Chương 32

Anh không đi quá gần, nhưng lại lo lắng tính tình hung bạo của Trương Lỵ Lỵ dọa sợ Thẩm Tinh Lê, chỉ có thể tùy thời xem tình hình.

Nhưng đáng tiếc chính là, nhà của Trương Lỵ Lỵ ở lầu hai, Ngôn Gia Hứa chưa đi được hai bước, Trương Lỵ Lỵ đã dùng chìa khóa của mình mở cửa, sau đó cửa chống trộm "rầm" một cái bị đóng lại, giống như là đập vào.

Ngôn Gia Hứa đứng ở ngã rẽ lầu hai, nhưng bên trong không có tiếng động nữa.

Đại khái một phút đồng hồ sau, tiếng nói chuyện của hai mẹ con kia vang lên, tỷ như:

"Mẹ sao mẹ về sớm vậy?"

"Trong đơn vị không có chuyện gì cả, bữa trưa con ăn cái gì."

"Cơm."

"Xoài ở đâu ra vậy? Không phải mẹ mua mà?"

"À, tùy tiện tìm ra được trong tủ lạnh."

....

Cũng không có bất cứ dấu vết gì thuộc về Thẩm Tinh Lê.

Ngôn Gia Hứa đứng tại chỗ một lúc, cảm thấy mình giống như một người cuồng theo dõi. Sau đó nghĩ đến điều gì đó, anh chạy như điên ra ngoài.

Cửa sổ lầu hai bị mở ra, chính là nơi hai phút trước Thẩm Linh Kiều thò đầu ra, Thẩm Tinh Lê ngồi xổm ở cửa sổ, run rẩy nhìn xuống phía dưới, cô chuẩn bị nhảy xuống?

Hô hấp của Ngôn Gia Hứa đều gấp hơn một phần, lại nghĩ đến lá gan của cô, sau đó yên tâm khoanh tay, nhàn tản nhìn cô.

Thẩm Tinh Lê đang tìm góc độ ở xung quanh, lúc này cũng nhìn thấy Ngôn Gia Hứa, miệng cô giật giật, giống như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, mắt mở to, nếu như không phải cách quá xa, Ngôn Gia Hứa đoán chừng còn có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của cô.

Cô không ngừng nhìn vào trong cửa sổ, lại nhìn Ngôn Gia Hứa.

Dùng khẩu hình nói: "Đỡ em được không? Cầu xin anh đấy."

Người nào đó hiểu, nhưng không hề động đậy, cho cô một ánh mắt "Anh thấy là em muốn ăn đòn rồi", cánh tay khoanh trước ngực, miễn cưỡng dựa trên cửa xe.

Nội dung trao đổi là thế này:

"Em muốn nhảy xuống."

"Em dám."

"Nhưng mà em sợ."

"Sợ thì quay lại."

"Nhưng em sợ thím hơn."

"Không sợ chết thì em nhảy xuống đi, dù sao thì anh cũng không đỡ em."

"Sao anh có thể như vậy? Chỗ này thật sự rất cao, em không tìm được chỗ đặt chân."

"Chịu thua em rồi, quay lại trước đi, anh nghĩ cách."

....

Lúc chìa khóa của Trương Lỵ Lỵ xoay ổ khóa, Thẩm Tinh Lê đang ở trong phòng khách cùng Thẩm Linh Kiều ăn đồ ăn vặt và hoa quả vơ vét được trong nhà. Nghe thấy tiếng vang ở cửa, cô giống như con thỏ nhảy vào phòng Thẩm Linh Kiều.

Sau đó Trương Lỵ Lỵ vẫn ở trong phòng khách nói chuyện với Thẩm Linh Kiều, bao gồm cả lấy đồ ăn trong phòng khách.

Thẩm Tinh Lê buồn rầu không có cơ hội đi ra ngoài.

Gấp đến điên rồi mới nghĩ đến từ cửa sổ của Thẩm Linh Kiều nhảy ra ngoài.

Tất cả mọi người không hiểu, lần đó Thẩm Tinh Lê cũng không bị Trương Lỵ Lỵ đánh quá nghiêm trọng, vì sao lại sợ bà ta như thế. Thẩm Tinh Lê không nói cho người khác biết, không phải lần đó cô mới sợ Trương Lỵ Lỵ, là mười năm từ nhỏ đến lớn này, sự sợ hãi dần dần lớn lên.

