Do cuộc diễn tập bất ngờ mà cứ điểm mặt trăng sôi nổi hơn hẳn.
Mấy người vừa hết giờ làm việc định về nghỉ ngơi, vừa nghe đã vội vàng chạy đến tập trung trước màn hình lớn trong phòng hội nghị.
“Cảm giác như sắp mở đại hội ấy.”
“Nghe nói Dawson đội trưởng và Hứa đội đều lái chiến hạm xử Hà Hoan đấy! Lúc trước chỉ có Hứa đội không thắng nổi Hà Hoan, giờ có thêm Dawson đội trưởng, Hà Hoan không dễ mà sống được đâu!”
“Gì gì? Cậu không biết sao, hôm nay Hạ Hành vừa vượt qua bài kiểm tra đánh giá, giờ đã là thao tác viên cấp A! Buổi diễn tập này là tranh thủ trước khi Dawson về trái đất, kiểm tra khả năng điều khiển [Cuồng sóng – 21] của hai người họ!”
“Độ xứng đôi bao nhiêu?”
“Tám mấy phần trăm ấy…”
“Đùuuu, hơn 80%? Tôi còn tưởng đời này Hà Hoan xác định là chó độc thân đấy!”
“Nghe nói trước khi Trần Ngọc xuất ngũ, cũng đã từng kiểm tra độ xứng đôi với Hoan thần, mà chỉ có 70%. Hạ Hành thực sự có thể vượt qua 80%? Vậy nghĩa là kỹ năng của hắn tốt Ngọc ca?”
“Này, mới từ trên trời rớt xuống hả? Độ xứng đôi không chỉ là tốc độ phản ứng, mà còn là độ hiểu nhau của hai bên. Độ xứng đôi của Ngọc ca và Hà Hoan không cao, không có nghĩa là tốc độ phản ứng của Ngọc ca chậm, mà là do có thể Hạ Hành hiểu Hà Hoan hơn, ăn ý với Hà Hoan hơi.”
“Xì – cứ nói thẳng ra là nồi nào úp vung nấy đi. Hà Hoan xem như đại thần trong đám thao tác viên chúng ta, có khi Hạ Hành cũng có tiềm năng thành tiểu thần đó!”
Mọi người đang vui vẻ bàn chuyện, dù sao cuộc sống ở cứ điểm mặt trăng quá là khô khan tẻ nhẹt, khó lắm mới có một chuyện hơi thú vị, dù chỉ là một cuộc thi tự phát cũng làm người ở đây cực kỳ phấn khích
Hạ Hành theo Hà Hoan vào phòng chuẩn bị trước khi xuất phát.
Họ đi qua lối vào, trong hành làng trên đường có thiết bị cảm ứng tự động, nhận biết được hô hấp, nhịp tim và tình trạng cơ thể hiển thị cho bác sĩ trực ban.
“Chậc chậc, nhóc này ăn tối nhiều quá rồi. Cẩn thận tí nôn.” Âm thanh bác sĩ trực ban phát ra từ trên đầu.
Hạ Hành trợn mắt nhìn Hà Hoan, “Này, sao anh bảo em phải ăn no!”
Hà Hoan quay đầu, nhìn bụng nhỏ Hạ Hành cười: “Em là cục cưng của anh, đương nhiên anh muốn em ăn no rồi.”
“Cút! Nếu em buồn nôn thật, cẩn thận nôn vào người anh đấy!”
Hạ Hành biết mình lại bị cún Hà Hoan lừa.
Đi qua lối vào, họ không còn nhiều thời gian, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người.
Hạ Hành vừa kéo áo phông lên, quay đầu đã thấy Hà Hoan đang nhìn.
“Anh nhìn gì đó?” Hắn nhìn chằm chằm lại.
Hà Hoan bước đến, tầm mắt thuận theo gáy hắn lia xuống thắt lưng: “Anh cởi cho em nhé?”
Hạ Hành nghe vậy, lập tức giữ chặt lưng quần mình: “Đây là diễn tập đàng hoàng đó! Anh muốn làm gì!”
“Không làm gì hết, chỉ muốn nhìn eo em tí thôi.” Hà Hoan nói.
Hạ Hành vừa nghe đã đỏ bừng mặt. Mấy ngày trước, khi hai người đang giúp nhau dập lửa, tên này cứ lưu luyến eo hắn không rời, Hạ Hành cảm thấy mình như bị điện giật toàn thân, nhất thời tê dại.
