- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuồng Sủng (Ăn No Chưa)
- Chương 6
Cuồng Sủng (Ăn No Chưa)
Chương 6
Một lớn một nhỏ đi xuống lầu, các bà nội đang xem phim truyền hình cổ trang nhiều tập , Tiểu Yến Tử đã bị Dung ma ma tố cáo là đồ giả rồi.
Một người lớn tuổi buồn lo vô cớ nói: "Ai u, vậy phải làm sao bây giờ."
"........"
Thẩm Linh Kiều nằm bò trên bàn ăn viết viết vẽ vẽ, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn TV, cô cũng muốn xem, nhưng không thể không duy trì hình tượng thích học tập của mình, chỉ có thể nhịn đau bỏ đi sở thích của mình.
Thế nhưng cô còn có thể dựng thẳng lỗ tai, cố gắng nghe ngóng.
Ngôn Gia Hứa đem miếng mạt chược đặt trên bàn mạt chược, nói: "Tìm được miếng này rồi."
Bà nội Ngôn kêu lên một tiếng, trong giọng nói không thiếu được sự vui sướиɠ. Bà Thẩm cùng bảo mẫu của bà nội cũng vậy, nhanh chóng tắt TV đi.
Bà cụ Ngôn nói: "Nhanh, gọi điện bảo ông Lý ở sát vách qua đây, chúng ta cùng nhau đánh mạt chược, ba thiếu một rồi."
"Được thôi."
Ba người ngồi trước bàn mạt chược, đã xếp xong quân.
Thứ giải trí duy nhất bị tước đi, ngay cả âm thanh cũng không thể nghe, người bạn nhỏ Thẩm Linh Kiều siết chặt tay ở dưới bàn.
Thật là bực bội.
Cô tức giận nguýt Ngôn Gia Hứa một cái.
Ngôn Gia Hứa dẫn theo Thẩm Tinh Lê đứng thay giày ở cửa, bà cụ Ngôn hỏi: "Hai đứa đi đâu vậy?"
"Đi mua đồ."
Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống giúp cô buộc dây giày, Thẩm Tinh Lê vui vẻ nghĩ, đúng rồi, bọn họ phải đi ra ngoài mua đồ ăn ngon.
Cô hài lòng khua tay múa chân.
Bà nội Ngôn đề nghị: "Kiều Kiều cùng đi ra ngoài chơi đi."
Thẩm Linh Kiều nhất thời mở cờ trong bụng, thế nhưng cô làm tiểu công chúa, tuyệt đối không thể chủ động đi chơi cùng bọn họ, cô muốn Ngôn Gia Hứa mở miệng mời cô.
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, chỉ là ánh mắt đảo qua, rơi lên trên mặt Thẩm Linh Kiều, cô bé vốn kiêu ngạo liền lui lại vài bước.
Tâm tư của cô không ổn định.
Thẩm Tinh Lê cái gì cũng không hiểu, sau khi nghe thấy bà nội nói, cũng ghé vào bên tai Ngôn Gia Hứa nói nhỏ: "Dẫn theo chị họ đi đi."
Trên mặt thiếu niên không lộ vẻ gì, chỉ là miệng mím thành một đường, lạnh lùng nói với cô bé: "Nếu như nó đi theo, ai đó sẽ không có kẹo để ăn."
Kẹo? Hay là chị Kiều Kiều?
Được rồi, bạn nhỏ ham ăn Thẩm Tinh Lê lựa chọn kẹo.
Thẩm Linh Kiều có khôn vặt, cũng có nhãn lực, tự mình chủ động nói: "Cháu mới không cần đi ra ngoài đâu, cháu muốn ở đây đọc sách."
Bà cụ Ngôn nói: "Kiều Kiều thật là giỏi, còn nhỏ tuổi mà đã biết vươn lên như vậy."
Bà nội Thẩm: "Ai nói không phải? Không giống với con bé nhỏ nhà tôi, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến ăn."
Thẩm Linh Kiều được người lớn tán dương, sự cô quạnh nhất thời cũng không thành vấn đề nữa rồi. Đọc sách cũng có thêm sự tò mò.
Thẩm Tinh Lê không nghe ra được là mình nằm không cũng trúng đạn, rất vui vẻ đi theo Ngôn Gia Hứa ra khỏi cửa.
Người bạn nhỏ đi ra khỏi cửa, theo thói quen nắm tay người lớn.
Mà Ngôn Gia Hứa chỉ nghĩ rằng đi ra ngoài rồi thì mệnh ai nấy đi.
Lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài, cô bé chân ngắn theo không kịp anh trai, bước chân nhỏ chạy theo, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Lần thứ nhất Ngôn Gia Hứa vung ra, Thẩm Tinh Lê lại nắm lấy.
Cuối cùng anh thật sự hết cách, cũng chỉ có thể nắm tay cô, tuy rằng như thế này đối với con trai mà nói, đi trên đường còn nắm tay rất là kỳ quái.
Lúc ra khỏi tiểu khu, tình cờ gặp ba đứa con trai, đều là bạn bè của Ngôn Gia Hứa ở tiểu khu này, cùng tuổi với anh.
Lục Ấn Xuyên bình tĩnh trầm mặc, đứa trẻ hư Tống Vũ hoạt bát, còn có Cốc Dương dáng vẻ thư sinh.
Ba người chuẩn bị đến sân bóng, Tống Vũ ôm trái bóng trong lòng.
Đúng lúc gặp Ngôn Gia Hứa cũng ở đây, bên cạnh còn dắt theo cái gì đó.
Ngôn Gia Hứa lúc nhỏ đã từng có khoảng thời gian sống cùng bà nội, ở trong tiểu khu này, quen thuộc với mấy người họ, tuy rằng hiện tại anh chuyển đến ở cùng bố mẹ, nhưng quan hệ với những người bạn cũ vẫn rất tốt, đặc biệt là Lục Ấn Xuyên, hai người học cùng một trung học nội trú.
"Này, Gia Hứa về rồi à?" Tống Vũ chạy tới chào hỏi.
"Ừ." Vẻ mặt Ngôn Gia Hứa nhàn nhạt, bởi vì không có thời gian chơi với ba người họ nên chẳng muốn nói nhiều.
Tống Vũ ngờ ngợ, liền chú ý tới cô bé mập màu đỏ đi theo sau lưng anh. Bây giờ là tháng ba, mấy đứa con trai bọn họ đã sớm mặc quần áo thể thao hay quần áo thường ngày anh tuấn, rất thuận tiện cho vận động. Chỉ có Thẩm Tinh Lê, điển hình của đứa trẻ sống cùng với bà nội, còn ăn mặc giống như quả cầu lông.
"Đây là cô bé mập nhà cậu sao?" Tống Vũ hỏi.
Thẩm Tinh Lê ý thức được anh trai đối diện đang quan sát mình, liền thẹn thùng trốn ra phía sau Ngôn Gia Hứa, tay không tự chủ được siết chặt lấy thần hộ mệnh duy nhất của mình - Ngôn Gia Hứa.
"Cậu có thể nói cái gì khác được không?" Ngôn Gia Hứa không vui khi Tống Vũ vừa tới đã gọi Thẩm Tinh Lê như vậy, khiến cô bé sợ rồi.
Tống Vũ ý thức được cái miệng ti tiện của mình, vội vã ngồi xổm xuống, bàn tay đưa đến trước mặt Thẩm Tinh Lê: "Đừng sợ, đừng sợ, anh không phải là người xấu." Tống Vũ cười, kéo kéo bàn tay nhỏ của Thẩm Tinh Lê, kéo tới gần: "Anh là bạn của anh trai Gia Hứa của em."
Thẩm Tinh Lê lần này có chút yên tâm, toét miệng cười, vô cùng lễ phép gọi: "Chào anh!"
Lần này làm cho Tống Vũ vui đến hỏng rồi, tại sao lại có thể có cô bé đáng yêu như vậy, thật muốn trộm về nhà để làm em gái mình.
Anh không nhịn được xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Thẩm Tinh Lê, trắng mềm, thịt thịt, giống như thạch trái cây vậy.
Anh thậm chí còn muốn ôm cô bé đến gần, thế nhưng lại bị Ngôn Gia Hứa ngăn cản lại.
Lục Ấn Xuyên không nghịch ngợm như Tống Vũ, hỏi Ngôn Gia Hứa: "Cùng đi chơi bóng rổ không?"
Ngôn Gia Hứa lắc đầu: "Không đi." Hôm nay không có thời gian, phải mua kẹo cho cô bé.
Tống Vũ vân vê khuôn mặt Thẩm Tinh Lê một lúc, cảm thấy quá thú vị.
Tiểu Tinh Tinh không thích người khác làm như thế với mình, đối với trẻ con mà nói thật ra không thoải mái, thế nhưng anh trai đã ngầm cho phép, cô cũng chỉ có thể thuận theo.
Tống Vũ muốn trêu cô, ném trái bóng mà mình đang ôm, nói với Thẩm Tinh Lê: "Đi, giúp anh đi tìm trái bóng về."
