Nhìn thấy nhóm bạn tốt của mình dần đi xa, trong lòng Thẩm Tinh Lê có chút vui vẻ, nhưng trên mặt lại không thể không làm ra vẻ mặt luyến tiếc. Cô sợ sự hưng phấn của mình sẽ không cẩn thận mà biểu lộ ra ngoài.
Ngôn Gia Hứa đặt tay lên đầu cô: "Là muốn đi chơi à? Vậy lần sau anh rảnh lại tới tìm em?"
"Không muốn." Thẩm Tinh Lê quả quyết từ chối, cô mím mím môi nói: "Bọn họ đều đi xa rồi. Không đuổi kịp nữa, vẫn là học tập tương đối thích hợp với em."
"...." Ngôn Gia Hứa gật gật đầu, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Lão hồ ly biết tất cả trong lòng đứng ở độ cao mà cô không nhìn thấy cười nói: "Ồ? Vốn là muốn dẫn em đi dạo chơi, nhưng nếu em muốn về nhà làm bài tập thì chúng ta về nhà đi."
"Không muốn." Thẩm Tinh Lê lại phải nhanh chóng bác bỏ: "Làm bài tập cũng không quá thích hợp với em, anh ơi em muốn đi ra ngoài chơi với anh, chúng ta đi chơi đi."
"A, học tập lại không quan trọng nữa rồi." Người nào đó lặp lại.
Thẩm Tinh Lê vô cùng chột dạ, cực kỳ muốn đưa phiếu điểm thi sát hạch cho anh xem, nhưng không biết đã ném đi đâu rồi, cô ngẩng gương mặt non nớt lên, ăn nói mạnh mẽ nói cho anh biết: "Anh ơi, em thi khảo sát đứng nhất khối." Lúc cô nói lời này trên mặt không có bất kỳ ý khoe khoang hay tranh công gì, chỉ đơn giản là muốn chia sẻ chuyện của mình với anh thôi.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười vui mừng, trên mặt viết ba chữ "Người cha già" lớn.
"Lợi hại như vậy?" Giọng nói của anh một loại cảm giác lơ lửng, khiến cho người ta nghe thấy mà lòng ngứa ngáy.
Thẩm Tinh Lê cúi đầu xuống, thấp giọng giải thích với anh: "Lần này em đã chiếm được một chút lợi ích nhỏ, hai tháng nghỉ hè em vẫn luôn học nội dung của cao trung, không quên gì cả, trạng thái học tập nhanh hơn so với người khác."
Nhưng chuyện này cũng rất giỏi rồi, Ngôn Gia Hứa cúi đầu nhìn cô bé, cô nghiêm túc nói cho anh biết những chuyện xảy ra trong ba tháng anh rời đi.
Trong đám người ồn ào, cô gái nho nhỏ của anh vẫn không che giấu được hào quang, trong mắt có ánh sáng, ánh sao lấp lánh.
Anh muốn đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, lúc này bỗng nhiên có một chàng trai lỗ mãng xông tới, va vào sau lưng Thẩm Tinh Lê, nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước một cái, Thẩm Tinh Lê đứng không vững. Ngôn Gia Hứa tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô.
Cho đến giờ phút này, anh mới rõ ràng cảm nhận được, hóa ra, cơ thể của cô bé nhỏ nhắn như thế, vòng eo lại mềm mại như thế, uyển chuyển một nắm, cô bé mềm mại bổ nhào vào trong lòng mình, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt của quần áo, còn có mùi sữa bò hòa lẫn.
Mềm mại, trắng trẻo, mịn màng.
Những xúc cảm này vạch một cái trong lòng anh.
Mắt Thẩm Tinh Lê như nai con, kinh hoảng hỏi anh: "Em đυ.ng anh bị thương sao?"
Ngôn Gia Hứa lắc đầu: "Không có. Là em bị đυ.ng phải, có khó chịu không?" Lúc hỏi lời này, tay của anh còn đặt trên lưng cô, không hề rời khỏi, cũng không động đậy. Hai người hiện ra tư thế ôm nhau.
Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau sau khi lớn lên, không phải chỉ có anh ôm cô khi cô ngủ thϊếp đi.
Ở phía xa, ba người bạn liên tục quay đầu nhìn Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa.
Ánh mắt của thiếu niên trong suốt xuyên thấu qua đám người, phát hiện ra tình cảm anh em tốt như vậy. Đã lâu không gặp, thân mật đứng ôm nhau....
