Thật ra, cái gọi là xem mắt này, Cố Phán ngoài cảm thấy có chút phiền ra, thì cũng không để ý lắm.
Nhưng biết làm sao được, Cố An Nam phụng ý chỉ của lão phật gia nhà hắn, chỉ lo bà cô nhỏ này đến lúc đó làm ra chuyện gì điên rồ, liên lụy bản thân hắn phải chịu tội thay, cho nên mới tảng sáng ngày thứ bảy, hắn đã điên cuồng liên tục thúc giục, gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, đánh thức Cố Phán từ sớm.
Cô chủ Cố bình thường không có tính khí xấu sau khi thức dậy, chỉ là cho dù ai bị đánh thức như thế cũng sẽ không thoải mái, cho nên lúc ngồi dậy nhận điện thoại của anh trai, cô cũng không để ý tới tình anh em xã hội chủ nghĩa giữa hai anh em bọn họ, không một chữ thô tục, đem người mắng từ đầu đến đuôi.
Cố An Nam hiểu rõ đứa em gái phá sản nhà mình, vì thế, sau khi nghe cô mở miệng nói câu đầu tiên, hắn lập tức để điện thoại sang bên cạnh, tự lo công việc của mình. Về sau, nghe thấy cô ở bên đó mắng sướиɠ rồi, cơn tức cũng tiêu tan gần hết, hắn mới thong thả nhàn nhã lại đặt điện thoại lên bên tai.
"Đại tiểu thư ơi, đã tỉnh táo chưa?"
Cố Phán ở bên này mắt cũng sắp trợn ngược lên trời rồi, "Anh vì lần đầu xem mắt của em mà cố gắng như vậy, em dám không tỉnh à?"
Cố An Nam nhếch môi cười, "Vậy được, tỉnh táo rồi thì dậy đi. Anh đã tìm người đến khách sạn đón em, xe cậu ta lái là xe của anh, đến lúc đó em nhìn chuẩn biển số xe là được."
Cố Phán cho là anh trai nói tới người lái xe của công ty nên cũng không để ý lắm, cô tức giận "Vâng" một tiếng rồi lập tức cúp điện thoại.
Hai người Đổng Thiện Thiện và Cố Phán ngủ chung một phòng. Lúc này bị điện thoại của Cố An Nam làm ầm ĩ, Đổng Thiện Thiện cũng không có ham muốn ngủ tiếp nữa.
Vốn là lúc Cố Phán đang gọi điện thoại, Đổng Thiện Thiện mơ màng nghịch điện thoại ở bên cạnh, thấy đối phương cúp máy rồi, cô ấy liền sáp lại gần.
"Anh trai cậu nhắc cậu không được quên buổi xem mắt hôm nay à?"
Cố Phán gật đầu, sau đó nằm xuống bên cạnh Đổng Thiện Thiện, có chút đau khổ đạp lên giường hai cái.
"Phiền chết được, tớ chẳng muốn động đậy chút nào."
"Không muốn động cũng phải động nha. Hôm nay nếu cậu dám lỡ hẹn, tớ đoán ngay ngày mai bà nội cậu có thể sẽ chạy thẳng về nước tự mình dạy dỗ cậu đấy."
Cố Phán nghe xong lời này, cảm thấy có lý, chút tâm tư rục rịch muốn tắt máy tiếp tục ngủ tiếp cũng không còn nữa, lại trì hoãn thêm mấy phút đồng hồ rồi đứng dậy rửa mặt.
Cố Phán không coi trọng buổi xem mắt hôm nay cho lắm, vì thế ăn mặc cũng không đủ tỉ mỉ. Thậm chí ngay cả đầu cô cũng không gội, tùy tiện rửa mặt bôi kem dưỡng da chống nắng xong thì đi chọn quần áo.
Đổng Thiện Thiện vẫn luôn theo ở bên cạnh, nhìn người chị em làm xong quá trình dưỡng da mà chẳng chút nào để tâm, không khỏi ở bên cạnh cảm thán: "Không công bằng, quá không công bằng mà. Dựa vào cái gì mặt của cậu tùy tiện xoa chút chống nắng cũng có thể đẹp đến không góc chết chứ!"
Cố Phán cũng không ngẩng đầu, vừa mở va-li chọn bộ quần áo chuẩn bị mặc hôm nay, vừa nói: "Thời gian tâng bốc của chị em hôm nay có phải là bắt đầu hơi sớm hay không hả."
