Lúc Thẩm Tinh Lê tốt nghiệp, đúng lúc con của Cao Tử Xuyên được ba tháng, làm lễ một trăm ngày.
Chuyện mang theo quà gì, Ngôn Gia Hứa một mạch giao cho Thẩm Tinh Lê làm. Con người Ngôn Gia Hứa đôi khi rất bốc đồng, cũng thờ ơ, bất kể là bao nhiêu tuổi thì thực chất bên trong chung quy cũng chỉ là thằng nhóc to xác bướng bỉnh.
So sánh ra thì Thẩm Tinh Lê thỏa đáng hơn rất nhiều, anh lấy lý do dù sao hai người cũng là một nhà để ném nồi cho Thẩm Tinh Lê.
Thế là Thẩm Tinh Lê đã đến Chu Đại Phúc đặt làm một cái khóa vàng óng ánh cho bạn nhỏ.
Viên Tuệ cười nói: “Món quà này của Tinh Tinh rất thực tế.” Trĩu nặng.
Thẩm Tinh Lê nhìn quà mọi người tặng, cái gì cũng có, quần áo, xe trẻ em, đồ chơi… hình như cô có chút quê mùa. Còn tưởng rằng lễ trăm ngày thì phải tặng chút đồ truyền thống chứ.
Dù sao thì phần lớn bạn bè của cô đều chưa kết hôn, đều là người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, bạn bè của Ngôn Gia Hứa thì số người kết hôn sinh con chiếm đa số.
Sau đó, cô vẽ một bức tranh cho người bạn nhỏ tròn vo, treo trong nhà Cao Tử Xuyên.
Người bạn nhỏ đáng yêu, nho nhỏ, tròn vo, trắng trẻo giống như một cái bánh bao nhỏ.
Viên Tuệ đặt đứa trẻ vào trong ngực Thẩm Tinh Lê, khích lệ nói: “Tinh Tinh, em ôm nó một chút đi.”
Máu của Thẩm Tinh Lê đều giống như chảy ngược, cô căng thẳng quá. Đứa trẻ rất mềm mại, như không có xương vậy.
Nắm đấm của tên nhóc chống lên cằm của Thẩm Tinh Lê, trái tim cô nháy mắt trở nên mềm mại, lại giống như dòng nước chảy nhỏ giọt giữa núi.
Đôi con ngươi tựa cầu thủy tinh của đứa trẻ nhìn cô chằm chằm.
Viên Tuệ nói: “Chắc chắn là nó thấy Tinh Tinh xinh đẹp, em xem, ôm một lúc như thế, không khóc cũng không ầm ĩ. Mấy đứa nhỏ đều thích người xinh đẹp.”
Cao Tử Xuyên và Ngôn Gia Hứa ngồi ở một bên nói chuyện, nghe thấy lời này, anh ta thuận miệng dạy dỗ con trai bé tí tẹo hai câu: “Tên nhóc con sao từ nhỏ đã không thận trọng được như bố con vậy? Bố lên tiểu học rồi cũng không dám nhìn bạn học nữ, con thì hay rồi, chuyên môn nhìn chằm chằm vào dì xinh đẹp.”
Viên Tuệ nói thêm vào chọc cười: “Chị gái là của chú Gia Hứa, con không thể nhìn nhiều, biết không?”
Thẩm Tinh Lê: “...”
Khóe miệng Ngôn Gia Hứa vểnh lên, mặc dù anh không lên tiếng nhưng nhìn ra được, tâm tình của anh không tệ.
Thẩm Tinh Lê: “Bạn nhỏ này sắp bị mọi người trêu cho khóc rồi.”
Viên Tuệ: “Trẻ con không dùng để chơi thì sinh nó ra làm gì?”
Thẩm Tinh Lê: “...”
Cô đành phải đi đùa giỡn với bạn nhỏ, chưa được một lát, oắt con đã bị thân thích khác của nhà bố mẹ nó ôm đi, mọi người đều thích tên nhóc ấy, tranh nhau cưng chiều. Một hồi thật lâu mới đến trong tay Ngôn Gia Hứa.
Oắt con đến giờ đi ngủ rồi nên nằm trong tay anh, mấp máy cái miệng nhỏ, ngủ rất say.
Cao Tử Xuyên hỏi Ngôn Gia Hứa: “Đúng rồi, các cậu thì sao? Đính hôn cũng hơn hai năm rồi. Chỉ ôm con nhà người ta cho đã ghiền là chuyện gì vậy? Khi nào thì tự mình sinh?”
Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên.
Ngôn Gia Hứa rất hứng thú mà nhìn về phía cô, cùng với người bên cạnh, anh vểnh khóe môi lên, giống như quyền chủ động nằm trong tay cô.
Thẩm Tinh Lê giơ tay đầu hàng: “Còn sớm mà, phải lên kế hoạch kết hôn trước.”
Cao Tử Xuyên kịp phản ứng, liếc qua tên đàn ông già che giấu công phu tên tuổi: “Được đó người anh em.”
Ngôn Gia Hứa sờ lên chiếc nhẫn đơn giản tinh xảo trên ngón áp út, khẽ cười.
Đúng vậy, Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê đã đưa ngày cưới vào danh sách quan trọng.
Năm đó cầu hôn xong, Ngôn Gia Hứa muốn kết hôn ngay lập tức nhưng lại không muốn quá vội vàng, khiến cho hôn lễ quá đơn giản. Đang lúc Quảng Thị quay về với Khoa học kỹ thuật Tinh Vân, giương buồm ra khơi, các hạng mục nghiên cứu phát minh tiến vào giai đoạn quan trọng, anh quá bận rộn.
Thẩm Tinh Lê cũng vậy, còn phải đi học, đi làm các thứ.
Hai người đã làm một nghi thức, đính hôn.
Năm ngoái, thân thể bà nội không tốt lắm, được Thẩm Vĩnh Long đón về nhà sống.
Ở đó có Tằng Hồng chăm sóc, còn có A Lực ở bên cạnh, cuộc sống của bà nội rất phong phú.
Thẩm Tinh Lê cũng yên tâm, vẫn ở cùng với Ngôn Gia Hứa, ngoại trừ kết hôn thì thật ra không khác gì vợ chồng.
Bận rộn qua nửa năm thứ nhất, Ngôn Gia Hứa liền nghiêm túc lên kế hoạch chuyện kết hôn, địa điểm kết hôn, hình thức, thời gian.
Anh suy tính rất nhiều, bởi vì lần cầu hôn đó phạm lỗi, anh muốn để trong cuộc sống sau này của Thẩm Tinh Lê, bất kỳ nghi thức lớn đặc biệt gì cũng đầy đủ trang trọng. Thế là mỗi một chi tiết nhỏ của hôn lễ đều do anh tự mình đi khảo sát.
Buổi nhận giấy chứng nhận kết hôn được định vào lúc sau khi cô tốt nghiệp, lúc sinh nhật 23 tuổi.
Tập tục là không thể kết hôn vào năm tuổi cho nên mọi thứ đều phải được tính toán.
Trong hai năm này, quan hệ của cô và bố mẹ bên kia không xa không gần, gần như không nói chuyện với Tằng Hồng, cũng không muốn nhiều lời.
Thẩm Tinh Lê đã sớm không còn hận, chỉ đơn thuần là không có gì để nói.
Chỉ là nói ra điểm này cũng đủ để một vài người thương tâm.
Cô nói với bà nội: “Qua hết sinh nhật 23 tuổi liền đi lấy giấy chứng nhận.”
Bà nội kích động đến khóc lên.
Kết hôn là chuyện lớn, Ngôn Gia Hứa thông báo cho người bố Ngôn Thận và người mẹ Quan Thiếu Lâm.
Lúc này Ngôn đổng phát huy khí chất vô cùng tinh tế, tặng cổ phần của Ngôn thị cho Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa, Ngôn Gia Hứa cười hai tiếng, không quá quan tâm đến những thứ này. Tiền, quyền, anh đều có thể tự mình giành được, không cần người làm cha là ông bố thí.
Vẻ mặt Ngôn Thận không nén được giận, ông nói: “Ai nói là cho con, là cho phu nhân của con. Quà kết hôn của người làm bố.”
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng.
Lúc nhìn Thẩm Tinh Lê ký tên lên hợp đồng, khóe miệng anh vẫn giương lên.
Quan Thiếu Lâm thì bay thẳng về, gặp mặt Thẩm Tinh Lê.
Tuổi tác lớn rồi, không còn yêu cầu quá mức nữa. Bà không cao ngạo lạnh lùng nghiêm túc giống nhưng đại đa số nữ doanh nhân, đối với Thẩm Tinh Lê thì càng giống như một trưởng bối có kinh nghiệm lại dịu dàng.