Lưu Châu Châu rưng rưng cảm thán: "Thế giới này nợ tớ một người anh trai."
Di Bảo: "Cũng nợ tớ. Trở về tớ sẽ đánh chết thằng em trai của tớ."
....
Cơ thể hai người dính vào nhau rất sít sao, sau khi Thẩm Tinh Lê tỉnh táo lại lại không biết nên làm gì bây giờ. Là Ngôn Gia Hứa nhẹ như mây gió xử lý tốt sự lúng túng này, anh nhẹ nhàng giơ cánh tay cô lên, giả bộ hỏi: "Có đau chỗ nào không?" Là muốn kiểm tra một chút.
Chỉ bị người ta đẩy một cái thôi sao có thể bị thương được? Thẩm Tinh Lê nhếch môi, lại cảm thán một chút đàn ông trưởng thành thật là thông thạo, anh biết cô bé sẽ xấu hổ ngượng ngùng, không biết làm thế nào cho phải.
Thế là dù lộ ra sự vụng về, anh cũng bước ra trước một bước.
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Em không đau, rất tốt."
Cô "phối hợp" quơ quơ cánh tay.
Ngôn Gia Hứa ngược lại gõ xuống sống mũi nhỏ thẳng của cô, cười nói: "Anh thấy cũng rất tốt."
"A ~~" Cô lại phát ra loại âm thanh kỳ lạ nho nhỏ này.
Ngôn Gia Hứa hỏi: "Khoe khoang thành tích với anh là muốn được thưởng gì sao?"
"Không có." Cô nhẹ giọng phủ nhận.
Không muốn gì cũng không sao." Anh đổi tư thế đứng, Thẩm Tinh Lê chợt nói: "Anh ơi, chúng ta đi chơi một chút đi. Hôm nay tan học sớm như vậy, ngày mai là cuối tuần, về nhà muộn một chút cũng không sao, không cần làm bài tập."
"Được." Anh xong môi cười.
A, cô bé, tâm tư vẫn rất nhiề.
Lúc ôm cô, Ngôn Gia Hứa chú ý tới cô không mang cặp sách mà mình tặng, hôm nay trên lưng chính là một cái ba lo màu hồng, kiểu dáng giống như đa số nữ sinh cao trung.
Anh không hỏi cô nguyên nhân.
"Muốn chơi cái gì?" Anh hỏi, trẻ con đều thích đi công viên trò chơi gì đó, nhưng bây giờ chỉ có thời gian nửa ngày, làm gì cũng không đủ.
Thẩm Tinh Lê chủ động tìm chuyện: "Em muốn mua một đôi giày thể thao, giáo viên thể dục Cao nhất bảo tụi em chơi bóng rổ." Gần đây bà nội không có thời gian, bận rộn cùng bà nội Ngôn chơi mạt chược với mấy bà bạn mới quen. Thế là cho cô tiền, bảo cô đi mua với bạn học: "Thấy các bạn mua cái gì cháu mua theo là được rồi, giữ lại tiền mà tiêu."
Ngôn Gia Hứa gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu, thế là lái xe đưa cô đến cửa hàng tổng hợp sầm uất nhất, bước vào cửa hàng của một nhãn hiệu thể thao. Thẩm Tinh Lê sờ túi tiền, cô vốn không nghĩ tới vào cửa hàng này, giày thể thao cho học sinh cao trung bình thường một chút là được rồi, mặc dù trong lớp cũng có nam sinh mang nhãn hiệu này, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.
Huống hồ, Thẩm Tinh Lê cực kỳ hoài nghi mình không mang đủ tiền.
Cô đã nghĩ ra đối sách rồi, đợi chút nữa Ngôn Gia Hứa hỏi cô, cô sẽ nói mình không thích!
Chị gái bán hàng nhìn thấy người đàn ông dẫn cô gái đến, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ: "Đến xem thử, là anh trai muốn mua hay là em gái muốn mua?"
Ngôn Gia Hứa nói: "Chọn cho con bé một đôi không quá chói mắt, dễ chịu một chút."
Chị gái hiểu rõ trong lòng, lập tức lấy mấy đôi cho Thẩm Tinh Lê, đều là màu trắng, độn đê,s nói: "Mấy đôi này đều có đệm hơi, đế giày cũng không quá cứng, bình thường em mang đi học cũng được."
Thẩm Tinh Lê thử vài đôi, không thể không nói, giày mắc thật sự rất đẹp. Ngôn Gia Hứa sợ cô không thả lỏng được nên lui xa một chút, ngồi trên ghế bên cạnh chơi điện thoại.
