Chương 23: Đấu giá một miếng đất

Trương Thiên không có nói đùa.

Anh về đến nhà, liền một mực kêu Lâm Tử Thanh kể lại nghiệp vụ gần đây của tập đoàn Lâm thị.

Nhà họ Lâm trước đây làm bên vật liệu xây dựng, ký hợp đồng cung cấp vật liệu cho không ít công trình kiến trúc, còn bây giờ thì họ đã dần chuyển sang kinh doanh phát triển địa ốc.

Mà át chủ bài nghiệp vụ của công ty có hai loại: một cái là phát triển địa ốc, cái còn lại là làm kinh doanh cung ứng vật liệu xây dựng.

Trương Thiên gật gật đầu, lại trầm giọng hỏi: “Gần đây có hạng mục lớn nào không?”

Gần đây á?

“Hạng mục sắp tới tương đối ít. Cái lớn nhất là ký hợp đồng vật liệu xây dựng thuộc công trình của tập đoàn Hoằng Nhất”

Lâm Tử Thanh suy nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm: “Còn nói về việc phát triển địa ốc thì gần đây bác cả còn muốn đấu giá một miếng đất nữa!”

“Vậy hai cái này chính là hạng mục lớn rồi”.

Hạng mục vật liệu xây dựng công trình của tập đoàn Hoằng Nhất khẳng định là không thể hoàn thành rồi.

Vậy hạng mục còn lại: bán đấu giá một miếng đất thì sao?

Trương Thiên nghĩ cũng không nghĩ, hỏi liền: “Chừng nào thì đấu giá? Tôi muốn miếng đất này!”

Hình thức kinh doanh của anh ngược lại rất đơn giản, chính là nhà họ Lâm muốn làm cái gì, Trương Thiên liền đoạt lại toàn bộ.

Đơn giản, thô bạo.

Lâm Tử Thanh nhếch miệng, cô hơi nhíu mày, đáp:

“Đấu giá hẳn là hai ngày sau mới tổ chức đi!”

“Tuy miếng đất này nói đắt thì cũng không đắt, nhưng mà anh có tiền không?”

Hơn nữa lúc ở tập đoàn Lâm thị, Lâm Tử Thanh cũng đã năm lần bảy lượt ngăn cản bác cả đấu giá miếng đất này, bởi vì đất này nằm ở nơi rừng núi hoang vắng, bị cô nhận định là sẽ không có không gian phát triển được.

Nhưng trong hội đồng quản trị, Lâm Nhật Thăng nhiều lần kiên trì là: phải mua.

Tiền quả thật là một vấn đề. Có điều ở trong lòng Trương Thiên, nhiều nhất chỉ coi là một vấn đề nhỏ.

Trương Thiên bèn nghi ngờ, hỏi: “Đại khái là cần bao nhiêu tiền?”

Lâm Tử Thanh lạnh nhạt trả lời: “Miếng đất đó nằm ở chỗ tương đối hẻo lánh, người ở không nhiều. Tôi đoán chừng bỏ ra nhiều nhất là một trăm triệu là có thể vào tay rồi!”

Khóe miệng Trương Thiên lộ ra một nụ cười, bày ra ánh mắt coi thường nhìn về phía Lâm Tử Thanh.

“Khinh thường ai đấy hả? Có một trăm triệu thôi. Tiền này tôi lo, đến chừng đó em lấy đất về cho tôi!”

Hả?

Rồi mấy bữa trước ai còn đi mượn năm ngàn tệ của tôi vậy?

Lâm Tử Thanh cúi đầu đáp: “Được”.

Nếu như Trương Thiên có năng lực lấy được tiền, cô nhất định sẽ cùng anh đứng chung một chiến tuyến.

Chuyện của ông ở trong lòng hai người bọn họ đều là chuyện quan trọng nhất. Mà hơn nữa, bản thân mình còn đang bị theo dõi.

