Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong hành lang của câu lạc bộ âm u yên tĩnh, Cố Phán đi theo đường cũ trở về phòng bao, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng của Cố An Nam ở trên ghế xô-pha.

Vẻ mặt của Cố Phán vừa nãy còn rất bình tĩnh, lúc này, sau khi nhìn thấy anh trai của cô, trong nháy mắt liền thay đổi. Cô sải đôi chân trắng nõn thon dài đi vào, cả người trên dưới đều tản ra hơi thở "Bản tiểu thư cực

kỳ không vui ngươi tốt nhất đừng trêu chọc ta, nếu không, cẩn thận ta bắt ngươi tế trời".

Nhưng Cố An Nam đang gọi điện thoại, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở bên kia ống nghe, thấy Cố Phán đi vào, cũng chỉ dùng cái tay đang kẹp điếu thuốc, tiện tay chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, ra hiệu cô đi qua ăn cơm.

Cố Phán vừa nghĩ tới việc bản thân thật vất vả chuồn êm từ nước ngoài trở về, chính sự vẫn chưa giải quyết đã bị anh ấy lừa gạt mang cả người cả hành lý tới chỗ này, thì không nhịn được lại trừng mắt nhìn anh.

Có điều, cô cũng không phải kiểu người bởi vì giận dỗi mà ngược đãi bản thân, suốt 11 tiếng ngây người ở trên máy bay từ nước F trở về, đồ ăn trên máy bay cô cũng không động và một miếng, giờ phút này nhìn mì vằn thắn tôm nõn còn bốc hơi nghi ngút, khí phách gì cũng không quan trọng, trước tiên nhét đầy cái dạ dày rồi nói tiếp.

Mì vằn thắn này bán ở một nhà hàng lâu năm mà cô hay ăn, nước dùng và nhân bánh đều là bí truyền của nhà họ, ngon đến nuốt đầu lưỡi, ăn thế nào cũng không đủ.

Khi còn bé ban ngày cô thường xuyên chỉ ăn đồ ăn vặt không thích ăn cơm, hễ đến nửa đêm là đói cồn cào, anh trai thường xuyên giấu diếm ông bà nội đến nhà hàng này mua mì vằn thắn cho cô.

Thói quen này cũng kéo dài liên tục cho tới bây giờ.

Vậy nên, lúc nhìn thấy thứ bên trong hộp đựng đồ ăn, Cố Phán liền vô thức nghĩ đến sự chăm sóc của anh trai dành cho mình từ nhỏ đến lớn, ngược lại sự bực bội lúc trước đối với anh cũng ít đi mấy phần.

Cố An Nam thấy cô ngoan ngoãn ăn cơm, mặt mày hài lòng giãn ra, chẳng mấy khi tỏ ra tốt tính với người quản lý cấp cao đang báo cáo công việc với hắn ở đầu bên kia.

Đại khái hai ba phút sau, hắn cúp điện thoại, xê dịch vị trí, tiến sát tới bên cạnh Cố Phán.

Cố Phán cảm nhận được hắn lại gần, trợn trắng đôi mắt sinh động nhìn hắn: "Có người nhìn thì là tổng giám đốc của một công ty cổ phần, nhưng trên thực tế thì sao, làm việc thì lại là mánh khóe của chó săn."

Cố An Nam khẽ cười, không để ý, ngược lại liếc mắt nhìn cô một cái.

Làn da của nhóc con là màu trắng ngà, bình thường ở dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Giờ phút này dưới ánh đèn mờ tối trong phòng bao, tia sáng mờ nhạt rắc lên người cô, da thịt trắng nõn khoác lên một tầng sắc màu ấm áp như nhung.

Ngược lại che đi mấy phần xinh đẹp kiều diễm trên người cô, lại nhiều thêm vẻ mềm mại khiến người ta không dời mắt nổi.

"Vì đuổi theo thần tượng mà dám ở ngay dưới mí mắt bà nội chuồn về nước, lá gan này của em cũng thật sự là đủ lớn đấy. Có biết lần này bà nội tức giận thế nào không? Cách xa vạn dặm mà rống cho màng nhĩ của anh cũng sắp rách rồi, còn kêu anh nhất định phải khoá thẻ của em đấy."