Đổng Thiện Thiện cười hì hì tiến tới, đứng ở bên cạnh chuẩn bị cố vấn cách ăn mặc cho người chị em.
Vốn dĩ ngay từ lúc tới đây, đồ mà Cố Phán mang theo đều là hàng rẻ tiền đặt mua trên Taobao. Dù sao cô dự định đi làm một cô gái làm thuê nghèo khó mà. Về sau thân phận bị vạch trần, thiết lập nhân vật sụp đổ, cô cũng liền thẳng thắn vứt bỏ, một va-li quần áo mua được trên Taobao kia cũng đã thanh lý sạch sẽ rồi, thay vào đó là mấy bộ áo váy nhãn hiệu cô thường mặc mới mua ở thành phố S.
Cô mua không nhiều lắm, cho nên tùy tiện mở va-li ra là đã thấy đáy rồi. Đang xoắn xuýt rốt cuộc cô nên mặc bộ nào đây, Đổng Thiện Thiện ở bên cạnh chợt nhắc ——
"Lúc trước tớ đi tìm dép lê có lật qua tủ quần áo trong phòng, phát hiện ở trong đó có treo một cái váy màu đỏ nha, chắc là của cậu, tớ thấy bộ đó đẹp đấy, nếu không hôm nay cậu mặc bộ đó đi."
Cố Phán biết cái váy đỏ mà cô ấy nói là cái nào, vì thế động tác mở va-li hơi chậm lại, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh "Hẹn hò" với Thẩm Mộ Ngạn đêm hôm đó, mạch suy nghĩ cũng không bị khống chế, lại nhớ tới người đàn ông kia.
Thật ra, hai ngày này Lý Trì gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, nhưng cô đều trực tiếp cúp máy hoặc là để chế độ im lặng coi như không nghe thấy. Theo lý thuyết bọn họ đang ở nước ngoài, Lý Trì là thư ký tổng giám đốc hẳn là không có công việc gì bàn giao với cô, cho dù có, cũng không có khả năng một cuộc lại một cuộc, làm như tìm cô vô cùng khẩn cấp vậy.
Cho nên Cố Phán gần như có thể khẳng định, điện thoại này là Thẩm Mộ Ngạn giao phó gọi tới.
Mà Thẩm Mộ Ngạn sẽ để cho Lý Trì liên lạc với cô, tám chín phần mười cũng là phát hiện cô đã kéo đen toàn bộ phương thức liên lạc của anh. Nói cách khác, gã đàn ông chó má kia trong lúc ở nước ngoài cũng chưa quên mất cô, còn biết chủ động liên lạc.
Mặc dù đã quyết định từ bỏ, nhưng vừa nghĩ đến đây, trong lòng Cố Phán vẫn có chút rung động.
Vào giây phút này, nghe xong lời của chị em tốt, cô chỉ nghĩ trong thoáng chốc, sau đó đứng dậy đi về phía tủ quần áo, "Được, vậy thì mặc bộ đó đi. Dù sao lúc tớ mặc bộ đó, gã đàn ông xấu xa kia cũng không coi trọng!"
Đã như vậy, cô sẽ mặc cùng một cái váy, bắt đầu lại lần nữa với người đàn ông khác!
Đổng Thiện Thiện vốn là nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng sau khi nghe đến mấy chữ "gã đàn ông xấu xa",thì ngay tức khắc đã hiểu chị em tốt đang nói tới anh cả nhà cô ấy, lại nhớ lại, tối hôm đó sau khi Cố Phán đi ra ngoài hẹn hò, hình như chính là mặc cái váy kia?
Nghĩ đến đây, Đổng Thiện Thiện lập tức tắt điện, im lặng, không có bất kỳ đề nghị gì nữa.
Động tác của Cố Phán rất nhanh, rửa mặt mặc quần áo tới tới lui lui cũng chưa dùng hết một giờ đồng hồ. Thấy cũng sắp đến giờ rồi, cô cũng không thèm soi gương, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi nghe thấy cửa phòng bị đóng lại "cạch" một tiếng, Đổng Thiện Thiện ngồi ở phòng khách thở ra một hơi.
Nhìn cái dáng vẻ vừa mới kia của người chị em, chắc là muốn thật sự triệt để buông bỏ anh cả nhà cô ấy rồi. Mặc dù kết quả này Đổng Thiện Thiện đã dự đoán được, nhưng lúc này đây vẫn có chút đáng tiếc.
Còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ sâu xa, chợt nghe khóa trên cửa phòng "Bíp" một tiếng đột nhiên bị người mở ra, Cố Phán mới ra ngoài chưa được một phút đồng hồ lại thản nhiên đi vào.