“Đi đi đi, không cho nhìn.” Hạ Hành giơ chân đá nhẹ đối phương một cái.
Hà Hoan không giận, cũng không dây dưa nữa, lùi lại quay lưng về phía Hạ Hành cởϊ qυầи áo mình.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên thấy, tối vừa mới ôm nhau nằm ngủ đây, nhưng giờ nhìn Hà Hoan, bờ vai rộng, cơ bắp rõ ràng mà không thô, eo thon gọn, vẫn cứ càng nhìn càng kí©h thí©ɧ thị giác.
Hạ Hành vội vàng quay đầu đi, mặc quần áo cách nhiệt.
“Đi thôi.” Hà Hoan đưa tay nghịch tóc Hạ Hành.
Hạ Hành quen tay vò ngược lại.
Khi họ đến cổng truy nhập chiến hạm, đã thấy một người khác mặc đồ cách nhiệt đứng chờ.
“Thao tác của các cậu chậm quá.” Đối phường cười nói.
Bóng lưng này rất quen thuộc, Hạ Hành nhìn hồi lâu vẫn không dám xác nhận.
“Ngôn…Ngôn Dụ Phong phải không?”
Người này tóc ngắn, nhưng Ngôn Dụ Phong rất quý mái tóc dài của mình, nói cái gì mà nó có khí chất nghệ thuật, ngay cả khi đấu giải vẫn nhất quyết không cắt.
Sao tự dưng cắt tóc đột ngột thế?
Đối phương xoay người lại, gọn gàng thoải mái, đúng là Ngôn Dụ Phong.
“Lão Ngôn! Tóc anh đâu!” Hạ Hành trợn tròn mắt.
Ngôn Dụ Phong đưa tay sờ, hơi tiêng tiếc nói: “Đương nhiên là cắt rồi.”
“Cắt? Sao lại cắt?” Hạ Hành ngơ ngác, “Anh từ bỏ khí chất nghệ thuật gia rồi?”
Hà Hoan hiểu ngay chuyện gì xảy ra: “Có phải trung tướng Lạc Thiên Hà hỏi cậu có muốn trở lại hạm đội không, cậu đã đồng ý với ngài ấy.”
Ngôn Dụ Phong gật đầu: “Đúng, tôi đồng ý với ngài ấy. Như Hạ Hành, tôi cũng từng học ngạch quân dự bị. Nhưng cậu ấy có độ xứng đôi cao với cậu, tốc độ phản ứng cũng nhanh. Còn tôi thì khác, tôi phải cố gắng biểu hiện tốt, tranh thủ cơ hội được đánh giá xếp loại cấp thao tác viên.”
“Trời… Anh tốt xấu… tốt xấu gì cũng phải làm giá tí chứ? Sao lại dễ bị thu phục thế này? Vậy thì…” Hạ Hành gãi đầu, không biết diễn đạt suy nghĩ của mình thế nào.
“Như này thì không chiếm được tí sính lễ[1] nào đúng không?” Ngôn Dụ Phong buồn cười nói.
[1] chiếm lợi“Ừm… Nhưng mà anh cắt tóc ngắn đẹp trai lắm, tôi nói thật.” Hạ Hành nghiêm túc nhận xét.
Ngôn Dụ Phong khoác vai Hạ Hành, nói: “Được rồi, giờ tôi có thể trở lại hạm đội hay không, có tranh thủ được tí sính lễ nào không, phụ thuộc cả vào cậu và Hà Hoan đấy.”
Lúc này, phòng ngự sư của Hà Hoan cũng đã tới.
Là một chị gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn gọn gàng, vừa thấy Hạ Hành đã huýt sáo: “Ái chà chà, đội hình hôm nay không như ngày thường.”
Hà Hoan cười giới thiệu với Hạ Hành: “Đây là Lý Chiêu Hoa, là phòng ngự sư cấp A đã hợp tác với anh được sáu tháng rồi. Chị Chiêu Hoa, đây là Hạ Hành, pháo thủ cấp A của em.”
Lý Chiêu Hoa nhìn Hạ Hành, thúc cùi chỏ lên vai hắn một cái: “Em zai đẹp trai đó. Tí diễn tập xong đi xông hơi với chị không?”