Thẩm Tinh Lê có sự sầu lo của chính mình, cô thừa dịp chị gái không chú ý mà vụиɠ ŧяộʍ lật nhãn dưới đế giày, một đôi giày thể thao màu trắng hơn hai ngàn tệ, đáng tiếc bà nội chỉ cho cô năm trăm. Đương nhiên cô cũng có thể tự mình góp thêm hai trăm để mua một đôi giày, giả bộ phung phí tiền một chút cũng không sao.
Nhưng bây giờ thật sự chênh lệch quá nhiều.
Cô lại sờ lên giày, sợ đắc tội với người ta, nhỏ giọng nói: "Chị ơi em không thích đôi giày này, muốn xem đôi khác."
Chị gái chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, thấy anh trai chính là loại người có tiền, cười nói: "Không sao, mùa này tụi chị ra mắt rất nhiều kiểu dáng, em chờ một lúc, chị đi lấy thêm mấy đôi cho em thử."
Thẩm Tinh Lê càng ủ rũ hơn, lần này phải làm sao mới tốt đây.
Bả vai nhỏ của cô đều buông xuống, có chút ủ rũ.
Rất nhanh, nhân viên gần như lấy toàn bộ hàng trong kho ra cho cô thử. Dù sao thì bởi vì giá cả mà nhãn hiệu này khiến cho rất nhiều người từ bỏ, khách trong cửa hàng ít, có thể chuyên tâm phục vụ một khách.
Thẩm Tinh Lê bị ép thử thêm vài đôi, Ngôn Gia Hứa nhìn thấy cô rõ ràng hơi không kiên nhẫn, thế là bước tới vỗ vỗ đầu cô: "Cô bé, kiên nhẫn một chút."
"Vâng." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, mí mắt cụp xuống, suy nghĩ xem mình phải rút lui như thế nào?
Trong túi cô không có tiền, nhưng lại không muốn mất mặt, thật là phiền muộn. Cảm thấy rất có lỗi với sự vất vả của nhân viên.
Cô nghe theo đề nghị của Ngôn Gia Hứa, thử đi một đôi giày mới trong cửa hàng, thật sự rất thoải mái nhẹ nhàng.
Mà đôi giày này cũng đẹp, mũi giày trắng, viền đế giày màu vàng, nhàn nhạt, lộ ra môt chút xa xỉ. Cảm nhận các phương diện đều cực kỳ tốt, nếu như cô lớn chậm thì hẳn là có thể mang mấy năm.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê rầu rĩ, gần như là khóc không ra nước mắt.
Ngôn Gia Hứa đi tới, ngồi xuống, đặt chân cô lên đầu gối của mình, hỏi: "Không thoải mái sao?" Anh bóp phần đầu một chút, ngón tay lại áp vào phía sau mắt cá chân của cô, thử xem có phải là chật quá hay không, nhưng cũng không phải.
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, thấp giọng nói: "Em chỉ là không thích." Sau đó yên lặng rút chân của mình lại.
Nhân viên cũng không biết vấn đề của cô gái nhỏ nằm ở đâu, giá cả chắn chắn không phải là nguyên nhân, kiểu dáng thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng chắc chắn cũng không phải là vấn đề, vậy thì là cái gì? Nếu như thật sự là vấn đề thẩm mỹ thì đó chính là vấn đề khó khăn nhất.
Khách không thích, nhân viên cũng không có cách nào.
Ngôn Gia Hứa hết cách với cô gái nhỏ, muốn từ bỏ, dẫn cô đến nhãn hiệu khác xem thử. Mặc dù anh vẫn luôn mua giày của nhãn hiệu này.
Nhân viên cố gắng một lần cuối cùng, chỉ vào giày của Ngôn Gia Hứa nói: "Đôi giày này rất đẹp, em nhìn xem anh trai em cũng mang kiểu này, em gái cũng mua một đôi giống như vậy, đi cùng nhau rất phong cách, nhìn qua chính là tình nhân...." Nhân viên ý thức được mình nói không đúng, người ta là anh em mà, nhanh chóng đổi giọng: "Là kiểu dáng anh e."
Thật đúng là biết thêu dệt bừa bãi.
Thẩm Tinh Lê nhìn giày trên chân Ngôn Gia Hứa, quả nhiên là giống nhau.
Vừa rồi cô ấy mới nói là tình nhân sao?
Thẩm Tinh Lê động lòng, vẻ mặt cũng giãn ra một chút.