Ngôn Gia Hứa chưa kịp nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cơ thể bụ bẫm linh hoạt của Thẩm Tinh Lê đã chạy đi, ôm trái bóng về: "Đây."
Không ai chú ý tới Ngôn Gia Hứa không vui, nhưng đến khi phản ứng lại thì đã chậm.
Sắc mặt thiếu niên bỗng nhiên trở nên u ám, trầm giọng mà nguội lạnh, đá trái bóng trong tay Tống Vũ, lạnh lùng nói: "Tự cậu không biết đi tìm sao?"
Khuôn mặt Tống Vũ trở nên lờ mờ, làm gì mà giận như vậy?
Ngôn Gia Hứa một lần nữa nắm tay Thẩm Tinh Lê, không để cô rời khỏi tầm mắt mình, ánh mắt càng thêm u ám nhìn Tống Vũ, anh rất ít khi như vậy. Hẳn là rất tức giận, nói: "Em ấy cũng không phải là chó!"
Nói xong không quan tâm đến họ nữa, trực tiếp rời đi.
Tống Vũ oan ức: "Tớ làm sao?"
Dáng vẻ Lục Ấn Xuyên như chuyện không liên quan đến mình: "Đi thôi."
*
Ngôn Gia Hứa có chút tức giận, Thẩm Tinh Lê bị người nhà nuôi thành quá ngây thơ rồi. Khuôn mặt Quả lê nhỏ xinh xắn, đáng yêu, rất nhiều người muốn gần gũi với cô, đây là chuyện bình thường không sai.
Nhưng khi tiếp xúc với cô bé, cũng không có nghĩa là bạn có thể không tôn trọng cô bé!
Thế nhưng Quả lê nhỏ này một chút cũng không nhận ra rằng người khác đang bắt nạt mình.
Điều này khiến Ngôn Gia Hứa nhìn không được.
Đứa trẻ theo anh, sao có thể kém như vậy?
Thẩm Tinh Lê đi theo anh trai xinh đẹp, sắp theo không kịp nữa rồi, anh đi quá nhanh. Thẩm Tinh Lê tủi thân nói: "Anh ơi, anh đi nhanh quá."
Ngôn Gia Hứa không nghe rõ, vẫn tiếp tục đi.
Vẻ mặt Thẩm Tinh Lê đưa đám, gọi không được liền chuyển sang làm nũng: "Anh ơi ôm ôm ~"
Ngôn Gia Hứa cuối cùng cũng dừng lại, nhìn ánh mắt lờ mờ của cô, cực kỳ bất đắc dĩ hỏi: "Em là đồ ngốc sao?"
"Bảo em đi tìm em liền đi? Không cảm thấy giống như lúc cùng anh trêu Đại Hoàng sao?"
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên bị chất vấn nên sợ hãi, rụt đầu lại, chỉ lo anh sẽ đánh cô, giải thích: "Em mới không phải là đồ ngốc."
"Vậy sao còn giúp nó đi tìm bóng?" Buổi sáng Thẩm Linh Kiều cũng nói cô như vậy, nhưng cô nghe không hiểu.
Thẩm Tinh Lê không nói được, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng mắng không được, căn bản không phải là đối thủ của Ngôn Gia Hứa, gấp đến mức giậm chân. Bỗng nhiên "Oa oa" một lúc liền khóc lên, trong miệng vẫn nhắc lại: "Tinh Tinh không ngốc, Tinh Tinh mới không phải là đồ ngốc!"
Ngôn Gia Hứa trở nên hoảng loạn, không biết dỗ thế nào, chỉ có thể ngồi xổm xuống. Ôm lấy cô, nghiêm túc nói: "Không cho khóc."
Thẩm Tinh Lê khóc càng dữ hơn, nước mắt tuôn ra như cái máy bơm nước, ào ào chảy, Ngôn Gia Hứa dỗ thế nào cũng không được, bỗng nhiên lớn tiếng hù dọa: "Không cho khóc, còn khóc nữa anh sẽ bỏ em lại."
Thẩm Tinh Lê bị quát dừng lại, vẫn còn nghẹn ngào, cũng không dám phát ra tiếng, cơ thể nhỏ vẫn co lại.
Dưới mí mắt hồng cả lên, nhưng tay vẫn không quên kéo cổ tay áo của Ngôn Gia Hứa. Cô bé hiện tại có chút tức giận, nhưng nhiều hơn là sợ sệt.
Sợ anh trai xinh đẹp.