Ngày đó chỉ là một bước ngoặc.

Thẩm Tinh Lê từ năm tuổi ở lại nhà bà nội đã có lòng chua xót ăn nhờ ở đậu rồi, hết lần này tới lần khác còn gặp được Trương Lỵ Lỵ có chút cay nghiệt này, mỗi giờ mỗi khắc bà ta dùng ánh mắt, ngôn ngữ, động tác để nhắc nhở một đứa trẻ là Thẩm Tinh Lê, mày đang chiếm lấy những thứ không thuộc về mày.

Bà ta không bỏ qua cơ hội nào để nói móc đứa trẻ này.

Lúc ăn thì nhìn chằm chằm, bà nội cho cô 1 tệ tiền tiêu vặt thì ngồi nói châm chọc, năm mới ăn tết liền thúc giục Tằng Hồng ngay trước mặt Thẩm Tinh Lê: "Sao chị con chưa đưa con gái chi về." Cho dù Thẩm Tinh Lê được bà nội che chở nhưng cô vẫn chịu không ít sự khinh thường của Trương Lỵ Lỵ.

Trẻ con có thể làm gì chứ?

Cô không có cách nào, chỉ có thể thu nhỏ mình hơn nữa, cố gắng không chiếm dụng bất cứ tài nguyên gì không thuộc về cô, không gian không thuộc về cô, đồ ăn không thuộc về cô....

Thu nhỏ đến mức không có cách nào thu nhỏ hơn nữa, bởi vì cô biết cô không đấu lại thím.

Tiếp diễn năm này tháng nọ.

Đó thật ra không phải là sợ hãi đơn thuần, là bóng ma tâm lý mà Trương Lỵ Lỵ tạo ra cho cô. Thậm chí so với do bố mẹ mình tạo thành còn nghiêm trọng hơn.

Dù cho Trương Lỵ Lỵ chỉ đứng đó không nói lời nào, cô cũng không dám đến gần, chớ nói chi là nếu để cho bà ta biết Thẩm Tinh Lê vụиɠ ŧяộʍ đế nhà mình, vậy thì sắp có gió tanh mưa máu nhỉ.

Thẩm Linh Kiều ở trong phòng khách vẫn luôn nghĩ cách để Trương Lỵ Lỵ về phòng ngủ một lúc, nhưng không thành công.

Trương Lỵ Lỵ dông dài oán giận tiền điện nước đắt, gần đây công trạng không tốt, tên Thẩm Vĩnh Hổ này chỉ biết ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.... những lời nghe đến mức tai mọc kén rồi.

Thẩm Tinh Lê trốn trong phòng ngủ của chị họ, vừa nghĩ tới có lẽ Ngôn Gia Hứa chờ ở bên ngoài thấy phiền nên đi rồi, vừa lo lắng Trương Lỵ Lỵ xông vào phòng, xách cô ra đánh một trận.

Lúc điện thoại của Ngôn Gia Hứa gọi tới, điện thoại di động của cô ở trong túi quần đồng phục, được cô ấn xuống trong một giây.

"A lô?" Cô thấp giọng nhận máy.

Ngôn Gia Hứa nói: "An tâm ở đó trước, anh không đi." Cho cô một liều thuốc an tâm.

Thẩm Tinh Lê chưa kịp nói chuyện anh đã tắt máy. Cô xích lai gần cửa sổ nhìn xuống, anh không có ở đó.

Mười phút sau, có một bà lão bị chứng si ngốc ở lầu một gõ cửa nhà Thẩm Linh Kiều, Trương Lỵ Lỵ đi mở cửa: "Bà Trương sao bà lại tới đây?"

Bà cụ nói: "Tôi không tìm thấy nhà."

Trương Lỵ Lỵ cảm thấy khó hiểu: "Nhà bà ở ngay dưới lầu, tự đi xuống đi."

"Cô đưa tôi đi đi, tôi không tìm thấy." Bà cụ tính tình cổ quái, vẫn rất không khách khí, Trương Lỵ Lỵ không có cách với dạng người này, cũng lười dây dưa, gọi con gái: "Kiều Kiều, dẫn bà Trương đi đi."