Nhưng không có cách nào cả, trong túi cô không có tiền, không mua nổi.
Ngôn Gia Hứa thông minh như vậy, sao lại nhìn không ra là Thẩm Tinh Lê thích chứ? Anh suy đoán là trẻ con đều có tâm lý giống như gió, nhìn thấy mình mang đôi giống như vậy, cô sẽ thích. Anh mang giày của nhãn hiệu này cảm thấy rất không tệ, nghĩ thầm cơ thể cô gái nhỏ đang lớn, giày nhất định phải mang, tránh ảnh hưởng đến dậy thì mới tốt.
Người đàn ông trưởng thành không có vạch trần da mặt của cô bé nào đó, "tự chủ trương" nói: "Vậy thì đôi này đi, còn đi xuống dưới nữa, em thật sự muốn anh mệt chết à?"
Anh đứng dậy đi đến quầy thu ngân móc thẻ ra: "Tính tiền. Làm phiền gói đôi giày cũ lại giúp con bé."
Các chị gái vô cùng vui vẻ, việc làm ăn của người trẻ tuổi thật là dễ làm, Thẩm Tinh Lê cũng không kịp ngăn cản, nhanh chóng quẹt thẻ, gói giày, để cho hai anh em nhà có tiền này rời đi, em gái tiết kiệm lại đổi ý rồi.
Chưa đến năm phút, Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa bị các chị gái "đuổi đi".
Thẩm Tinh Lê cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình một chút.
Ngôn Gia Hứa ôm vai cô: "Anh thấy rất đẹp."
A, hai đôi giày không khác nhau lắm.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê cũng thích, thoải mái như vậy, còn đẹp nữa, quan trọng nhất chính là giống với đôi của Ngôn Gia Hứa.
Cô do dự mở miệng: "Anh ơi, tiền mua đôi giày này, về nhà em trả cho anh." Về nhà lại nhận tội với bà nội vậy, nhưng cô bị Ngôn Gia Hứa ngắt lời: "Được rồi, anh mua cho em một đôi giày cũng không được sao?"
"Nhưng...." Đôi giày này quá mắc.
Ngôn Gia Hứa nói: "Không cho nói nữa. Nhớ lấy, sau này lớn lên phải hiếu kính với anh đấy." Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Nhớ đưa anh đến viện dưỡng lão đắt tiền nhất...."
Thẩm Tinh Lê: "...."
*
"Anh ơi, bây giờ em một mét sau rồi." Thẩm Tinh Lê đi giày thể thao dưới chân nói.
Trước cửa hàng hình thể ở phía trước có một máy đo cân nặng chiều cao cơ thể, Thẩm Tinh Lê chạy đến: "Cho anh xem một chút."
Cô bỏ một tệ vào, máy đo chiều cao hô hào: "Chị gái đáng yêu, đo xem thể trọng của chị là bao nhiêu."
Mang giày thể thao, chiều cao cân nặng của cô theo thứ tự là: 163cm, 43kg.
Thẩm Tinh Lê vì cao thêm 3cm mà vui vẻ: "Anh ơi anh cao bao nhiêu."
Ngôn Gia Hứa suy nghĩ, trong tay cầm cặp sách và hộp giày của cô: "189 đi, lâu rồi không đo thể trọng, không biết."
Cao hơn cô gần 13cm, chẳng trách mình phải ngửa mặt lên nhìn anh. Cô thân thiết cho anh một tệ: "Anh ơi, bây giờ anh đo một chút đi. Bây giờ bà nội em có ba cao* rồi, bác sĩ nói có thể là do mập, anh cũng không thể phớt lờ được." (*: Ba cao ở đây là cao huyết áp, cao đường huyết (tiểu đường) và cao lipid máu.)
"...." Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng đưa tay gãi lông mày của mình, thầm nghĩ, con nhóc này, thật biết cách chọc giận người ta: "Hẳn là anh chưa già đến mức có ba cao."
"A ~~"
Nhưng vì không làm cô bé mất mặt, lúc chân anh đạp lên, máy đo thể trọng phát ra một tiếng kêu rên: "Xin lỗi chị gái, chiều cao của chị đã vượt chỉ tiêu."
Cái máy này dùng để đo cho nữ, cài đặt chiều cao tiêu chuẩn là 1m9, như Ngôn Gia Hứa mang giày thể thao đã sớm vượt qua một mét chín rồi, rõ ràng là không thích hợp. Có cô gái đi dạo phố ngang qua nghiêng đầu nhìn bọn họ, xúm lại cười nói, trong lòng tự nhủ, đôi nam nữ này cũng quá khôi hài đi.