Thiếu niên đưa tay lên giúp cô lau nước mắt: "Đi thôi, đi mua kẹo."
Kỳ thực điều này cũng không thể trách cô. Dù sao những người trêu cô đều lớn hơn cô, dựa vào tâm trí bây giờ của cô, chắc chắn không có cách nào nhìn ra. Muốn trách cũng chỉ có thể trách người lớn không có lễ độ.
Nước mắt bị gió thổi một lúc cũng đã khô toàn bộ.
Tâm tình xấu tới nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc đi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, lại trở về là một Quả lê nhỏ vui vẻ. Dì gái ở cửa hàng nhận ra Ngôn Gia Hứa, còn Thẩm Tinh Lê chỉ mới gặp qua một lần, chính là đứa trẻ kéo tai của một con chó đến mua hạt điều cay.
Vừa nhìn, hóa ra là đứa trẻ nhà bà cụ Ngôn, liền cười hỏi: "Gia Hứa, đây là em gái cháu sao?"
Chẳng lẽ bố mẹ nó lại sinh thêm một đứa?
"Không phải." Anh phủ nhận, vẻ mặt vẫn không có gì.
Dì gái nở nụ cười, lúc Thẩm Tinh Lê ngửa mặt lên gọi anh, người lớn nghĩ, đây không phải chính là em gái sao?
Cửa hàng Tiện Dân này cái gì cũng có. Nhưng đối với Ngôn Gia Hứa nhà có tiền bảy tuổi đã đến nhà hàng Michelin mà nói, đồ ăn vặt nơi này khó tránh khỏi có chút đơn sơ.
Nhưng thứ Thẩm Tinh Lê thích lại không có.
Nói là đến mua kẹo, nhưng cũng không thể tìm ra "Kẹo" mà cô nói, Ngôn Gia Hứa cầm lấy một túi Đại Bạch Thố, hỏi: "Cái này có được không?"
"Ừ." Đứa trẻ nào đó mắt sáng lên, đương nhiên là được rồi.
Vào lúc này lại là một con quỷ nhỏ, mắt vẫn liếc nhìn về phía hạt điều cay bên cạnh quầy thu tiền: "Muốn ăn cái đó ~"
Gói hạt điều cay trong suốt, có vẻ bẩn bẩn đầy dầu mỡ, còn có một lớp bột ớt, anh ghét bỏ che mắt cô lại, ra lệnh: "Không cho ăn."
Ô ô ô, những bạn khác đều có!
Nhưng chung quy mà nói, người bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê vẫn hài lòng, trên đường về, Ngôn Gia Hứa lột một viên kẹo sữa, nhét vào miệng người nào đó đã sớm mở lớn.
Về đến cửa nhà còn chưa ăn xong, Ngôn Gia Hứa biết nếu để bà nội Thẩm biết, có thể sẽ trách mắng Thẩm Tinh Lê, liền gói kẹo lại, bỏ vào túi quần mình, nói với cô: "Ngồi ở đây một lúc rồi vào."
Thẩm Tinh Lê không nói gì, liếʍ liếʍ kẹo sữa Đại Bạch Thố trong miệng, thật là ngon.
Duỗi tay ra muốn xin thêm một viên nữa.
Ngôn Gia Hứa không cho, con nít không thể ăn nhiều như vậy.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, không tự giác đặt trên đầu gối mình, dáng vẻ có chút thất vọng, anh nở nụ cười, muốn trêu cô: "Nói với anh hai câu dễ nghe."
Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cơ thể nhỏ đứng thẳng, nhìn nhìn anh trai.
Nhất thời không nghĩ tới, trong miệng bận bịu, muốn ăn kẹo còn phải nói lời dễ nghe, đầu cô liền tới gần, "Lạch bạch" một hồi, hôn một cái lên mặt thiếu niên.
Như vậy chắc là được nhỉ!
Có điều, để lại một bãi nước bọt!
Ngôn Gia Hứa: "......"
"Không cho hôn anh! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Thiếu niên hơi nổi giận, nhìn cô bé trước mặt, đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng.
Quả lên nhỏ hôn bà nội, bà nội đều vui vẻ, sao anh trai lại tức giận chứ?
Tuy rằng cô không hiểu lời của Ngôn Gia Hứa, nhưng vẫn cười khúc khích.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Vũ: Cục thịt nhỏ thật là đáng yêu, muốn trộm về nhà làm em gái.
Ngôn Gia Hứa: Bắt cóc trẻ con là phạm pháp, tớ khuyên cậu nên cân nhắc cẩn thận.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuồng Sủng (Ăn No Chưa)
- Chương 6