Hạ Hành choáng váng, gì cơ? Mới gặp lần đầu đã rủ đi xông hơi?
“Đừng hiểu lầm. Xông hơi có thể rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể trong môi trường nhiệt độ cao và thiếu không khí.” Hà Hoan giữ vai Hạ Hành, bình tĩnh thản nhiên kéo hắn về.
Lý Chiêu Hoa nhìn qua Ngôn Dụ Phong, híp mắt: “Gần đây chất lượng người mới của hạm đội được đấy, người nào người nấy đều ngon zai. Chắc bà đây sắp thoát khϊếp FA rồi nhỉ?”
Ngôn Dụ Phong ngớ người: “Hả?”
“Hi bé đẹp trai, em tên gì, điều khiển vị trí nào?”
“Em tên Ngôn Dụ Phong, hạm đội đang xem xét tuyển em, nên lần diễn tập này xem như là bài kiểm tra đối với em.” Ngôn Dụ Phong trả lời.
Lý Chiêu Hoa chọt chọt gáy Ngôn Du Phong: “Sai rồi, không phải hạm đội đang xem xét tuyển em, mà là em đang cân nhắc có nên quay lại hạm đội hay không.”
“Cuộc sống ngoài hạm đội không sướиɠ sao? Trời xanh không? Hay là biển không đẹp? Mùi vị tự do không hấp dẫn à? Đừng có nghe ai tẩy não hết. Là hạm đội rất cần em, nên mới muốn triệu em về.”
Ngôn Dụ Phong ngạc nhiên, không nhịn được cười.
“Được rồi em đẹp trai, đã tự tin lên chút nào chưa?” Lý Chiêu Hoa hỏi.
“Dạ rồi.”
“Ok, vậy chúng ta đi thôi, quyết tâm dạy cho át chủ bài hạm đội khu Tây kia một bài học.”
“Át chủ bài hạm đội khu Tây?” Hạ Hành sửng sốt, nhìn Hà Hoan: “Dawson lợi hại vậy sao?”
“Dawson là thao tác viên cấp S của hạm đội khu Tây, nhưng mà khu Tây đánh giá thao tác viên cấp S ở hạm đội khu Tây đỡ hơn so với chúng ta, bên họ xét dựa trên số lượng chiến hạm địch bị hạ. Dawson đóng quân ở Hỏa vệ một nửa năm, giao chiến với kẻ địch cũng nhiều, đồng nghĩa với việc có cơ hội bắn rơi nhiều chiến hạm địch hơn.” Hà Hoan trả lời.
Hạ Hành nheo mắt: “Cũng có nghĩa anh ta là người có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhất trong số những người mà em từng gặp.
Ngay cả cao thủ như Chu Hồng và Hứa Xung, chưa chắc đã có kinh nghiệm phong phú như Dawson.
Điều này có ý nghĩa khả năng phán đoán và năng lực phản xạ cực kỳ tốt.
Hạ Hành cong môi, thế mới kí©h thí©ɧ chứ.
Cổng truy nhập trước mắt từ từ mở ra, [Cuồng sóng – 21] đã đậu ở đó, các thiết bị kiểm tra bão dưỡng và thiết bị nạp năng lượng được lấy ra, kỹ sư máy ra hiệu bọn họ có thể lên.
Hạ Hành thở ra, xoay cổ tay và cổ chân tại chỗ.
“Em căng thẳng cái gì. Cũng không phải lần đầu anh và em cùng điều khiển [Cuồng sóng – 21].” Hà Hoan vừa mở cửa khoang, vừa buồn cười nhìn Hạ Hành.
“Nhưng mà đây là lần đầu tiên em điều khiển chiến hạm này với tư cách là pháo thủ của anh.” Hạ Hành nói xong, cũng cúi đầu đi vào trong.
Lý Chiêu Hoa bước vào sau Hạ Hành, đùa nói: “Chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, tình như keo sơn, trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử!”
“Hứ, chị mới sớm sinh quý tử ấy!” Sao nói nghe chướng tai vậy không biết?
Không biết Ngôn Dụ Phong có bị Lý Chiêu Hoa lây luôn không, vừa ngồi vào vị trí chữa trị sư đã nói: “Thật ngại quá, tôi và chị Chiêu Hoa ở đây nháo động phòng hai người mất rồi.”