Cái tay đang cầm thìa của Cố Phán khựng lại. Cô cũng không quay đầu, chỉ dùng khóe mắt thoáng liếc về bên phía anh trai cô.

"Vậy nên? Anh khoá rồi?"

Tuy rằng cô hỏi như vậy, nhưng cô cũng biết rõ, anh trai cô cũng không thể tuyệt tình với cô như vậy, dù sao tình anh em xã hội chủ nghĩa nhiều năm như vậy ở chỗ này, anh ấy tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện vô lương tâm kia.

Cô tin tưởng anh.

Kết quả một giây sau, Cố An Nam gật gật đầu, "Khóa rồi."

"..." Cô tin tưởng cái c̠ôи ŧɧịt̠ ấy.

Cố Phán tức đến đau gan, suy đi nghĩ lại trong đầu, là đưa Cố An Nam ra nước ngoài làm trai bao tương đối hung ác, hay là đưa vào trong miếu làm hòa thượng càng khả thi hơn.

Còn chưa suy nghĩ ra kết quả gì, trước mắt đã đột nhiên xuất hiện một cái thẻ phụ thuộc.

"Vừa nãy anh mới để thư ký mở đó, trước khi bà nội nguôi giận, quét cái này trước đi."

Cố Phán trong nháy mắt trở mặt, cười như con mèo thần tài.

"Em có mang quà cho anh, ở trong ba lô, anh tự lục tìm đi."

Cố An Nam cũng không bất ngờ, vừa cười vừa dập tắt tàn thuốc, cầm lấy ba lô của cô bắt đầu lục lọi.

Cố Phán có thẻ ngân hàng là đủ, gai nhọn trên người tất cả đều rơi hết, thỏa mãn ngồi thẳng người tiếp tục ăn mì vằn thắn. Mấy giây sau, trong đầu đột nhiên có một hình ảnh hiện lên, cô nhanh chóng quay đầu muốn lấy ba lô của mình về, nhưng đã muộn.

Lúc Cố An Nam nhìn thấy tập vở được lôi ra từ trong ba lô của cô, cùng với con rùa đen lấy theo tên hắn vẽ phía trên, ấn đường tức giận đến nhảy một cái.

Lúc mở miệng, giọng nói của hắn có mùi vị cắn răng nghiến lợi.

"Em giải thích cho anh xem, đây là ý gì?"

Cố Phán xiết chặt thẻ ngân hàng trong tay, kiên trì đón ánh mắt nguy hiểm của anh trai cô.

"Cái đó... Đây là lời chúc phúc chân thành nhất của em dành cho anh."

"..."

"Anh không nhìn ra à? Em đang chúc anh sống lâu trăm tuổi."

"..."

Rất tốt, rùa Hoàng đế ngàn năm, rùa con vạn năm, chỗ nào là chúc hắn sống lâu trăm tuổi chứ, đây là chúc hắn sống thành hóa thạch mà:)

—— ——

Cố An Nam bị làm cho tức giận bỏ đi, chỉ để lại một mình Cố Phán ở trong phòng bao không ngừng thở dài.

Anh trai cô bình thường hào phóng vô cùng, nhưng thật sự nếu bị cô làm cho tức giận rồi, bụng dạ hẹp hòi giống như lỗ kim. Vừa nãy nhìn thấy bức tranh Trường Thọ cô vẽ cho anh ấy, anh ấy tức giận đến mức một câu dư thừa cũng không nói, trực tiếp cầm đi cái thẻ ngân hàng vừa mới đưa cho cô, không đếm xỉa chút nào tới tình cảm cách mạng giữa bọn họ.

Nhưng cũng may, cô cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, lần này lén chuồn trở về, nói với người nhà là vì xem buổi biểu diễn ca nhạc, nhưng trên thực tế căn bản không có chuyện như vậy.

Vừa nghĩ, cô vừa lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, vừa vặn, tin nhắn Wechat của Đổng Thiện Thiện bắn tới.

【 Wechat 】 Thiện Thiện: Tớ đến dưới lầu của câu lạc bộ Cảnh An rồi, Phán Phán cậu xuống đây điCường Thế Sủng Ái - Chương 2:"(
Cố Phán đáp lại một cái【 ừ 】, cầm lấy ba lô đi dọc theo hành lang ra bên ngoài.

