Chương 37

Edit: Huyền Trân

Beta: Ano

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp từ mặt trời xuyên qua tấm rèm tràn vào căn phòng.

Lúc Thời Diên tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không.

Cô đưa tay sờ, phát hiện trên giường lạnh như băng, hiển nhiên là đã đi lâu rồi.

Ngày hôm qua, anh cũng cô đi dạo cả một buổi chiều, chắc là tích tụ không ít công việc nên mới dậy sớm như vậy.

Thời Diên khẽ thở dài, đưa tay tùy tiện cầm lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.

Một tin nhắn chưa được đọc vẫn lặng im nằm ở đầu trang.

Là Bùi Kỵ gửi cho cô vào một giờ trước.

“Anh đang họp.”

Ba chữ ngắn gọn, như thể anh đang báo cáo lịch trình của mình cho cô.

Cô cũng có thèm tra hỏi anh làm gì đâu chứ

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khóe môi Thời Diên vẫn không nhịn được mà âm thầm cong lên, sự thất vọng lúc vừa tỉnh dậy không thấy anh đâu trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Đầu ngón tay gõ nhẹ trên màn hình trả lời anh.

“Ừm.”

Trong phòng hội nghị, slides không ngừng thay đổi, một vị giám đốc điều hành cấp cao của khách sạn đang đứng ở phía trước, trình bày báo cáo.

Đột nhiên, tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, cuộc họp cũng nhờ đó mà gián đoạn.

Mọi người đồng loạt nín thở, biểu cảm ngưng trọng trong chốc lát.

Rốt cuộc là ai gan trời không sợ chết lại quên tắt tiếng điện thoại trước cuộc họp vậy hả???

Ông chủ Bùi đang mở cuộc họp mà lại phạm một sai lầm nhỏ bé như vậy, đây là muốn gϊếŧ hết bọn họ sao!!

Các vị lãnh đạo cấp cao thầm liếc mắt nhau, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xem xem là điện thoại của ai đang sáng.

Ánh mắt liếc quanh một vòng, nhưng chỉ có chiếc điện thoại trên ghế chủ trì sáng lên.

Đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt Bùi Kỵ bình tĩnh thản nhiên mà cầm lấy điện thoại, ngước mắt và liếc nhìn các giám đốc điều hành cấp cao đang kinh ngạc và sốc.

Anh lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, anh tiếp tục đi.”

Quản lý cấp cao nuốt nước bọt: “Được…được ông chủ Bùi.”

Cuộc họp vẫn được tiếp tục, không nhịn được mà quay lại nhìn nhau, trong mắt toàn là dấu chấm hỏi, tầm mắt lại không nhịn được mà trộm nhìn qua.

Không nhìn thì không sao, nhìn thì càng đáng sợ.

Từ lúc đến công ty tới giờ, người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm mà giờ đây khóe miệng lại mang theo ý cười nhưng lại không cười

Vậy mà…còn mang theo chút nuông chiều.

Hai từ này mà cũng để miêu tả Tu La mặt đen ông chủ Bùi của họ sao?

Quả nhiên, người sống càng lâu, cái gì cũng có thể nhìn thấy.

Nhất thời, không ai trong phòng họp tập trung vào việc báo cáo.

Bùi Kỵ cúi đầu nhìn điện thoại, hỏi cô: “Em dậy rồi?”

Ngừng một lát, anh lại gửi

“Buổi trừa chờ anh về ăn cơm với em.”

Thời Diên: “Em chỉ sợ một lát nữa là phải về Bắc Thành rồi, còn phải quay phim không thể nghỉ phép quá lâu.”

Thấy tin này, Bùi Kỵ cau mày.

Trùng hợp lúc này, sau khi giám đốc vừa kết thúc bản báo cáo, nhìn thấy vẻ mặt cau có của Bùi Kỵ, anh còn tưởng rằng nội dung trình bày có gì đó không ổn, giọng run run nói: “ông chủ Bùi, bản báo cáo có vấn đề gì sao?”

Bùi Kỵ nâng mí mắt, giọng nói lãnh đạm: “Không, kế hoạch cụ thể gửi vào email của tôi. Hôm nay đến đây thôi, tan họp.”

Nói xong, anh cầm lấy điện thoại, đừng lên đầu tiên, cầm chiếc áo vest bước ra ngoài.

Chờ bóng dáng Bùi Kỵ biến mất sau cửa kính, mọi người trong phòng họp mới dần tỉnh táo lại.

Một người mơ hồ nói: “Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Họp xong rồi? Hôm nay ông chủ Bùi không mắng ai sao?

“Ừ..Đúng vậy. Tôi còn tưởng hôm nay ít nhất là đến 12 giờ.”