Thời gian Thẩm Tinh Lê và Quan Thiếu Lâm chung đυ.ng không nhiều, khi còn bé từng gặp vội mấy lần. Mỗi lần bà trở về gặp con trai, Thẩm Tinh Lê cũng chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh cửa nhìn lén.
Quan Thiếu Lâm nói: “Lúc Gia Hứa còn nhỏ, mẹ rất ít bên cạnh nó. Nó càng không muốn ra nước ngoài theo mẹ, tình cảm của chúng ta không được tốt lắm, tính cách hai mẹ con không hợp không có cách nào ở chung được, vì thế nó đã chịu khổ rất nhiều. Nhưng nó là một đứa trẻ tốt hiền lành, mẹ hy vọng hai đứa các con sẽ tốt đẹp, luôn hạnh phúc.”
Lời nói rất đơn giản, Thẩm Tinh Lê lại suýt nữa rơi nước mắt.
Quan Thiếu Lâm giống như người mẹ mà ôm lấy Thẩm Tinh Lê: “Mẹ biết các con cũng không dễ dàng gì, sau này sẽ tốt hơn.”
Ngôn Gia Hứa lại mua một căn nhà, hơn hai trăm mét vuông, yên tĩnh trong náo nhiệt, giá cả không ít, dự định làm nhà tân hôn cho hai người.
Thế giới hai người sau khi kết hôn, con cái cũng đều ở đây.
Thời gian lấy giấy chứng nhận đã được Ngôn Gia Hứa xem tỉ mỉ, thích hợp cưới gả.
Đêm đầu tiên, hai người đều nghỉ ngơi, quay về thật sớm. Ngôn Gia Hứa lại dắt Thẩm Tinh Lê trở về căn nhà cũ ở cư xá Long Hoa.
Bất kể là nhà bà nội Ngôn hay nhà bà nội Thẩm thì những năm gần đây đều không có người ở.
Tiểu khu này cũng cũ kỹ rồi, không ít hàng xóm đều đã dọn đi.
Chạng vạng tối, cô ở cửa tiểu khu gặp được mẹ của bạn học Cao Hưng hồi tiểu học.
Mẹ của Cao Hưng đã lâu rồi không gặp Thẩm Tinh Lê nên khó tránh khỏi hàn huyên một phen. Hàng xóm quen biết ở tiểu khu này gần như đều biết Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa ở cùng nhau, thật sự là rất hâm mộ. Dì ấy tò mò hỏi: “Quả lê mập, sao cháu lại quay về?”
Thẩm Tinh Lê mím môi: “Quay về lấy chút đồ ạ.”
Mẹ của Cao Hưng cười nói: “Cao Hưng nhà chúng ta vừa kết hôn, đã dọn đến tòa nhà mới rồi. Chúng ta cũng bán nhà ở nơi này đi, Tinh Tinh, cháu có rảnh thì đến tìm Cao Hưng chơi, dì nhớ hồi lớp một hai đứa còn là bạn cùng bàn.”
Thẩm Tinh Lê cười ha ha nói: “Được ạ, tụi cháu đều đó phương thức liên lạc. Có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Mẹ của Cao Hưng vui vẻ tạm biệt Thẩm Tinh Lê.
Chỉ chớp mắt đã không thấy Ngôn Gia Hứa đâu.
Thẩm Tinh Lê bất đắc dĩ lắc đầu, chạy vào trong nhà.
Người nào đó ngồi trên ghế sô pha, lành lạnh đặt câu hỏi: “Khi nào thì em và bạn Khai Tâm* gì đó là bạn tốt rồi?”
*Khai Tâm: [kāixīn]: Nghĩa là hài lòng vui vẻ.
Thẩm Tinh Lê liếc mắt: “Người ta tên là Cao Hưng*, bởi vì mang họ Cao. Không phải tên là Khai Tâm.”
*Cao Hưng: [gāoxìng]: Cũng mang nghĩa là vui vẻ.
Vẻ mặt của Ngôn Gia Hứa tốt hơn: “Rất tốt. Cao Hưng, em nhớ rất rõ ràng.”
Thẩm Tinh Lê lại liếc mắt một cái: “Em không nhớ rõ tên thì còn có gì có thể nhớ rõ được? Chiều cao, cân nặng? Ngày sinh?”
Ngôn Gia Hứa: “Thẩm Tinh Lê, anh cảnh cáo em đừng chọc giận anh.”
Thẩm Tinh Lê giải thích: “Cậu ấy là bạn học tiểu học của em, anh quên rồi sao? Cùng em người ngồi trên người ngồi dưới, cậu ấy rất điềm đạm nho nhã.”