Hạ Hành: “… Anh có phải là lão Ngôn mà chúng tôi biết không? Sao tự dưng mới cắt tóc đã như đổi thành người khác rồi?”
“Có cần phải thảo luận về Dawson này không, trước khi diễn tập tôi muốn hiểu rõ hơn một chút.” Ngôn Dụ Phong nói.
“Lindsey Dawson? Cái tên chó kia, anh ta hiểu rõ hạt nhân của chiến hạm là phi công và pháo thủ, là đối tượng quan trọng cần phải bảo vệ. Rất nhiều phòng ngự sư đều sẽ chọn hy sinh vị trí của mình để bảo vệ an toàn cho phi công và pháo thủ. Thế nên cái tên Dawson kia cùng pháo thủ của anh ta thích nhất tấn công vào vị trị phòng ngự sư.”
Nhắc đến Dawson, Lý Chiêu Hoa dần bùng lên ngọn lửa hận thù.
Xem ra những lần diễn tập trước đã bị Dawson tiễn đi ăn cơm hộp[2] nhiều lần lắm rồi.
[2] bị loại, chết, đăng xuất khỏi trái đất“Trong nháy mắt phòng ngự sư chết, hệ thống sẽ tự động chuyển cho chữa trị sư. Dawson sẽ lợi dụng lúc chữa trị sư tiếp nhận hệ thống phòng ngự, thấy được sơ hở lúc đó, đánh thẳng vào chiến hạm. Mục tiêu tấn công là vị trí phi công.” Hà Hoan bổ sung thêm.
“Anh từng bị anh ta bắn trúng chưa?” Hạ Hành tò mò.
“Chưa.” Hà Hoan trả lời, nở nụ cười tự tin.
“Đó là vì cậu vốn không có pháo thủ, nên thường hy sinh vị trí pháo thủ.” Lý Chiêu Hoa bổ sung.
Nghe chị nói thế, Hạ Hành cảm thấy lòng lạnh thật lạnh.
“Anh trai, anh phải nhớ, giờ anh có pháo thủ rồi. Vị trí này đã có người, anh đừng bắt em làm bia đỡ đạn đó.” Tuy giọng điệu Hạ Hành như thành khẩn cầu xin, nhưng ánh mắt lại mang ý cảnh cáo.
“Chị Chiêu Hoa, cố lên.” Hạ Hành quay đầu nói.
“Chị của em rất lợi hại.” Lý Chiêu Hoa cười.
Tuy đây chỉ là lâm thời ghép đội, nhưng Hạ Hành vẫn cảm thấy tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Bên tai vang lên thông báo diễn tập sắp bắt đầu, tất cả thao tác viên đội mũ giáp, tiến hành kết nối hệ thần kinh.
Hệ thống phát ra âm thanh kiểm tra tiến trình kết nối.
Thanh âm Hà Hoan bình tĩnh mà vững vàng, mỗi lần nghe giọng của y trong chiến hạm, là một lần Hạ Hành cảm thán người đàn ông này thật đẹp.
Không phải vì gương mặt hay vóc người đẹp đẽ kia, mà là những trận chiến khốc liệt trong quá khứ đã đem đến cho y năng lực phán đoán mạnh mẽ.
Hạ Hành cảm thấy rất an tâm.
Cổng truy nhập trước mắt từ từ mở ra, dù chỉ là diễn tập, nhưng pháo binh ngoài căn cứ phụ trách bảo vệ chiến hạm xuất phát vẫn bắn từng phát đạn, từng tiếng từng tiếng uy lực mạnh mẽ, tràn ngập kinh sợ.
[Cuồng sóng – 21] của họ xông ra ngoài.
Lần thứ hai trải nghiệm cảm giác tốc độ không gì có thể vượt qua, cảnh vật trên mặt trăng xẹt qua mắt họ dưới chiến hạm bay nhanh vun vυ"t.
Gần như trong tích tắc, đã có vài viên đạn đuổi theo vị trí Hạ Hành, chính xác đến mức tê cả da đầu!
Hà Hoan lập tức thay đổi hình thức bay, Lý Chiêu Hoa nhanh chóng di chuyển khiên năng lượng, chiến hạm lập tức rời khỏi tầm bắn của đối phương.
Loại tấn công bất ngờ này, rất khó lòng phòng bị.
Sườn bên kia của [Cuồng song -21] bị tấn công ngay sau đó, là đội Hứa Xung.