Người bên cạnh đứng dậy: “Kết thúc sớm vậy quá tốt rồi, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh đi.”

Chu Cảnh Lâm ở lại chỉnh sửa một số nội dung họp, vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy một giám đốc điều hành cấp cao đang đợi ở đó.

Thấy Chu Cảnh Lâm đi ra, quản lý cấp cao cúi người thấp giọng hỏi: “Thư ký Chu, người hôm qua thật sự là…vợ chưa cưới của ông chủ Bùi sao?”

Chu Cảnh Lâm, người làm công đến tối khuya ngày hôm qua hèn mọn mỉm cười: “Đúng vậy.”

Giám đốc điều hành thở dài: “Chẳng trách…Hôm nay trong cuộc họp ông chủ Bùi không mắng ai cả…”

Lúc đầu bọn họ cho rằng, Bùi Kỵ với nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí kia là giả.

Bây giờ có vẻ như…Chậc chậc chậc.

Trên sân bay, gió biển gào thét, chuyên cơ riêng đã sẵn sàng.

Thời Diên xoay người, thăm dò anh một chút: “Em đi nhé?”

Đôi môi của Bùi Kỵ nhếch lên, sắc mặt so với hôm qua âm trầm hơn vài phần.

Những ngón tay thon dài của anh siết chặt cổ tay cô, giọng điệu nặng nề: “Em nhẫn tâm như vậy? Nói đi là đi.”

Vẻ mặt Thời Diên hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhìn anh: “Bùi Kỵ, em còn phải quay phim.”

Anh cố gắng kìm chế cảm xúc sốt ruột, nói: “Anh có thể để cho mọi người trong đoàn phim và kể cả em cùng nghỉ phép.”

“Đừng làm loạn.”

Anh vẫn cố chấp cầm lấy tay cô mà không chịu buông ra, Thời Diên bất đắc dĩ cắn môi, nhưng đối diện với Bùi Kỵ như này cô không có biện pháp nào với anh cả.

Cô kiễng chân cùng với gương mặt đỏ hồng, hôn lên má anh một nụ hôn nhẹ nhưng rất nhanh.

Nụ hôn nhẹ như lông ngỗng, kết thúc rất nhanh nhưng lại khiến cả hai đơ người trong giây lát.

Ngay sau đó, Thời Diên là người phản ứng đầu tiên, hoảng loạn xoay người.

“Em đi đây…”

Yết hầu của Bùi Kỵ khẽ lăn nhẹ, ánh mắt tối sầm.

Anh khàn giọng nói: “Không đủ.”

Thời Diên sửng sốt một chút, sau đó anh ôm lấy mặt cô đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Không khí đột nhiên bị cướp đi, đồng tử Thời Diên giãn ra, vô thức mà nắm chặt vạt áo trước ngược anh, đón lấy nụ hôn bất ngờ này của anh.

Cách đó không xa có người, Bùi Kỵ cố gắng kìm chết bản thân bước lùi về sau.

Đôi mắt sơn mài sâu thăm thẳm nhìn cô thật sâu, trong ánh mắt cất giấu chút ôn nhu.

Anh lại cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng nói: “Chờ anh trở về.”

Vành tai Thời Diên càng đỏ hơn: “Ừm…”

Đây là lần đầu tiên Thời Diên ngồi trên máy bay, khung cảnh trên mặt đất dần mơ hồ, sinh ra loại cảm giác lưu luyến không rời.

Lần đầu tiên…cô không muốn rời xa một nơi đến thế.

Hoặc có thể nói…

Không muốn rời xa anh.

Thời Diên thở ra một hơi, nhìn những tầng mây trắng xóa ngoài cửa sổ, trong lòng như bị một tầng mây bao phủ, mềm mại vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim bắt đầu công việc đúng giờ.

Lúc Thời Diên đang quay phim được nửa chừng, Lạc Thanh Y vội vàng chạy tới.

Lạc Thanh Y cất chiếc túi, nháy mắt với cô: “Sao cô về sớm thế? Tôi cứ tưởng cô sẽ ở lại chơi mấy ngày nữa cơ.”

Thời Diên không quá để tâm giọng điệu trêu chọc của cô ấy, nghiêm túc đáp: “Anh ấy còn phải làm việc, hơn nữa tôi có phải đã quay phim xong rồi đâu.”



“Cái này có phải không ổn….”

Không cho cô cơ hội nói xong, Thời Diên ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời cô ấy nói: “Ở nơi công cộng, phải cẩn thận lời nói.”

Lạc Thanh Y tặc lưỡi hai lần, kiềm chế vẻ khiếm nhã* của mình và bắt đầu nói chuyện công việc cùng với cô.

*Khiếm nhã: thiếu nhã nhặn, không lịch sự.

