Chương 7

Edit: Huyền Trân

Beta: Khinh Yên

Khi Thời Diên đi ra, xe của Quý Vân Sanh đã đợi ở bên ngoài một lúc. Tài xế mở cửa, Thời Diên hơi khựng lại, không yên tâm mà quay đầu nhìn. Sau khi chắc chắn Bùi Kỵ không đi theo, cô cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại bất an.

Trong xe ngập tràn mùi đàn hương thoang thoảng. Ở ghế sau, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, cổ đeo cà vạt xanh trắng, mặt mày khôi ngô tuấn tú, dù không nói lời nào nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Quý Vân Sanh như hiểu lầm cái nhìn vừa rồi của cô, mở miệng trầm giọng nói: “Em yên tâm đi, anh đã nói với đạo diễn, ông ta sẽ không đuổi theo cản em đâu.”

Khoé miệng Thời Diên hạ xuống, trái tim vừa mới thấp thỏm lo sợ cũng được thả lỏng một chút.

Ngay sau đó, Quý Vân Sanh nghiêng đầu thấy sắc mặt cô có chút tái, quan tâm hỏi: “Sắc mặt của em vẫn không tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày không?”

Thật ra là do cô mới ăn nhầm ớt cay nên sặc.

Thời Diên thản nhiên lắc đầu, không có ý định nói chuyện vừa xảy ra trong phòng, “Em không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, hai ngày nay hình như bị cảm lạnh.”

Quý Vân Sanh hơi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào thân hình mặc sườn xám mảnh khảnh, yểu điệu của cô rồi vội vàng thu hồi tầm mắt, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên một chút.

Giọng anh dịu dàng cất lên: “Cẩn thận, lần sau tham dự sự kiện nên mặc nhiều hơn, sinh bệnh thì phiền phức lắm. ”

Tính cách của Quý Vân Sanh dịu dàng, biết chăm sóc người khác, tuy chỉ là những câu lo lắng quen thuộc nhưng lại gãi đúng chỗ cần quan tâm, không làm người khác phải khó chịu. Quen biết nhau hơn 5 năm, cô và Quý Vân Sanh nhiều lắm cũng chỉ dừng lại trong phạm vi bạn tốt.

Người khác đều cho rằng mối quan hệ giữa hai người bọn cô là kim chủ và tình nhân, thực ra thì không phải vậy. Nhưng ở trong cái giới này, có lẽ không giải thích cũng là lớp bảo vệ tốt cho cô.

Thời Diên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giương mắt nhìn về phía anh: “Đúng rồi, chuyện đã giải quyết xong chưa?”

Thấy cô như vậy, Quý Vân Sanh do dự một lát nhưng cũng không có ý định giấu cô.

Anh dùng dăm ba câu tóm tắt câu chuyện: “Cho tới nay thì Hứa Tử Úc luôn mắc chứng hoang tưởng, mấy năm nay vẫn luôn dùng ma tuý. Hiện giờ, Hứa gia cũng đang làm một ít giám định tinh thần để chứng minh, nộp tiền bảo lãnh hắn ra ngoài. Nhưng em đừng lo lắng, luật sư sẽ xử lý tốt, sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Nghe lời này, Thời Diên cuối cùng cũng yên lòng.

Quý Vân Sanh lại cảm thán nói: “May mà đêm đó cảnh sát tới kịp thời, em cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không anh không biết phải giải thích như thế nào với bà ngoại.”

Không biết từ khi nào, xe đã dừng lại ở bãi đậu xe của chung cư, cuộc trò chuyện buộc phải ngừng hẳn. Bởi vì cảnh báo của sự việc lần trước, Quý Vân Sanh kiên quyết đưa Thời Diên tới cửa mới bằng lòng rời đi.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh mỉm cười nói.

Chờ đến khi cửa chung cư của Thời Diên khép lại, anh mới chậm rãi đi về phía thang máy.

Hành lang yên tĩnh, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Quý Vân Sanh dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra nghe.

Giọng nói thận trọng của trợ lí cẩn thận vang lên từ đầu dây bên kia: “Ông chủ Quý, cái đó… vừa rồi ở tiệc rượu mừng, vị kia… cũng ở đó. Nghe nói còn cố tình làm khó Thời tiểu thư…”

Ánh trăng lạnh lẽo từ trên cao chiếu xuống, khung cảnh uyển chuyển khiến biểu cảm của Quý Vân Sanh trở nên mơ hồ khó đoán.

Trầm mặc một lát, anh thấp giọng đáp: “Tôi đã biết.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, đá cẩm thạch trơn bóng lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, u uất của anh, thoáng qua vẻ lạnh lùng khó nhận thấy.