Thẩm Linh Kiều nhìn thoáng qua cửa, có lẽ lĩnh hội được một chút ý tứ, ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân ăn kem: "Con mới không đi, mẹ bán cho người ta nhiều vật phẩm chăm sóc sức khỏe như vậy, lúc kiếm tiền hận không thể làm con gái người ta, sao bây giờ trở mặt rồi?"

Trương Lỵ Lỵ vô cùng tức giận: "Ranh con, chờ tao về trừng trị mày."

Bà ta không có cách nào, lúc trước tinh thần bà cụ tốt thì sẽ kiếm của người ta không ít tiền, bây giờ người ta hồ đồ rồi, cũng không thể tàn nhẫn được.

Đợi người đi rồi, Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách trên lưng, lần nữa hóa thân thành con thỏ nhỏ lao ra ngoài.

Ngôn Gia Hứa ngồi trong xe, miễn cưỡng nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô.

Ngôn Gia Hứa vốn định chế giễu cô đôi lời, nhưng Thẩm Tinh Lê nhếch môi không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ nhà bà cụ lầu một, lờ mờ có thể trông thấy trang phục và hành vi cử chỉ tràn ngập mạnh mẽ của Trương Lỵ Lỵ, bà ta dửng dưng nói gì đó, giao phó cho ông cụ rồi cáo từ rời đi.

Thẩm Tinh Lê không nhịn được mà siết chặt dây cặp.

Ánh đèn nửa sáng nửa mờ, gò má cô nhỏ nhắn xinh xắn khác thường, đầu vũi vểnh cao ứa ra một tầng mồ hôi thật mỏng, là căng thẳng. Anh nhất thời lại không nỡ nói cô hai câu, rõ ràng một hai câu có thể giải quyết sự việc nhưng cô nhất định phải dùng động tác độ khó cao để giải quyết. Thẩm Linh Kiều ở bên trong kia cũng thế, lấy cớ đẩy mẹ cô ấy đi cũng không tìm được sao?

Anh không lên tiếng, cũng không lái xe, rất lâu sau Thẩm Tinh Lê mới quay đầu, thấp giọng nói: "Em muốn vượt qua nỗi sợ hãi đối với bà ta."

Không phải nói với người khác, là tự nhủ.

Cô nhẹ nhàng thở gấp một hơi, vặn mở chai nước suối trong tay, chậm rãi uống một ngụm để bình phục tâm tình của mình.

"Ừm." Anh ung dung mở miệng, bàn tay phủ trên đầu cô, mở miệng hỏi: "Thật sự sợ vậy à?"

Ánh mắt Thẩm Tinh Lê kiên định nhìn anh, nói cho anh biết: "Sau này em sẽ không sợ bà ta nữa."

"Được."

Ngôn Gia Hứa không biết ngày đó Thẩm Tinh Lê bị đánh báo cảnh sát, cô đã có dũng khí bao nhiêu. Anh muốn đưa tay ôm lấy cô bé trước mặt này, cô có ma lực như vậy, bên trong sự đáng yêu luôn lộ ra sự khổ sở đáng thương, lam cho người khác đau lòng.

Sau đó anh cũng ôm cô, đặt đầu của cô bé vào trong ngực mình, nói khẽ: "Đều qua rồi."

*

Ngày đó qua đi, Thẩm Tinh Lê có đánh chết cũng không nguyện ý đến nhà Trương Lỵ Lỵ nữa, đương nhiên Trương Lỵ Lỵ cũng rất ít đến tiểu khu Long Hoa.

Bởi vì chuyện của Thẩm Linh Kiều mà quan hệ của Trương Lỵ Lỵ và bà nội cũng khó xử, chỉ có Thẩm Vĩnh Hổ thỉnh thoảng tới thăm, ăn bữa cơm rồi rời đi.

Thẩm Linh Kiều rất có lỗi với Thẩm Tinh Lê vì chuyện cô bị nhốt lần trước.

Thẩm Tinh Lê nói: "Không sao, sau nay em ít đến nhà chị là được."

Kiều Kiều có chút khổ sở: "Em cũng cảm thấy bầu không khí nhà chị rất kém đúng không?"

"Em không có ý đó, chỉ là không muốn chọc giận mẹ chị mà thôi. Đừng suy nghĩ nhiều."