Sau đó, Trương Thiên lại nhướn mày, nhìn về phía Lâm Tử Thanh, cười gian hỏi: “Quỹ đen của em được bao nhiêu vậy? Để tôi xem rồi tôi góp mớ lẻ vô giúp cho!”

Lâm Tử Thanh đen mặt.

Nói cho hùng hổ như vậy? Xong giờ đi góp tiền lẻ???

Có điều nếu muốn làm nên việc thì Lâm Tử Thanh cũng không có giấu giếm. Cô lạnh giọng nói: “Không tính chi tiêu một tháng thì ước chừng tôi có thể bỏ ra khoảng một trăm vạn”.

Lâm Tử Thanh nói rồi liền lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.

Kỳ thực nếu không phải Trương Thiên ngủ ở bệnh viện hai năm thì Lâm Tử Thanh cô ít nhất cũng là triệu phú rồi!

Trương Thiên đẩy trở lại, khẽ cười, nói: “Chút tiền này em vẫn là để lại nuôi tôi đi!”

“Chuyện bỏ vốn đầu tư giao cho tôi là được rồi. Em chuẩn bị đi, hai ngày sau chúng ta đi đấu giá!”

Trương Thiên nói rồi lấy cái hộp giấy từ thùng xe xuống rồi mở ra.

Lâm Tử Thanh nhìn thoáng qua liền sợ ngây người.

Bởi vì cái này chính là bình hoa sát khí của Lâm Diệu Đông, cùng với giá đỡ.

“Anh làm sao lấy bảo bối của ba tôi ra được?”

Trương Thiên vừa cầm lớp màng giữ tươi bao bọc thứ kia lại, vừa bình tĩnh đáp: “Giành được”.

Thấy Lâm Tử Thanh há hốc miệng không nói nên lời, Trương Thiên vẫn là giải thích cho cô hiểu: “Tôi hiểu một chút về phong thủy. Thứ đồ này đối với thân thể ba mẹ không tốt, nên tôi tạm cầm về. Đợi đến lúc thích hợp tôi lại trả nó lại!”

Thứ này là ông nội để lại, vứt đi quả thực đáng tiếc.

Hơn nữa bố vợ coi trọng nó như vậy, Trương Thiên anh vẫn là giữ lại hộ mạng đi!

Đợi thời cơ thích hợp, chính mình sẽ dùng linh lực đánh tan sát khí, sau đó hẵng trả lại thì hơn.

Lâm Tử Thanh thì không tin huyền học. Cô chỉ là cho Trương Thiên vẻ mặt kiểu: “Bảo trọng”, xong liền đi rửa mặt.

Trương Thiên nằm trên ghế sô pha, mở ra group bốt: “Tứ Đại Thiên Vương phố Nam Châu”.

Trương Thiên: “@Tưởng Minh Đức, lão Tưởng này, tôi muốn mở một công ty. Có thể đăng ký thủ tục giấy tờ giúp được không?”

Bành Hoa là người đầu tiên xuất hiện, những người khác im ru.

Bành Hoa: “Tiểu Thiên huynh đệ mở công tỷ hả?”

Bành Hoa: “Chẳng có nhẽ hôm nay bị bố vợ coi thường rồi, nên muốn làm tổng tài cho oai hả?”

Tô Phong: “Ha ha ha, nhất định đúng rồi!”

Trương Thiên: nhãn dán sọc đen

Tưởng Minh Đức: “@Trương Thiên không vấn đề, tí nữa tôi kêu Tiểu Đổng liên lạc với anh”.

Trương Thiên: “OK, vẫn là lão Tưởng đáng tin cậy!”

Tưởng Minh Đức: (icon che miệng cười trộm).

Bành Hoa: “Tiểu Thiên huynh đệ định dấn thân vào ngành nghề gì?”

Trương Thiên: “Bất động sản và cung ứng vật liệu xây dựng”.