Anh quay lại nhìn thật lâu cánh cửa đóng chặt sau lưng, vẻ mặt liền trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, sau đó nhấc chân bước vào thang máy.

Sáng sớm ngày hôm sau.



Thời Diên rất hiếm khi dậy sớm đi ra ngoài, cô mang khẩu trang và chạy bộ buổi sáng một vòng ở công viên gần đó, trên đường trở về còn thuận tay mua một túi bánh bao nhỏ để làm bữa sáng. Cũng may ngày hôm qua ăn đồ cay không nhiều lắm, buổi tối về nhà cô uống thuốc dạ dày ngay nên hôm nay không sao cả.

Vừa đến cửa thang máy liền thấy mặt của Lạc Thanh Y đầy bụi bặm đứng chờ cô ở cửa.

Thời Diên nhớ tới kế hoạch tối hôm qua của Lạc Thanh Y, trong lòng cũng đã có suy nghĩ.

Cô nhập mật mã mở cửa, đặt bánh bao lên bàn, hỏi: “Chị chưa ăn sáng đúng không?”

Lúc đầu Lạc Thanh Y vẫn ủ rủ nằm liệt trên ghế, nhưng khi ngửi được hương thơm của bánh bao, nháy mắt đã phát thèm: “Chưa đâu, mau mau đưa đũa cho chị.”

Thời Diên xoay người đi vào phòng bếp cầm chén: “Có việc thì ăn xong rồi nói.”

Lo lắng ban đầu của Lạc Thanh Y lập tức được xoa dịu một chút bởi chầu bánh bao này.

Sau khi nuốt xong miếng bánh cuối cùng, Lạc Thanh Y xoa xoa tay, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Thời Diên.

“Địa chỉ email, tài khoản WeChat của đạo diễn Khâu Duệ và số điện thoại của trợ lí.”

Lạc Thanh Y càng nói càng tức giận, lên giọng mà kể: “Tối hôm qua chị gọi đến ba lần mới nghe. Lúc mới nói chuyện với chị, họ trả lời nghe có vẻ lịch sự, nhưng khi hỏi về buổi thử vai trong phim liền trốn tránh nói rằng bọn họ còn chưa có tin tức chính xác, phải đợi đạo diễn lên tiếng.”

“Chị cũng đã gửi lời mời kết bạn trên WeChat cho đạo diễn, đồng thời cũng gửi thư đến email của ông ấy.”

Thời Diên ngồi ở phía đối diện vẫn chậm rãi uống cháo trắng, giờ phút này cuối cùng cũng mở miệng: “ Đều không trả lời đúng không?”

Lạc Thanh Y như là quả bóng cao su đột nhiên bị kim chọc thủng, cơn giận được giải toả trong nháy mắt.

Tuy rằng cô đã sớm đoán được là như thế, nhưng Lạc Thanh Y vẫn không nhịn được mà tức giận. Không phải tức giận với người khác, mà là cảm thấy Thời Diên bị uỷ khuất. Đúng là bọn họ huỷ vai, nhưng mỗi vai diễn mà Thời Diên nhận đều hoàn thành tốt đến mức không còn lời gì để nói.

Chỉ có một lần gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường đến đoàn làm phim, khiến đoàn phim phải hoãn quay nửa ngày.

Chính lần đó đã làm vô số anti-fan cùng đối thủ cuối cùng cũng tìm được điểm xấu để bắt lỗi.

Một người cố gắng hết sức để mọi thứ trở nên hoàn hảo nhất, một khi xảy ra sai lầm thì liền bị chỉ trích đến thương tích đầy mình.

Cũng giống như một người làm được vô số chuyện tốt, chỉ cần làm một việc ác, tất cả đều bị phủ nhận toàn bộ.

Còn những người nhiều lần làm điều sai trái, chỉ cần một lần ăn năn hối lỗi là có thể nhận được sự khen ngợi từ mọi người.

Cô rõ ràng cũng là người nhưng lại không thể phạm sai lầm, đơn giản là vì cô sống dưới ánh đèn sân khấu.

Bạo lực ngôn ngữ mạng trong thời kỳ đó khiến cho những người như Lạc Thanh Y cũng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về nó.

Hôm đó, Thời Diên tự nhốt bản thân trong phòng cả một buổi chiều. Khi ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ôn hoà như cũ, như thể những lời nói ấy không thể làm tổn thương cô.

Nhưng Lạc Thanh Y biết, cô không phải không đau khổ mà là đem cảm xúc đó che giấu đi để không làm những người xung quanh lo lắng.

Một cô gái nhỏ chưa đầy 20 tuổi đã phải đứng đầu sóng ngọn gió, phải hứng chịu mọi lời dèm pha, chỉ trích.