Khoang [Cuồng sóng – 21] không còn ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề.
Hứa Xung và Dawson giáp công từ hai phía, nếu không phải tốc độ [Cuồng sóng – 21] nhanh những chiến hạm khác một chút, có khi khoang của họ đã bị bắn thủng từ lâu.
Hạ Hành nheo mắt, ngay lúc Dawson lại bắt đầu tấn công vị trí của hắn, bất chợt khai đạn tấn công.
“Ầm ầm ầm” ba phát, mỗi phát đều trúng đạn bắn ra của chiến hạm Dawson!
Loại năng lực bắn súng khi di chuyển tốc độ cao như này, làm người xem trận đấu không khỏi choáng váng.
Mà Dawson và pháo thủ của anh ấy không hẹn mà cùng chửi ‘F*ck F*ck’!
Hà Hoan tiếp tục tăng tốc độ, vòng qua Dawson và Hứa Xung, bay từ bên kia mặt trăng lao thẳng về phía đuôi chiến hạm Hứa Xung, Hạ Hành cắn răng, “ầm ầm” hai phát, đánh vào khiên phòng ngự phía sau của Hứa Xung.
Dawson chạy đến ngay lúc này, bất ngờ thu hẹp khoảng cách tấn công, Lý Chiêu Hoa mở khiên năng lượng chắn trước mặt bọn họ, mà Hứa Xung vòng qua, chuẩn bị tấn công từ một bên khác.
Nhưng không ngờ Hạ Hành chơi chiêu ‘tiên phát chế nhân’, trực tiếp bắn thẳng vào nòng pháo sắp mở ra.
Nòng pháo chiến hạm Dawson đang quá nóng, thao tác viên có kinh nghiệm đã rút nòng pháo trước nó hoàn toàn không sử dụng được, nhưng đôi Hà Hoan Hạ Hành đã ăn ý đoán được đường rút lui của Dawson, bay thẳng về hướng kia khai pháo.
Dawson không ngờ được, một phát đạn xuyên qua khoang chiến hạm, gần như trúng phòng ngự sư của anh.
Lần này không phải chỉ chửi ‘F*ck’ vài tiếng đã hả giận.
Dawson và đồng đội chợt cảm thấy, pháo thủ của Hà Hoan thật sự…không hổ là người xứng đôi với tên điên kia, độ ăn ý của hai đứa này đến mức gần như là một người.
[Cuồng sóng – 21] đã thoát ra khỏi phạm vi giáp công của Dawson và Hứa Xung, theo kinh nghiệm của Dawson, anh cho rằng Hà Hoan sẽ bay một vòng ra sau đâm vào đuôi chiến hạm của họ, tương tự như chiêu Hạ Hành đã dùng trong bài kiểm tra đánh giá vừa rồi vậy.
Nhưng không ngờ là, Hà Hoan thế mà lái chiến hạm lao thẳng từ trên xuống, tốc độ và khí thế giống như muốn đập đối thủ vào mặt trăng.
Hứa Xung và Dawson nhanh chóng né ra hai hướng khác nhau. Thậm chí Dawson còn lo lắng có khi [Cuồng sóng – 21] gặp trục trặc?
Tuy nhiên, ngay lúc [Cuồng sóng – 21] sắp đâm thẳng xuống đất chợt bẻ lái bay vụt lên, ý đồ lao thẳng vào bụng chiến hạm Dawson.
Hạ Hành nhếch môi, mạnh mẽ dồn dập nả pháo, mọi chuyện xảy ra bất ngờ, khiên phòng ngự của Dawson chỉ nhích chậm một chút, đã bị Hạ Hành bắn trúng một phát, hạ gục phòng ngự sư.
Lòng Lý Chiêu Hoa sôi trào!
Xưa nay đều là Dawson hạ phòng ngự sư nhà người khác, không nghĩ đến hôm nay phòng ngự sư của mình bị người diệt rồi ha!
Các nhân viên ở cứ điểm đang theo dõi trận chiến đồng loạt hoan hô.
Ngay cả A Nhược cũng không nhịn được ôm lấy Hạ Tu Văn, nhảy cẫng lên: “Chú Hạ! Con trai chú thật giỏi! Con trai chú thật giỏi!”