Cô cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Đổng Thiện Thiện, bình thản đi đến chỗ va-li hành lý, lại khuấy quần áo ở bên trong lên, cuối cùng cô chọn một cái áo phông dài chuẩn mực cùng một cái quần short jean để thay.
Sau khi thay xong, Cố Phán thấy Đổng Thiện Thiện vẫn luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, không khỏi buột miệng giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ là không muốn khiến cho đối tượng hẹn hò hôm nay cho rằng tớ rất xem trọng lần gặp gỡ này, vì thế mới không muốn mặc cái váy đỏ đó."
"... Ờ."
Ngoài mặt Đổng Thiện Thiện tuy rằng như thế, nhưng trong đầu đã bắt đầu ha ha rồi ——
Chị em tốt chính là thích gạt người:)
—— ——
Dưới ánh mắt dò xét đầy ẩn ý của Đổng Thiện Thiện, Cố Phán lại đi ra ngoài lần nữa.
Cô ảo não vô cùng, trong lòng đã bắt đầu hối hận, nghĩ rằng không nên nhất thời xúc động mà quay về thay quần áo.
Đang phiền lòng, thì điện thoại vào lúc này bỗng nhiên vang lên, cầm lên xem, lại là Lý Trì.
Cô tức giận hung hăng ấn phím tắt, cũng đem cục tức trong lòng cùng nhau tính đến trên người gã đàn ông chó má Thẩm Mộ Ngạn kia. Vừa rồi nếu không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không nhất thời thay đổi, lại bị người chị em bắt gặp khiến cô xấu hổ như vậy.
Tiểu thư Cố càng nghĩ càng giận, cuối cùng thậm chí ngay cả điện thoại của Lý Trì cũng kéo đen.
Cùng lúc đó, Lý Trì ở bên kia bị cúp điện thoại, có chút xấu hổ lại khó xử liếc nhìn về phía sau.
"Thưa tổng giám đốc, cô Cố bên kia lại dập máy rồi, hơn nữa..." Lý Trì ngừng lại, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật, "Hơn nữa hình như cô ấy cũng kéo đen số của tôi rồi."
Thẩm Mộ Ngạn đang ngồi dựa vào băng ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày này làm việc liên tục không ngừng nghỉ, anh gần như chưa được ngủ. Hôm kia, anh bảo Lý Trì đặt vé máy bay vội vàng về nước, nhưng lại đột ngột gặp trận mưa to ở nước ngoài.
Chuyến bay đến trễ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, cũng may cuối cùng đến buổi sáng hôm nay thuận lợi về tới thành phố S.
Sau khi máy bay hạ cánh, anh vừa đuổi tới khách sạn, vừa phân phó Lý Trì liên lạc với Cố Phán.
Nhưng khổ nỗi cô bé còn đang tức giận, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho anh.
Lúc này, hơi thở quanh người Thẩm Mộ Ngạn cực kỳ lạnh, quai hàm căng chặt, khuôn mặt vẫn như cũ kiêu ngạo tuấn tú, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại giống như phủ sương.
Chỉ chốc lát, anh mở mắt ra, mặt không chút biểu cảm nói: "Gọi điện thoại cho người vẫn đi theo cô ấy."
-
Cố Phán làm xong một loạt động tác, cúp máy, kéo đen, trong lòng trái lại thoải mái hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi thang máy, cả người cô nhẹ nhàng khoan khoái đi ra bên ngoài khách sạn. Mới ra khỏi cửa chính khách sạn đã nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen cỡ bự đầy kiêu ngạo của anh trai cô ở cửa ra vào.
Cô vốn cho là người mà Cố An Nam phái tới sẽ là lái xe của anh ấy, nhưng không nghĩ tới, đứng bên cạnh xe việt dã là một thanh niên lạ mặt.
Trên người anh ta là trang phục thường ngày sáng màu, bên miệng nở nụ cười khẽ, khí chất xuất sắc, ôn hòa. Nhìn thấy Cố Phán đi ra từ trong khách sạn, anh ta vô cùng vui vẻ tháo kính râm trên mặt xuống.
"Em Cố phải không?" Người đàn ông chủ động tiến lên mấy bước đi về phía cô, hào phóng tự giới thiệu, "Chào em, anh là Tưởng Nguyên."
"..."
Cố Phán có chút không kịp phản ứng. Cô nghìn tính vạn tính cũng không tính đến, Cố An Nam lại dám trực tiếp để đối tượng hẹn hò kia đến đón mình!