“À đúng rồi, gần đây có một chương trình cấp S+ tên là “Ngôi sao khiêu vũ”. Hai ngày trước đã liên hệ với tôi, đây là một chương trình thực tế về khiêu vũ dành cho tân binh, mời cô đi làm cố vấn.”

“Đạo diễn tình cờ xem được video đoạt giải thì cảm thấy cô vô cùng thích hợp. Hơn nữa bộ phim “Đắm Chìm” lúc này cũng rất cần phải tuyên truyền, cho nên tôi khá cân nhắc.”

“Tôi bây giờ…Không còn được trình độ như lúc trước nữa rồi, sao có thể làm cố vấn được chứ.”

“Làm sao thế.”

Lạc Thanh Y vừa nói vừa mở điện thoại: “Đây là danh sách cố vấn. Đầu tiên là Liễu Tuyết Ninh là quán quân của một chương trình khiêu vũ vào hai năm trước gần đây rất nổi tiếng, có rất nhiều lượt tìm kiếm cô ấy, còn một người nữa tên là…Tôi quên mất, để tôi xem lại, hình như không phải người trong giới giải trí.”

Thời Diên nhướng mắt.

Lạc Thanh Y búng tay, nhớ ra: “À, tên là Ôn Thư Oánh.”

Ánh mắt Thời Diên hơi sững lại.

“Giải thưởng Bông sen khiêu vũ Trung Quốc lần thứ 11, Giải thưởng vàng Liên hoan Nghệ thuật Thanh niên Châu á, là một trong những nữ vũ công trẻ tuổi xuất sắc nhất Trung Quốc. A, thì ra là dân chuyên nghiệp.”

Ánh mắt Lạc Thanh Y cụp xuống, âm thanh cô ấy trở nên nhỏ và thấp hơn.

“Là học trò của vũ công quốc tế nổi tiếng Bạch…”

Giọng cô dừng lại, Thời Diên nhẹ giọng bổ sung: “Bạch Cẩm Trúc.”

Nhận ra mình đã nói sai, trong lòng Lạc Thanh Y cảm thấy khó chịu, cầm lấy điện thoại đứng dậy: “Quên đi, tôi không muốn tham gia chương trình này cũng được, tôi từ chối giúp cô….”

“Không cần đâu, cô nhận đi.”

Lần này Lạc Thanh Y sửng sốt.

Ngay sau đó lại nghe cô chậm rãi nói: “Từ lúc đóng bộ “Đắm Chìm” tôi không muốn phải tiếp tục chạy trốn nữa. Huống hồ sau này, tôi sẽ trở về Nam Tầm dạy khiêu vũ đó. Chẳng qua là thích nghi trước mà thôi.”

Chỉ cần có dũng khí đối diện với sự thật, so với mù quáng trốn tránh còn tốt hơn nhiều.

Cô phải học cách làm hòa với những quá khứ không mấy tốt đẹp.

Thấy Thời Diên đã hạ quyết tâm, Lạc Thanh Y đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ trả lời tổ chương trình.”

“Ừm.”

Cả buổi sáng vội vã quay phim, Thời Diên không có thời gian để phân tâm.

Buổi chiều cô bị Tưởng Thanh thúc giục đi gặp fans đang đợi ở ngoài phim trường.

Trên đường đi, một vài nhân viên công tác trong tay cầm cà phê cùng với bánh kem dừng lại chào hỏi cô, vô cùng nhiệt tình.

“Cảm ơn cà phê của chị Thời ~ chúng tôi có thêm động lực!”

Thời Diên sửng sốt một chút, vừa định quay đầu hỏi Tưởng Thanh đã xảy ra chuyện gì, liền bị Tưởng Thanh đẩy đi ra ngoài.

“Đi nhanh đi chị Thời Diên ơi, đi ra ngoài chị sẽ biết, bên ngoài có điều bất ngờ đó ~”

Lúc Thời Diên vừa ra ngoài, liền nhìn thấy mấy chiếc xe bán đồ ăn uống dừng ở đó.

Ảnh của cô được in trên xe, giá đỡ và biểu ngữ* ở bên cạnh cũng là hình của cô.

*Biểu ngữ: là bảng quảng cáo hình chữ nhật dọc theo phần đầu…

Cho nên những thứ này là cổ vũ cho cô sao?

Thời Diên sửng sốt vài giây, sau đó chần chờ nói: “Việc này là…”

Tưởng Thanh phấn khích đến mức sắp bay lên trời luôn rồi: “Chị không nhìn lầm đâu, chị Thời Diên những thứ này đều là của chúng ta đó.”

Những món bánh ngọt trong xe đều là những món xa xỉ nhất Bắc Thành và họ dành ra cả buổi chiều để làm.