Ngôn Gia Hứa thật sự là đau não, anh nhớ được con khỉ, trong trí nhớ ngược lại là mơ hồ có một tên nhóc, vào năm lớp một đi theo sau mông Thẩm Tinh Lê, anh cẩn thận căn dặn: “Thẩm Tinh Lê, em đừng có chơi cầu lông ở trên đường.”
Ngôn Gia Hứa: “Cao Hưng, Tô Nhất Triết, Hạ Thành Hàm, Thẩm Tinh Lê, hoa đào của em rất nhiều đó?”
Thẩm Tinh Lê nhảy qua ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh còn có Giản Vi Vi, em có nói gì đâu?”
Ngôn Gia Hứa buồn bực: “Giản Vi Vi là ai?” Thật sự nghĩ không ra.
Thẩm Tinh Lê: “Chị gái ở trong quán ăn muốn ngồi bên cạnh anh, anh chơi bóng rổ xong thì muốn đưa nước cho anh đó.”
Hai người nhìn nhau, vạch ra khuyết điểm của sau.
Sau đó thì “Phụt” một tiếng bật cười.
Chỉ chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua rồi.
Những hoa đào kia cũng đều tự chạy về phía chân trời rồi.
Lần này Ngôn Gia Hứa trở về là muốn thu dọn đồ đạc trong nhà này, dọn những đồ có thể sử dụng được đến nhà tân hôn.
Đồ đạc không nhiều, cũng chỉ có sách tham khảo anh từng dùng, đồ chơi cũ kỹ góp nhặt được. Thẩm Tinh Lê ngồi trên mặt đất trong phòng chứa đồ, lật từng chút từng chút một.
Vậy mà lại lật được hộp mạt chược ố vàng kia, loại đời cũ nhất.
Cô mím môi cười lên, nhớ tới một chuyện bí ẩn.
Trước khi lên năm tuổi cô chưa từng nhìn thấy mạt chược, tưởng rằng đó là kẹo sữa nên nhét vào trong miệng, ngậm nửa ngày mà không thấy tan, cô không dám, cũng không nỡ nói với bất kỳ người nào.
Mãi đến một tuần sau Ngôn Gia Hứa trở về, cô mới biết rõ chân tướng.
Có điều vì đền bù cho cô, anh đã đi mua một túi kẹo thỏ lớn.
Cô đặt những đồ vật mang đi vào trong hộp đựng đồ, những vật nặng khác thì chờ Ngôn Gia Hứa tự mình tới thu dọn.
Thẩm Tinh Lê kiểm tra xong sổ hộ khẩu, thẻ căn cước của hai người, ngày mai là phải đi lấy giấy chứng nhận rồi.
Trong lòng mơ hồ kích động.
Ngôn Gia Hứa tắm rửa trong phòng tắm, tiếng nước ào ào.
Cô chui vào trong chăn, nhìn thấy đồ vật bày trên bàn sách.
Có một quyển nhật ký.
Từ nhỏ tới lớn Ngôn Gia Hứa cũng không có thói quen viết nhật ký, quyển này còn là do trường trung học số 3 phát, có khi anh sẽ tính toán làm nháp vào đó, làm sổ ghi chép, nhẹ nhàng ghi chép phác họa, có khi cũng sẽ tiện tay viết hai hàng chữ.
Ví dụ như: 03.05.201x,
Tinh Tinh không quá nghe lời, không làm bài tập, gọi điện thoại nói cũng vô dụng.
Không nhịn được mà muốn quản em ấy.
Đã một tuần em ấy không để ý tới mình rồi.
Ông đây cũng có hôm nay.
Không nghe lời liền ném vào chăn, dùng sức giày vò, nhóc con, muốn đấu với anh à.
…
Đây là anh viết vào năm nào vậy?
Có lẽ là lúc cô lên lớp mười?
Cô xem đến say sưa ngon lành.
Ngôn Gia Hứa từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lông trong tay lau khô tóc, áo choàng tắm hơi mở, để lộ ra cơ bắp cường tráng căng mịn, vân da suôn sẻ mà hoàn mỹ.
Anh trách cô hai câu vì sao không lau khô tóc.
Thẩm Tinh Lê giơ quyển nhật ký trong tay lên: “Bí mật à?”
Ngôn Gia Hứa không quan tâm, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này, anh trực tiếp ném quyển nhật ký đó đi, cúi người xuống hôn cô.