây không rảnh, ông đây tuyệt không muốn thu thập cục diện rối rắm cho ngươi, cho nên ngươi tốt nhất tự hiểu rõ một chút bằng không thì đừng trách ông đây không để ý đến tình thân giả tạo ít đến đáng thương giữa chúng ta ".

Đổng Thiện Thiện ỉu xìu, lôi kéo tay Cố Phán, quyết định cúi đầu trước hiện thực.

"Vâng, anh cả, em biết rồi."

Dường như là mục đích đã đạt được cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, Thẩm Mộ Ngạn đứng dậy, nhận lấy áo khoác của mình từ trong tay Lý Trì, không nhìn các cô nữa, mà nói: "Đi cùng anh xuống lầu, anh đưa bọn em về nhà."

Cố Phán vẫn một mực yên tĩnh giữ chức bình hoa, vừa nghe xong lời này, nai con trong lòng lại nhảy nhót tưng bừng mở Hội thi thể dục thể thao lần hai, phản ứng tự nhiên cũng hơi lớn hơn vừa mới rồi một chút, bàn tay đang nắm lấy tay của Đổng Thiện Thiện, không nhịn được lại xiết chặt hơn.

Động tác này ở trong mắt chị em tốt, chính là căng thẳng mà!

Đổng Thiện Thiện cuống lên, bản thân cô phải chịu đựng dòng nước lạnh quấy nhiễu thì cũng thôi, cô ấy sao có thể để chị em tốt đi theo mình cùng chịu khổ chứ!

Thế là cô ấy lấy hết can đảm, lần đầu tiên biểu hiện giống như một nữ chiến sĩ: "Cái đó..."

Thẩm Mộ Ngạn không nói gì, chỉ quay đầu cho cô ấy một ánh mắt.

Đổng Thiện Thiện đánh một tiếng trống nâng cao sĩ khí ở trong lòng, đi ngược dòng nước, đón lấy ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn, nói một câu rất lớn tiếng: "Chúng ta..."

"..."

"Chúng ta có thể đóng gói một phần đồ ngọt không?" Hu hu hu, người chị em, thật xin lỗi, cô ấy không làm được!!

Cố Phán ở một bên cũng kinh ngạc, chăm chú nhìn cô ấy một chút, trong ánh mắt trần đầy ẩn ý "Người chị em, cậu đang tấu hài đấy à?"

Lý Trì phản ứng rất nhanh, gọi điện thoại thông báo cho người phục vụ, không qua bao lâu, người phục vụ liền đưa lên hai túi đồ đã được đóng gói.

Túi đồ là chất liệu rất tinh xảo làm từ giấy dai, vị trí trung tâm ở mặt trên in Logo của nhà hàng, nhìn qua súc tích lại hào phóng.

Lý Trì đưa một phần trong đó cho Đổng Thiện Thiện trước, rồi đưa một phần khác tới trước mặt Cố Phán.

Cố Phán rất thận trọng đón lấy, hơi gật đầu nói lời cảm ơn, giơ tay nhấc chân, mang phong thái thượng lưu mà lão phật gia nhà cô dạy bảo phát huy vô cùng tinh tế.

—— ——

Sau đó Đổng Thiện Thiện liền tiến hành đến cùng kịch bản hi sinh chị em tốt, thành toàn bản thân. Lúc Lý Trì lái xe đến cửa khách sạn, cô ấy cũng ngay lập tức lựa chọn nhảy lên vị trí kế bên lái xe.

Khi đó Thẩm Mộ Ngạn đã ngồi vững vàng ở ghế sau, dáng vẻ ung dung bình tĩnh. Mà sau khi Đổng Thiện Thiện nhảy lên ghế lái phụ, thì ngay lập tức khóa cửa xe, nằm bò lên cửa sổ nhìn phản ứng của chị em tốt.

Nhìn từ góc độ của cô ấy, có thể nhìn thấy Cố Phán hít một hơi thật sâu, dáng vẻ giống như là căng thẳng tới cực điểm.

Trong lòng cô ấy không nỡ, nhưng lại sợ nhận được ánh mắt lên án của chị em tốt, nên căn bản không dám nhìn lên trên, ánh mắt một mực dừng lại ở gần phần bụng của Cố Phán.

Cố Phán căn bản không đoán được suy nghĩ trong đầu Đổng Thiện Thiện sắp cong thành Cửu Liên Hoàn, tràn ngập trong đầu cô đều là đang nghĩ ——

【Chị em tốt của cô mặc dù vừa rồi nhìn qua giống như mất trí, nhưng thời điểm then chốt vẫn là rất đáng tin cậy, còn biết cho cô và đầu tường mới cơ hội ngồi gần nhau. 】

【 Có điều, sớm biết sẽ gần đầu tường mới như vậy, thì bát mì vằn thắn ở câu lạc bộ kia đã không nên ăn. Còn nữa, vừa nãy nên mượn cớ đi nhà vệ sinh trang điểm, hiện tại cái mặt mộc này gặp đầu tường, còn gần như vậy cũng quá kích thích đi! 】

Nghĩ tới đây, cô vô thức thoáng nhìn về bên phía Đổng Thiện Thiện, lại phát hiện ánh mắt của cô ấy một mực quanh quẩn gần bụng dưới của cô.

Ánh mắt của Cố Phán thoáng dừng lại ——

【 Đổng Thiện Thiện một mực nhìn bụng dưới của cô làm gì? Lẽ nào cô hít vào chưa đủ lực, vẫn nổi lên rất rõ ràng? 】

Nghĩ tới đây, Cố Phán im lặng, vẻ mặt hờ hững, lại hít một hơi thật sâu.