Im lặng giây lát, cô lên tiếng nói với Tưởng Nguyên: "Thật xin lỗi, anh tôi chưa nói với tôi về anh, tôi muốn gọi điện thoại xác nhận với anh ấy một chút."
Tưởng Nguyên dường như hơi bất ngờ, đuôi lông mày giật giật, ra hiệu, tỏ ý cô cứ tự nhiên.
Cố Phán nghiêng người lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cố An Nam, bên kia kết nối rất nhanh, hình như biết cô muốn nói gì, hắn mở miệng nói ngay: "Nhìn thấy đối tượng hẹn hò của em rồi à?"
Giọng của tiểu thư Cố gần như là rít qua kẽ răng: "Anh, làm, gì, thế hả?!"
"Anh trai em có cuộc họp, thật sự không rảnh tiếp em. Lát nữa hai đứa đi đến chỗ hẹn trước đi, anh ở đầu kia chờ bọn em nhé. Còn nữa, đừng có giở tính tiểu thư ra, cố gắng ở chung với người ta, không làm được người yêu thì thêm một người bạn cũng rất tốt, cứ vậy nhé, anh cúp máy đây."
Cố An Nam dường như sợ Cố Phán lại nổi giận với mình, bép xép nói xong lời bản thân muốn nói, rồi lập tức cúp máy.
Cố Phán hít một hơi thật sâu, nếu không phải đối diện là anh ruột cô thì cô đã muốn âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà anh ta rồi.
Dây dưa một hồi lâu, cô mới chậm rãi quay người lại, lễ phép cười với người đàn ông tên Tưởng Nguyên kia, "Thật ngại quá, bên này em hỏi xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tưởng Nguyên gật đầu, sau đó dẫn đầu đi đến trước xe, rất lịch sự mở cửa xe cho Cố Phán.
Trong khoảng thời gian này ánh mắt của anh ta vẫn luôn bình tĩnh đánh giá cô gái trẻ, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt trái lại ẩn giấu rất sâu.
Xe chậm rãi chạy ra đường lớn, một lát sau, chỗ khúc quanh ở con đường phía sau có một chiếc xe tư nhân màu đen hối hả lái tới.
Chiếc xe vững vàng dừng lại ở trước cửa khách sạn, một vệ sĩ áo đen nhanh chóng chạy tới trước xe.
Lý Trì quay cửa xe xuống, sau khi quan sát bốn phía một chút, anh ta hơi nóng nảy hỏi người đứng bên ngoài xe: "Người đâu? Vừa nãy lúc gọi điện thoại không phải còn nói ngay ở cửa khách sạn à?"
"Cô Cố đã lên xe của một người đàn ông, vừa mới rời đi." Người vệ sĩ vừa nói, vừa chỉ về hướng chiếc xe việt dã còn chưa đi xa, "Chính là chiếc xe việt dã kia."
Trong lòng Lý Trì "Lộp bộp", quay đầu nhìn tổng giám đốc nhà mình.
Tiếp đó, liền nghe Thẩm Mộ Ngạn dùng giọng nói giống như ngâm nước đá, không có chút biểu cảm gì nói: "Đuổi theo."
-
Thật ra, lúc vừa mới nhìn thấy Cố Phán, trong đầu Tưởng Nguyên thoáng hiện lên một tia kinh diễm.
Mấy năm nay anh ta vẫn ở nước ngoài phát triển, rất ít về nước.
Lần này nếu như không phải bởi vì người trong nhà thúc giục anh ta về đón Trung Thu, có lẽ anh ta còn muốn tiếp tục ngốc ở nước ngoài một năm nữa.
Có điều, anh ta cũng không nghĩ tới, chuyện đầu tiên sau khi mình về nước, chính là bị bà nội điều khiển từ xa ngàn dặm buộc đi xem mắt.
Ban đầu anh ta rất không tình nguyện, nhưng bản thân đã quen sự tu dưỡng cùng lễ phép, khiến anh ta không thể không đi xem vở kịch này.
Nhưng sau khi gặp được Cố Phán, Tưởng Nguyên bỗng nhiên có chút vui mừng. Dù sao cô gái xinh đẹp giống như cô, cho dù là anh ta cũng rất ít gặp qua.
Anh ta là một người đàn ông, cũng là một người phàm tục, trong tình huống không có người mà mình thích, lại bởi vì khuôn mặt của Cố Phán mà nảy sinh hảo cảm với cô, thực sự quá bình thường.