Bành Hoa: “Bất động sản á? Này không phải đối chọi với anh hả @Tưởng Minh Đức?”

Tô Phong: “Ha ha ha, @Bành Hoa, anh mua Tiểu Thiên huynh đệ thắng!”

Tưởng Minh Đức:......

Tô Phong: “Thế tính chừng nào khai trương, để anh em đi ủng hộ?”

Bành Hoa: “Tôi đặt tiệc rượu há?”

Tưởng Minh Đức: “Phải, để cho mở mày mở mặt, dù sao là một trong Tứ Đại Thiên Vương phố Nam Châu nha”.

Trương Thiên: “(che mặt) Chuyện khai trương còn chưa có làm”.

Trương Thiên: “Có điều phải chuẩn bị giấy phép trước. Hai ngày nữa phải dùng trong một buổi đấu giá”.

Tưởng Minh Đức: “Gấp vậy luôn hả? Được, vây tôi kêu Tiểu Đổng lập tức liên lạc với cậu”.

Trương Thiên: “(ôm quyền) Cảm tạ!”

Sau khi đóng group bốt, Đổng Vinh lập tức gọi điện tới. Người của lão Tưởng quả nhiên đáng tin cậy.

Đổng Vinh nói Trương Thiên cung cấp chút tư liệu bản thân là được, nhưng tư liệu công ty khác, anh ta sẽ cho người chuẩn bị tốt.

Trương Thiên tùy tiện nghĩ ra một cái tên, sau đó lục ra tư liệu thông tin của Lâm Tử Thanh rồi gửi qua cho Đổng Vinh.

Sau khi Đổng Vinh nhận thì trả lời lại ngay: “Ngày mai sau khi giải quyết sẽ đem giấy chứng nhận liên quan giao cho Trương tiên sinh!”

Trương Thiên trả lời: OK.

Xử lý xong chuyện của công ty, Trương Thiên vậy mà lại nhận được tin nhắn của Lâm Tiểu Nhã gửi đến. Lâm Tiểu Nhã lo lắng hỏi: “Chị của em không có sao chứ?”

Trương Thiên cười đáp: “Haizz, suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn, tính mạng cũng khó giữ được rồi!!!”

“Có điều may là anh vợ em, tức là anh đây chạy tới kịp thời, nên không có xảy ra chuyện gì hết!”

Lời này thật là một chút cũng không phải giả.

Nhưng Lâm Tiểu Nhã đọc rồi liền cảm thấy Trương Thiên đang bốc phét.

“Tắm cái rồi ngủ đi! Em thấy vốn là không có chuyện gì!”

“Hôm nay ba mẹ không có nói gì à?” Trương Thiên rep lại, hỏi.

Dù sao hôm nay vì gấp đi cứu Lâm Tử Thanh, nên anh cũng không biết trong nhà bây giờ là tình hình gì.

Lâm Tiểu Nhã ha ha bật cười, soạn tin nhắn đáp: “Cầm bảo bối của ba đi, anh nói xem là tình hình gì?”

“Ngược lại em cảm thấy, em rất nhanh liền có thể đổi anh vợ rồi, ha ha ha!”

Nghiêm trọng như vậy á?

Trương Thiên xụ mặt, thở dài một hơi, đáp: “Em không nói tốt mấy câu giùm anh vợ à?”

Lâm Tiểu Nhã coi thường, đáp: “Cắt, em là em đứng bên phe của ba!”

“Đừng có quấy rầy bản tiểu thư, em phải đi ngủ rồi!”

Cmn! Mới có tám giờ, ngủ khỉ khô! Trương Thiên lầu bầu nói.

Xem ra phải dành thời gian lấy lòng cô em vợ này mới được, chứ không khó gánh nổi bố vợ làm khó dễ lắm!!!

Trương Thiên buông điện thoại xuống, đi rửa mặt một cái, sau đó ở phòng khách ngủ thϊếp đi.