"Ừm."

Thẩm Tinh Lê lúc nào cũng tốt bụng, cô nói: "Sau nay chúng ta có thể gọi điện, chị có việc gì thì nói với em là được rồi."

Trưởng thành là quá trình rất kỳ lạ, khi còn bé Thẩm Linh Kiều thật sự rất ghét Thẩm Tinh Lê, cảm thấy cô chuyên theo đuôi, như cái máy lặp lại, rất thích hỏi, còn ngốc nghếch.

Cô ấy cảm thấy Thẩm Tinh Lê rắc rối.

Lớn hơn một chút, Thẩm Tinh Lê trở nên lợi hại, cô ấy lại sợ cô ưu tú hơn mình, muốn chèn ép cô khắp nơi.

Bây giờ Thẩm Tinh Lê thật sự lớn rồi, Thẩm Tinh Lê ngược lại không còn cảm giác "như gặp đại địch" khi còn bé nữa, cô ấy càng muốn để Thẩm Tinh Lê làm người bạn tốt nhất của mình, là cái hốc cây của mình.

Luôn luôn nửa đêm còn gọi điện thoại cho cô, tán gẫu về cuộc sống gần đây.

"Tinh Tinh, mẹ chị thật sự rất quá đáng, chị vừa mới rời giường đi vệ sinh, vậy mà lại nhìn thấy bà ấy tát bố chị một cái, nhiều năm như vậy bây giờ chị mới biết."

Thẩm Tinh Lê ngáp dài, không có ý cúp máy, cô còn nhọ, có nhiều điều không hiểu về chuyện của người lớn, cô trấn an: "Đừng nghĩ quá nghiêm trọng, cũng có thể là chị nhìn lầm rồi.

Thẩm Linh Kiều thở dài: "Tóm lại là bà ấy quá đáng rồi."

Gần đây Thẩm Linh Kiều luôn lộ ra hơi thở chán chường, cho dù sau này Trương Lỵ Lỵ buông lỏng cô hơn một chút, cho phép cô đi ra ngoài.

Ngược lại chính bản thân cô ấy lười nhác tiêu cực, mỗi ngày chỉ muốn ở nhà ngủ.

Khoảng thời gian đó, Thẩm Tinh Lê thường xuyên nhận điện thoại của Thẩm Linh Kiều.

Tố khổ các loại.

Một ngày, Thẩm Tinh Lê xuống lầu đổ rác, điện thoại để bên tai nghe Kiều Kiều ai oán, nhất thời quên phân loại rác trong tay, bị dì nhân viên quét dọn mắng cho một trận, cô thấp giọng xin lỗi, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, suy nghĩ viển vông nghe cô ấy kể chuyện.

Cô hơi cuộn mình để lộ ra ngón chân, một cái tay khác gảy gảy ngọn cỏ nhỏ, nghe cũng phiền não nhưng không tiện từ chối.

Trước mắt xuất hiện một bóng đen, sau đó điện thoại bị lấy đi,

Ngôn Gia Hứa nắm vuốt chiếc điện thoại màu hồng của cô trong tay, từ trên cao nhìn xuống cô: "Em còn muốn gọi bao lâu nữa? Làm xong bài tập chưa? Vừa rồi luôn gọi em không nghe thấy à?"

Liên tục đặt câu hỏi, khiến cho Thẩm Tinh Lê lờ mờ.

Hai câu hỏi trước là anh thuận miệng bịa chuyện, câu cuối cùng là thật.

Anh từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy một cây nấm nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, gọi vài tiếng cũng không nghe thấy, lúc này anh mới đi tới.

Ngôn Gia Hứa biết Thẩm Tinh Lê đang nói chuyện điện thoại với ai, nói cô bao nhiều lần rồi, lo tốt cho mình trước đi, đừng để ý đến chuyện lộn xộn nữa.

Nhưng Thẩm Tinh Lê chính là không biết từ chối.

Cô đứng lên, trên mặt lộ ra một chút vui sướиɠ, lại đi với điện thoại, Ngôn Giản Hứa đơn giản thô bảo nói vào trong điện thoại một câu: "Cô ấy còn có việc." Sau đó quả quyết tắt máy.

Cô bé này, chính là không lo không được mà.