Cũng chính vì lần đó mà Thời Diên bị mọi người mắng là tiêu xài hoang phí của fan, không chuyên nghiệp, giả tạo và tự cao, thậm chí còn bị đồn là chỉ xem thù lao mới đóng phim.

Mở miệng ra là tung tin đồn, thanh minh thì người khác không nghe, giải thích cũng vô ích.

Bỏ diễn là sự thật, cho nên các cô không thể nào biện minh, chỉ có thể bị dán nhãn như vậy.

Trong giới giải trí, có những đạo diễn như Khâu Duệ, bất chấp sức ảnh hưởng của người xem, chuyên tuyển vai diễn theo ý mình, tự cho mình là đạo diễn cao cấp, cũng đã sớm kéo Thời Diên vào sổ đen từ lâu.

Bầu không khí im lặng trong vài giây.



Thời Diên siết chặt tờ giấy, trên mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nói, “Em tự mình xem thử.”

Cô nhìn thời gian, thuận miệng hỏi: “Hôm nay có phải còn hai quảng cáo chưa quay không?”

Dứt lời, sắc mặt Lạc Thanh Y giống như ăn phải phân.

“Một trong số đó đã bị huỷ, sáng nay người phụ trách vừa mới gọi điện cho chị, nói là việc kiểm tra chất lượng sản phẩm có vấn đề gì đó, muốn kéo dài thời gian ra mắt thị trường, việc quảng bá cũng muốn hoãn lại, họ cũng không biết công ty sẽ giải quyết chuyện này như nào. Nhưng mà họ nói sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng…”

Nghe vậy, Thời Diên khẽ cau mày, cảm thấy một loại dự cảm kỳ lạ không thể giải thích được.

Kể từ đêm qua, những gì cô dự đoán dường như không có khả năng xảy ra.

Không có bất kỳ tin tức nào nổ ra, cũng không có tin nào về Bùi Kỵ xuất hiện trên mạng, dường như tất cả những gì xảy ra trong tiệc rượu tối hôm qua đều bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Hôm nay một trong số quảng cáo bị huỷ, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Này, sao trên bàn cô lại có thêm một cái điện thoại, mới mua sao?”

Lạc Thanh Y không biết từ khi nào đã đứng lên đi dạo, lúc này đang muốn cầm lấy chiếc điện thoại màu đen.

Thời Diên chợt hoàn hồn, trái tim lỡ một nhịp.

Cô giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

“Em tự nhiên bắt đầu thích màu đen…” Lạc Thanh Y lẩm bẩm nói, sau đó tuỳ ý đặt điện thoại về chỗ cũ.

Buổi chiều còn có một hãng hàng không quay video quảng bá, địa điểm quay hình hơi xa, xe bảo mẫu phải mất gần hai giờ mới đến nơi.

Trong thời gian trên đường đi, Thời Diên cẩn thận đọc lại đoạn mở đầu của kịch bản “Đắm chìm”, chỉnh sửa lại suy nghĩ và ý tưởng của cô về các nhân vật trong hộp mail, gửi đến hộp thư riêng của đạo diễn.

Tuy rằng email cũng đá chìm đáy biển như cũ, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Vào lúc 2:30 chiều, cảnh quay đúng giờ bắt đầu.

Thời Diên tay cầm chiếc máy bay mô hình có hoạ tiết đứng đó, cô mặc đồng phục tiếp viên, mái tóc dài được búi lên để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, kèm theo nụ cười chuẩn mực trước ống kính.

Trọng lượng của máy bay mô hình không nhẹ, sau một vài bộ ảnh, cánh tay của Thời Diên bắt đầu đau nhức đến phát run, lúc ở trong phòng nghỉ không cẩn thận làm vỡ ly thuỷ tinh.

Thời Diên nhìn chằm chằm những mảnh vỡ nhỏ trên sàn nhà, luôn cảm thấy dường như đây là một điềm báo xấu.

Sau khi đổi 1 bộ trang phục mới, chỉ còn lại một nhóm ảnh quảng cáo cuối cùng.

Khi đi đến studio, Thời Diên cảm thấy rõ ràng ánh mắt mà nhϊếp ảnh gia và những người khác nhìn về phía cô có vẻ không đúng lắm.

Có thể linh cảm như được xác nhận, người phụ trách đang liên lạc với họ cầm điện thoại đi tới, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn căng da đầu mở miệng.

“Thời tiểu thư, thật ngại quá.”

Mí mắt bên phải Thời Diên giật giật dữ dội.

Sắc mặt người phụ trách khó xử: “Thông báo từ phía trên xuống, khả năng buổi ghi hình hôm nay của chúng ta có thể tạm thời bỏ dở.”

Quả nhiên dự cảm trở thành sự thật.

***