Đại khái qua hai mươi mấy phút, tình hình bên Cố An Nam đã tan, lúc quay trở lại phòng bao chuẩn bị mang cái con nhóc không có lương tâm kia về nhà, hắn mới phát hiện người không thấy đâu nữa.

Hắn tức giận đến đau đầu, tóm lấy người phục vụ ở cửa hỏi có nhìn thấy Cố Phán không, nhân viên phục vụ nhớ lại một chút, nói: "Là cô bé mặc cái áo phông màu đen kia à? Cô ấy quả thật rời đi rồi, hơn nữa..."

Cố An Nam cảm nhận được một tia bất thường từ trong giọng nói muốn nói lại thôi của đối phương.

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa cô ấy còn cầm đi một chai rượu sâm-banh, nói ghi vào sổ nợ của ngài."

"..."

Cầm đi cái quái gì?!

—— ——

Chuyện mà hai cô gái phải làm lần này rất bí mật, vì thế Đổng Thiện Thiện cũng không để lái xe trong nhà đưa tới, một mình lặng lẽ bắt xe đến cổng của câu lạc bộ Cảnh An.

Sau khi Cố Phán lên xe, cũng không lãng phí thời gian, hỏi thẳng cô ấy: "Tra được số phòng khách sạn chưa?"

Đổng Thiện Thiện gật đầu, "Ngay ở khách sạn Hilton phía trước, hơn nữa còn là đặt ở phòng tổng thống."

Cố Phán vô cùng kinh ngạc nhướng mày, "Gã trai bao lần này hào phóng hơn mấy người trước nha, cũng biết cầm tiền của mẹ cậu tự thưởng ở phòng tổng thống."

Lần này Cố Phán là phải cùng đi bắt kẻ thông da^ʍ với chị em tốt của cô.

Đổng Thiện Thiện là bạn chơi với Cố Phán từ nhỏ, mẹ của cô ấy là con gái duy nhất của ông cụ nhà họ Thẩm, người đẹp, chân dài, tính tình tốt, duy nhất không tốt chính là... quá bi lụy đa tình.

Bắt đầu từ cha của Đổng Thiện Thiện, mẹ của cô ấy đã gặp phải vô số đàn ông cặn bã, mà cơ bản mỗi lần đều sẽ bị lừa tiền, lừa tình, kết thúc ầm ĩ cực kỳ xấu hổ.

Mà Cố Phán thì sao, từ hồi cấp ba, sau một lần cùng với Đổng Thiện Thiện nhìn thấy hình ảnh bạn trai lúc bấy giờ của mẹ của cô ấy vượt quá giới hạn, thì đã cùng chị em tốt hợp thành tiểu phân đội kiểm tra, chuyên môn giám sát hành vi của mỗi một đời bạn trai của mẹ cô ấy có nghiêm chỉnh hay không.

Một khi vượt rào, vậy cô cũng hóa thân thành kẻ hung ác, theo chị em tốt của mình cùng đi bắt gian.

Đổng Thiện Thiện nghe thấy lời Cố Phán thì thở dài, ánh mắt quét về phía cô, sau cùng nhìn thấy chai rượu sâm banh trong tay cô.

Cô ấy giật mình, mở miệng hỏi: "Cái này sẽ không phải là cậu mang đến để xử lý bọn họ đấy chứ?"

"Nếu không thì sao?"

"..." Đổng Thiện Thiện ngập ngừng do dự, "Có khi nào là quá lớn không?"

Trước đây, lúc Cố Phán dẫn theo cô ấy sửa trị mấy tên đàn ông cặn bã có lỗi với mẹ cô ấy, cũng sẽ mang theo một vài thứ thuận tay. Từ lần đầu tiên là Cocacola đóng hộp, đến lần thứ hai là chai nước ngọt nhỏ, lại mấy lần sau đó là chai bia lớn...

Cô ấy cho rằng những thứ kia đã đủ dọa người rồi, ai ngờ được lần này Cố Phán lại cầm theo thứ càng lớn hơn.