Hạ Tu Văn hoảng đến rơi cả kính: “Trời trời trời! Đường bay của Hà Hoan quá ư là đẹp!”
“Không không không, từ trước đến giờ diễn tập với khu Tây, Hà Hoan mất phòng ngự sư cũng không hạ được phòng ngự sư của Dawson đâu!”
Nhưng mà lúc này [Cuồng sóng – 21] không rảnh lấy hơi được giây nào, vì chiến hạm Hứa Xung đã là bắn trúng chiến hạm của bọn họ.
Ngôn Dụ Phong ngay tức khắc sửa chữa ba lỗ hỏng lớn.
Hà Hoan xông thẳng đến chiến hạm Hứa Xung, Hứa Xung lập tức bay vòng qua, nhân cơ hội tiếp cận bên sườn [Cuồng sóng – 21], nhưng không ngờ Hạ Hành đã quyết đoán tấn công, xuyên qua kẽ hở giữa tầng tầng lớp lớp khiên phòng ngự bắn thẳng vào chiến hạm Hứa Xung.
Thân chiến hạm Hứa Xung lắc lư, đạn năng lượng xuyên qua giữa phòng ngự sư và chữa trị sư, Hạ Hành gần như cùng lúc bắn ra phát đạn thứ hai, chữa trị sư của Hứa Xung bị hạ.
Hứa Xung và Trần Thuật cảm thấy áp lực, họ không ngờ Hạ Hành mới diễn tập chiến hạm lần thứ hai với Hà Hoan, thậm chí chưa huấn luyện hệ thống mô phỏng lần nào được mấy lần, nhưng họ lại ăn ý như thế.
Hà Hoan là tên thần kinh, không ngờ Hạ Hành cũng vậy!.
[Cuồng sóng – 21] càng đánh càng hăng, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước.
Chiến hạm của Hà Hoan và Dawson đi bay sượt qua nhau, ngay giây phút hai chiến hạm gặp nhau, bỗng chiến hạm trên rung lên, tư thế như chuẩn bị tấn công nóc chiến hạm Dawson, trong nháy mắt khiên phòng ngự được di chuyển lên trên, Hạ Hành dứt khoát bắn một phát đạn, mục tiêu là vị trí chữa trị sư.
Tuy nhiên, Dawson không hổ là thao tác viên cấp S, ngay lập tức kéo giãn khoảng cách với [Cuồng sóng – 21], khiến viên đạn bắn tỉa của Hạ Hành trúng vào khiên năng lượng, hai chiến hạm cứ thế lướt qua.
“Đệt —— ”Hạ Hành thầm khen ngợi Dawson.
Người anh em đúng là trâu đến biếи ŧɦái!
Nhưng chưa kết thúc, Dawson chơi một chiêu ‘hồi mã thương’, nháy mắt vòng đến đuôi [Cuồng sóng – 21], Hà Hoan bỗng bay vụt xuống, tránh được phát đạn của Dawson, năng lực phản ứng mạnh mẽ đến mức khiến Hạ Hành thật muốn gặm y mấy cái.
Anh à, anh đẹp trai quá.
Nhưng hắn chỉ dám nói trong lòng, tuyệt sẽ không nói ra để y có cơ hội vểnh đuôi lên trời.
Những người theo dõi trận đấu bị doạ đến sắp thành bệnh tim mất rồi.
“Ôi mẹ ơi, tôi nghĩ chắc cứ điểm chúng ta phải phát thuốc trợ tim hàng ngày mất! Xém tí tim nhỏ của tôi quên mất cách đập rồi nè!”
“Mỗi một giây đều nằm ngoài dự đoán của mọi người!”
“Nếu ba chiến hạm này tạo thành một đội đột kích, chắc là… không ai cản nổi đâu nhỉ?”
“Nếu có Chu Hồng và A Vận ở đây chắc cuộc diễn tập này sẽ càng đỉnh hơn nữa!”
“Chồi ôi, tôi không dám xem tiếp nữa đâu. Khi thì cảm thấy Hoan Thần cùng nhóc Hạ Hành sắp tèo rồi, lúc lại thấy Hứa đội sắp bị tiễn đi sớm rồi, chốc nữa lại nghi nghi Dawson không cẩn thận có khi bị đăng xuất khỏi nhân gian sớm cũng nên…”
“Diễn tập mới bắt đầu được có mười phút đã làm người ta cào tim cào phổi như này!”