Reeeng reeeng reeeng

Sáng sớm ngày thứ hai, anh là bị tiếng điện thoại đánh thức.

Là một cú điện thoại từ nước ngoài, một nam tử giọng nói rất quyến rũ.

Trương Thiên cầm điện thoại lên nghe, hỏi: “Đến rồi à?”

Người có giọng nói quyến rũ kia tâm tình thoáng tăng vọt, đáp: “Đang ở chỗ lân cận. Có điều lão đại, sao mà tối anh ngủ phòng khách vậy? Bà xã không cho vào phòng à? Không ngờ địa vị ở nhà của anh lại là như vậy!!!”

Cmn.

Trương Thiên nhảy dựng lên, từ hành lang bên ngoài nhìn về phía xa tìm kiếm, cuối cùng nhìn ra trong chỗ tối có một điểm sáng đang lay động.

Nam tử giọng nói quyến rũ truyền tới: “Lão đại, đã lâu không gặp!”

Trương Thiên cầm điện thoại tiếp tục nằm xuống, cũng không suy nghĩ nhiều.

Người đàn ông giọng nói quyến rũ kia có thể tìm đến chỗ này, đối với cậu ta mà nói quá đơn giản. Trương Thiên biết, cậu ta có năng lực này.

Dù sao trong phạm vi toàn cầu, ở lĩnh vực truy xét máy vi tính và tín hiệu này, kẻ có thể vượt qua anh ta cũng không có mấy người.

Cho dù điện thoại của Trương Thiên có mã hóa cũng trốn không thoát.

“Trước cứ tìm một chỗ che giấu cái đã. Sau này lúc tôi không ở bên cạnh vợ tôi, toàn bộ hành trình sẽ do cậu đi bảo vệ!”

Người đàn ông giọng nói quyến rũ kia trả lời: “Được rồi, lão đại!”

Trương Thiên không có cúp máy, ngược lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Lục, cậu mang theo bao nhiêu tiền trở về?”

Người nói chuyện với mình có tên rất hay, hơn nữa nghe vào còn là kiểu rất đẹp trai. Nhưng ở trước mặt Trương Thiên, cậu ta vĩnh viễn gọi là Tiểu Lục.

Mặc dù Tiểu Lục không thích lắm, nhưng tiếng Tiểu Lục này cậu ta đã rất lâu không có nghe rồi, nên cũng rất hoài niệm. Cơ mà không lẽ mình mới đặt chân về đã bị hỏi mượn tiền rồi???

Tiểu Lục cười khổ đáp: “Một trăm triệu!”

Trương Thiên nghe vậy thì cười xấu xa, nói tiếp: “Đúng lúc! Đợi lát nữa chuyển toàn bộ tiền vào thẻ của bà xã tôi, đang cần dùng gấp!”

“Đm, anh ăn cướp á hả?”

Tiểu Lục lắc lắc đầu, tỏ vẻ rất đau khổ.

Anh từ ngàn dặm xa xôi kêu em trở về, mục đích chính là vì cái này à?

“Theo em được biết thì thứ lão đại anh không bao giờ thiếu chính là tiền. Vậy tại sao phải nhìn trúng điểm này của em?”

Trương Thiên hung dữ nói: “Đừng nói mấy cái màu mè không thiết thực này! Chốc nữa chuyển tiền cho tôi là được!”

Tiểu Lục bèn không nói thêm gì nữa. Cậu ta trực tiếp thao tác trên máy tính một cái. Thông tin của Lâm Tử Thanh lập tức xuất hiện, rồi chuyển vào số tài khoản ngân hàng của cô một trăm triệu tệ.

“Chuyển qua rồi đấy!”

Trương Thiên gật đầu nói: “Được rồi, anh thay mặt chị dâu cảm ơn sự hào phóng của em!”

Hoàn thành tập trung vốn.