Thật ra Cố Phán cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua vừa rồi đi gấp, đúng lúc có nhân viên phục vụ đi ngang qua bê chai rượu sâm banh đã mở nắp, cô không do dự nhiều liền cầm đi.

"Được rồi, cầm thì cũng cầm theo rồi, cũng đừng để ý thể tích của nó nữa."

Cố Phán nói dứt lời, xe taxi đã chậm rãi dừng lại ngay cửa khách sạn Hilton. Sau khi xuống xe, cô dẫn theo Đổng Thiện Thiện chạy lên tầng lầu có phòng tổng thống của khách sạn.

Lúc chờ thang máy, hai cô gái lại một lần nữa nhìn ảnh chụp của tên trai bao cặn bã kia cùng kẻ thứ ba, Cố Phán có phần ghét bỏ bĩu môi, "Ánh mắt của dì Thẩm thật sự là càng ngày càng kém mà."

Đổng Thiện Thiện tỏ vẻ đồng ý mãnh liệt.

Sau đó, lúc bọn họ đứng ở cửa căn phòng, Đổng Thiện Thiện mở điện thoại ra, Cố Phán cũng lắc chai rượu sâm banh lên xuống mấy lần, làm xong chuẩn bị cuối cùng.

"Tớ nhấn chuông cửa nhé?"

"Ừ."

Trong lúc hỏi đáp, hai cô gái cứ thế làm như cảnh vác súng mang pháo bảo vệ quốc gia, một dòng chính khí cuồn cuộn dâng trào.

Chuông cửa reo vang, trong đầu Cố Phán nháy mắt vẽ ra tình cảnh sẽ xuất hiện phía sau——

Người tới nếu không phải là gã trai bao thì chính là kẻ thứ ba kia, cho dù là người nào, cô cũng nện thẳng chai sâm banh lên đầu đối phương, sau khi chiếm được tiên cơ thì bắt đầu tiến hành các loại phương thức bắt gian đối phương bằng công kích cá nhân cùng lời nói nhục mạ...

Nhưng cô ngàn tính vạn tính, lại không tính tới, chai sâm banh đã mở nút này vô dụng như vậy! Cô chỉ tùy tiện lắc hai lần, ngón tay dựng ở phía trên còn chưa cả dùng lực, nút chai đã trực tiếp bắn "phụt" ra.

Vừa vặn cửa phòng đúng lúc này được mở ra, người ở bên trong mới đứng vững ở trước mặt hai cô gái, đã trực tiếp bị tưới sâm banh đến không mở mắt nổi.

Vốn nên là cảnh bắt gian bạo lực tanh máu, lập tức biến thành giống như hiện trường lật xe quỷ dị.

Quan trọng nhất là, trong nháy mắt khi cột sâm banh không ngừng phun ra, các cô đều phát hiện một chuyện chết người ——

Bọn họ hình như, dường như, giống như... gõ sai cửa rồi?

Người đàn ông ra mở cửa căn bản không phải gã trai bao kia!

Cố Phán cảm thấy cục diện lần này hẳn có thể xem như cấp bậc TOP trong lịch sử lật xe của cô. Vì vãn hồi một chút mặt mũi, cô nhìn người đàn ông ưu tú đeo kính bị tưới một đầu rượu sâm banh, thử thăm dò nói câu ——

"Ờ... Surprise?"

—— ——

Tình huống xấu hổ đến nghẹt thở, Cố Phán cho rằng sự ngạc nhiên này đã gần đến điểm cuối, nào ngờ điều ngạc nhiên hơn còn ở phía sau.

Người đàn ông đeo kính kia ngẩng khuôn mặt bị tưới đẫm rượu sâm banh lên, thu lại sắc mặt gật đầu với Đổng Thiện Thiện.

"Cô Tư."

Tốt lắm, lật xe còn lật đến trên người người quen nữa:)

Cô âm thầm hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi Đổng Thiện Thiện ở bên cạnh: "Người quen à?"

Đổng Thiện Thiện có chút tuyệt vọng trả lời: "Thư ký của anh cả tớ..."

... Anh cả? Người nhà họ Thẩm?

Không chờ Cố Phán suy nghĩ nhiều, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp ở trong phòng truyền đến ——

"Dẫn bọn họ vào đi."