Thẩm Tinh Lê: "...." Cô gái nhỏ bị ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Gia Hứa dọa sợ, chân thành xin lỗi: "Anh ơi, em xin lỗi."
Ngôn Gia Hứa đi xuống, im lặng vỗ đầu cô, gằn từng chữ: "Xin lỗi thì miễn đi."
"Sau này ít lừa anh là được."
"Nếu không thì thật uổng công yêu thương con nhóc nhà em rồi."
.....
Sau khi đi dạo một vòng, cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi chiều, Thẩm Tinh Lê nhận điện thoại của bà nội.
Lúc ấy bọn họ đang ngồi trong cửa hàng kem, chân tâm thật ý liếʍ một muỗng kem sữa.
Bà nội Thẩm hỏi: "Hôm nay Tinh Tinh tan học sớm sao?"
"A đúng." Thẩm Tinh Lê vội vã nói, lại ấp úng: "Bà nội hôm nay cháu có thể về trễ không?"
Bà nội Thẩm là một bà cụ tiến bộ, cô bé ở độ tổi này nhất định là có bạn bè, đi ra ngoài chơi một chút cũng không có gì: "Đương nhiên là có thể, là đi ra ngoài chơi với ai sao."
Thẩm Tinh Lê hoảng lên nói: "Bạn học." Cô cũng không biết vì sao, nói là đi ra ngoài chơi với Ngôn Gia Hứa không phải khiến người trong nhà yên tâm hơn sao?
Bà nội lại hỏi: "Bạn học nam hay bạn học nữ."
Thẩm Tinh Lê lần nữa nói dối: "Nữ."
"Ừm, vậy đừng về quá trễ."
Thẩm Tinh Lê quả quyết cúp máy. Cảm giác nói dối không dễ chịu.
Ngôn Gia Hứa ngồi ở đối diện chơi điện thoại, cũng không vạch trần cô, chỉ cong môi cười.
Rất nhanh lời nói dối của cô bị báo ứng, bụng đau một trận. Nghĩ thầm không tốt, kinh nguyệt sắp tới rồi.
Cô nói với Ngôn Gia Hứa: "Anh ơi, em đi nhà vệ sinh một chút." Sau đó đeo ba lô của mình đi ra ngoài. Ngôn Gia Hứa không quá hiểu rõ vì sao lại như vậy.
Thẩm Tinh Lê ở trong nhà vệ sinh cởϊ qυầи lót ra xem xét, quả nhiên có màu đỏ.
Cũng may cô có mang theo băng vệ sinh bên người, sau khi dán lên thì bắt đầu hối hận, mình không nên tham ăn kem lạnh. Bởi vì cô ăn lạnh mà không chỉ có kinh nguyệt đến sớm, hơn nữa bụng cũng đau.
Làm sao bây giờ?
Cô còn muốn ở cùng anh thêm một lúc nữa.
Quay lại cửa hàng, Thẩm Tinh Lê cũng không tiếp tục ăn nữa, nói: "Anh ơi, chúng ta đi thôi."
"Không ăn nữa sao?"
"Em sợ ăn nhiều tiêu chảy."
Ngôn Gia Hứa không nhiều lời, giúp cô xách ba lô, nâng điện thoại lên nói: "Vậy đi ăn cơm tối thôi, bây giờ bà em đang chơi mạt chược ở nhà anh, hiện tại chắc là còn chưa nấu cơm."
Lúc cô vào nhà vệ sinh, bảo mẫu trong nhà gọi đến, hỏi khi nào anh về. Bàn mạt chược trong nhà còn chưa chơi xong, Ngôn Gia Hứa nói: "Không cần đâu, hôm nay cháu ăn cơm tối bên ngoài."
Thẩm Tinh Lê gãi đầu một cái, chẳng trách tối nay mình muốn về trễ bà nội lại đồng ý sảng khoái như vậy.
Cô nói: "Được."
Được???
Anh lại muốn trêu chọc cô.
Ngôn Gia Hứa nghiêng đầu buồn cười nhìn cô: "Miễn cưỡng như vậy?
"Tiểu nô ɭệ" Thẩm Tinh Lê cũng đã tiêu tiền của ông bố nhiều tiền, bây giờ người thấp hơn một khúc, thế là ngoan ngoãn nói: "Cùng anh đi ăn cơm tối thật sự rất vui."
"Thật là nghe lời." Anh vô cùng vui vẻ.