Cho nên sau khi lên xe, biểu hiện của anh ta còn ân cần hơn ngày thường không ít.
"Sự cảnh giác của em Cố dường như rất mạnh? Anh vẫn là lần đầu tiên bị người khác yêu cầu xác nhận thân phận ở ngay trước mặt đấy."
Tưởng Nguyên chủ động mở miệng, chủ đề cũng không gượng gạo cứng nhắc, trực tiếp bắt đầu xung quanh hành động vừa mới rồi của Cố Phán.
Tiểu thư Cố không có hứng thú gì với người đàn ông ở bên cạnh, chỉ nhàn nhạt lễ phép đáp lại: "Xin lỗi, đối với vấn đề an toàn kiểu này từ trước đến nay em luôn cẩn thận một chút."
"Không sao, con gái như vậy rất tốt, người trong nhà cũng yên tâm." Tưởng Nguyên cong khóe miệng cười cười, khuôn mặt ngược lại nhất thời càng thêm tuấn tú nổi bật, "Bà nội anh hình như kết bạn với bà nội em đi du lịch nước ngoài. Hai người già thật cũng có thể lăn lộn, trước đó còn nói bảo anh gặp em, thì đưa em đi tìm hai người đấy."
Ám chỉ này quá mức rõ ràng, Cố Phán muốn giả vờ như nghe không hiểu cũng không được, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh một chút, tiếp đó, thái độ lại không mặn không nhạt đáp lại một câu: "À, thật xin lỗi, em không có hứng thú."
Cố Phán nói xong câu này, lại khẽ dựa đầu lên bên cạnh cửa sổ xe: "Xin lỗi, hôm nay em dậy sớm quá, chưa ngủ đủ, trước ngủ bù đã."
Sau đó cũng không để ý phản ứng của người đàn ông ở bên cạnh là thế nào, lập tức nhắm hai mắt lại.
Tưởng Nguyên đầu tiên là khẽ giật mình, một lát sau, thì bật cười một trận.
Đúng lúc phía trước đèn đỏ sáng lên, anh ta đạp chân phanh, sau đó quay đầu, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Cố Phán.
Nụ cười bên miệng anh ta càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt mang theo một tia nghiền ngẫm.
Cô bé này, rất thú vị đấy chứ.
-
Sau khi đến chỗ hẹn, Cố Phán ngay lập tức mở hai mắt ra.
Cô không đợi Tưởng Nguyên đến lịch sự mở cửa xe cho mình, mà tự xuống xe trước. Tưởng Nguyên tắt máy xe, cũng xuống xe ở phía bên kia.
Lúc này, điện thoại của Cố Phán bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, là một dãy số lạ cho tới giờ chưa thấy qua.
Không hiểu sao trong lòng cô tuôn ra một dự cảm, luôn cảm thấy cuộc điện thoại này chín mươi phần trăm là Thẩm Mộ Ngạn gọi tới.
Im lặng giây lát, cuối cùng cô vẫn lựa chọn nghe máy.
Sau khi đưa ống nghe tới bên tai, Cố Phán không lên tiếng, mà là chờ bên kia mở miệng trước.
Một giây, hai giây, ba giây...
Ngay vào lúc kiên nhẫn của Cố Phán sắp tiêu hao gần hết, giọng nói trầm thấp lành lạnh chợt truyền đến từ bên kia ống nghe ——
"Quay đầu lại."
Cố Phán ngẩn người, gần như theo bản năng liền xoay người nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đối diện đường cái, bóng dáng thon dài quen thuộc đang đứng ở đó. Người kia vẫn như cũ là một thân tây trang màu đen, hơi thở lạnh lẽo khắp người dường như còn muốn nặng nề hơn bình thường rất nhiều.
Anh giơ cánh tay cầm điện thoại, ánh mắt sâu xa yên tĩnh nhìn Cố Phán, chớp mắt đó ánh mắt hai người gặp nhau, cô rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình chợt nhảy lên một cái.
Mấy ngày này chịu đựng, không ngừng chôn sâu dưới đáy lòng, sự tủi thân cùng khó chịu muốn kiềm chế, muốn xem nhẹ, phảng phất vào giây phút nhìn thấy người đàn ông ở đối diện này, toàn bộ mãnh liệt xông ra.
Chóp mũi cô hơi chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng, một hồi lâu sau, trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng không nhìn người đàn ông kia thêm nữa, cô xoay người, nói với Tưởng Nguyên ở bên cạnh ——
"Đi thôi."