Ngôn Gia Hứa hoành hành ngang ngược nhiều năm, mãi đến khi có một nhóc con đáng yêu tới nhà, khiến anh phải dụng tâm chăm sóc.
Lần đầu tiên đến phòng anh, nhóc con thuận tay cầm theo một quân mạt chược, khi trở về lại ủy khuất mà nói: "Anh Ngôn ơi, cái kẹo sữa này em cắn không được!"
"Anh liếʍ liếʍ thử xem." Nhóc con đem "kẹo sữa" mà mình đã liếʍ qua đưa cho anh.
Trời má, có chút đáng yêu!
Từ đây cuộc sống hàng ngày "khổ không nói được" của Ngôn công tử bắt đầu.
Các anh em chơi bóng rổ, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con ăn cơm.
Các anh em chơi game, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con làm bài tập.
Các anh em đi vũ trường, ngôn công tử lại về nhà dỗ bé con đi ngủ...
Thế là, các huynh đệ đều cho rằng Hỗn Thế Ma Vương đã bị phá hủy hầu như không còn gì. Thế nhưng vào sinh nhật mười tám tuổi, có người thấy Ngôn Gia Hứa đem người ôm trong ngực, cắn môi cô, thanh âm trầm thấp nói: "Ngoan, cho anh nếm thử miệng của em, có phải có vị kẹo sữa hay không?"