Khi Hà Hoan điều khiển chiến hạm tránh được Dawson, Hứa Xung đã truy kích đến nơi, nhưng hắn không ngờ [Cuồng sóng – 21] đã liều mạng nã pháo, cứ như không lo lãng phí năng lượng.
Một phát đạn bay đến ngay sau đó, trúng ngay khẩu pháo bên phải của Trần Thuật.
Một chiếc chiến hạm có ít nhất mười hai khẩu pháo có thể tự do chuyển hướng, nhưng nòng pháo khác với khoang chiến hạm, không thể dùng kim loại lỏng bao bọc tiến hành sửa chữa, hỏng là hỏng luôn.
Có khả năng trong lúc hỗn loạn vẫn bắn trúng nòng pháo địch, lần thứ hai Hà Hoan và Hạ Hành bị Trần Thuật gắn mác “Ma quỷ”.
Mà Dawson và pháo thủ của anh nhìn thấy cảnh này cũng hơn run run.
Tốc độ của [Cuồng sóng – 21] rất nhanh, theo lý mà nói, tốc độ càng nhanh, khả năng ngắm bắn chính xác sẽ giảm xuống.
Nhưng nhìn Hạ Hành đi, nhóc quỷ này khai pháo ngay lúc Hà Hoan đang bay hết tốc lực? Dù là bắn đạn đối đạn, hay là bắn trúng nòng pháo nhà người ta cũng thế, mụ nội nó đây có phải là người không?
Hắn trời sinh đã rất nhạy với tốc độ và sự chuyển động, thậm chí không cần thời gian để thích ứng.
[Cuồng sóng – 21] nghiêng qua, hướng về phía Dawson.
Dawson cùng đồng đội quyết định sẽ đè bớt nhuệ khí của [Cuồng sóng – 21].
Thật sự cho rằng bọn này chiến đấu ở sao Hoả lâu như vậy, chỉ như chơi chém hoa qua thôi sao?
Dawson tinh tế điều chỉnh hướng bay của mình, dụ phòng ngự sư Lý Chiêu Hoa của [Cuồng sóng – 21] dịch khiên năng lượng lên.
Nhưng một khi nhấc lên, sẽ có khoảng trống.
Dawson bất ngờ bay xuống, tạo cơ hội cho pháo thủ của mình, bắn một viên xuyên qua khiên năng lượng, nhắm ngay vị trí của Hạ Hành!
Hạ Hành không thể tự mình bắn rơi viên đạn này, nhưng không ngờ Hà Hoan chuyển hướng cho khoang song song với góc đến của viên đạn, viên đạn không những không bắn thủng khoang chiến hạm, ngược lại dọc theo đỉnh khoang, lọt qua đầu kia khe hở khiên năng lượng bay ra ngoài!
Mãi đến khi [Cuồng sóng – 21] khôi phục đường bay, mọi người mới chợt phản ứng sau thao tác vừa nãy của Hà Hoan.
“Aaa– Hà Hoan thật quá quá đỉnh!”
“Rốt cuộc anh là thần thánh phương nào!”
“Hoan Thần, em yêu anh! Em sẽ không bao giờ đố kị với thịnh thế mỹ nhan của anh nữa đâu!”
“Tôi vừa thấy cái gì đây trời!”
Không chỉ những người xem, còn có Hạ Hành.
Ngay tại giây phút kia, Hạ Hành nhận ra được, Hà Hoan vì bảo vệ hắn mới đưa ra phán đoán mà ngay cả máy tính cũng chưa chắc làm được.
Cứ như khả năng phán đoán cùng năng lực phản ứng bỗng chốc bay lên một trình độ khác.
Đầu lưỡi Hạ Hành đè chặt răng nanh, máu toàn thân sôi trào.
Răng hắn ngứa ngáy, nếu không phải đang diễn tập, nếu không phải Ngôn Dụ Phong và chị Chiêu Hoa đều ở trong khoang, chắc hắn hất bay dây an toàn lao vào cắn Hà Hoan.
Đúng là đẹp chết người không đền mạng mà! Dawson thoáng thất thần, anh nghĩ chắc Hà Hoan có thể tránh khỏi một kích kia, nhưng không ngờ lại né đến mức khoang chiến hạm không sứt mẻ tí nào —— rốt cuộc là Hà Hoan làm kiểu gì được.