Rất khó để đặt bánh kem ở Nguyệt yến lâu, người bình thường gần như phải đợi cả tháng để có được bánh. Còn bọn họ là cả một xe.

Quả thật rất kiêu ngạo.

Thời Diên cũng chú ý tới bảng hiệu Nguyệt Yên Lâu đánh dấu, không khỏi cau mày: “Có phải là fans làm những việc này không?”

Tưởng Thanh giấu đầu lòi đuôi trả lời: “À ừm…Không phải hoàn toàn nhưng cũng là do fans. Fans bình thường không hào phóng như vậy đâu.”

“Nào chị Thời Diên, em giúp chị chụp một bức ảnh để chứng minh.”

Một ly cà phê được nhét vào tay Thời Diên, Tưởng Thanh cầm máy ảnh đừng đối diện.

Theo bản năng nghề nghiệp, Thời Diên đứng trước xe đồ ăn, cầm ly cà phê và nở một nụ cơ bản.

Ngay sau khi vừa chụp xong, vài người hâm mộ trong đám đông kích động không nhịn được mà hét lên vô cùng phấn khích.

“Vợ ơi! Đây là anh rể liên hệ để hỗ trợ cho câu lạc bộ của chúng ta! Em có thích không!”

Đây là lần đầu tiên Thời Diên nghe thấy cách xưng hô này, nhất thời không nhận ra.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt: “Anh…anh rể..”

Giọng nói phấn khích của người hâm mộ vọng ra từ đám đông: “Mà công nhận anh rể giàu thật đấy, từ đây về sau câu lạc bộ của chúng ta có thể làm tất cả những gì mà mình muốn rồi. Sướиɠ quá rồi! Sướиɠ chết rồi!!

“Lúc đó chúng ta có thể mắng chết cái bọn antifan account marketing mà không cần lo lắng bị bọn họ kiện!! Anh rể nói có thể liên lạc trực tiếp với bộ phận marketing của Tập đoàn Bùi Thị.”

“Nếu không có anh rể không biết bao giờ chúng ta mới có thể ăn điểm tâm ở Nguyệt Yến Lâu, cái này gọi là có qua có lại nhỉ. Quả nhiên không yêu sai người! Vợ ơi anh yêu em!”

Từng giọng nói lần lượt vang lên, cuối cùng Thời Diên cũng tỉnh lại.

Cô sửng sốt một lúc, quay đầu hỏi Tưởng Thanh: “Những chuyện này đều do Bùi Kỵ làm…”

Tưởng Thanh mím môi mỉm cười: “Đúng vậy, là ông chủ Bùi.”

Lúc đầu Tưởng Thanh mới nghe nói chuyện này cô cũng rất kinh ngạc.

Dù sao thì bất kể là vẻ bề ngoài hay vị thế của Bùi Kỵ cũng không giống là một người quan tâm những thứ tầm thường như việc hỗ trợ tiếp ứng này.

Không ngờ anh lại rất để tâm đến chuyện này.

Mặc dù lúc trước đây Quý Vân Sanh cũng thường xuyên mang trà sữa cùng với đồ ăn nhẹ đến phim trường đoàn phim, nhưng cũng chỉ là thói quen làm cho xong, cho có mà thôi.

Nhưng Bùi Kỵ thì khác, Bùi Kỵ sẽ cho người chuẩn bị những món ăn ngon và đắt tiền nhất cho nhân viên công tác và người hâm mộ, không chỉ vì anh giàu có và quyền lực.

Mà bởi vì anh thực sự quan tâm đến người đó, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với tất cả mọi người yêu thích cô ấy, mong cô ấy sẽ nhận được tình cảm chân thành của mọi người.

Tường Thanh không biết dùng câu “yêu em thì yêu cả chú chó của em” thì có đúng không, nhưng cô chỉ là một người ngoài cuộc nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được như thế nào là thật sự yêu một người bằng cả trái tim.

Yêu kể cả khi bạn có là hình dạng gì.

Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn màu rực rỡ được treo trên xe cũng lần lượt sáng lên, tỏa ra một ánh sáng dịu dàng, lấp lánh như những vì sao bao quanh biển quảng cáo của Thời Diên, ồn ào nhộn nhịp, hương bánh ngọt bay thoang thoảng trong không khí, bầu không khí tràn ngập mùi khói.

Ánh sáng màu cam dịu nhẹ bao quanh cô, phản chiếu trong đôi mắt của Thời Diên

Những ngôi sao nhỏ bé mà chói mắt như thể mọi thứ xung quanh chúng đều được thắp sáng.

Cô lặng lẽ nhìn một lúc lâu, đôi mắt rủ xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một đường cong nhẹ

Sau khi chụp ảnh vào chào hỏi fans xong, Thời Diên cũng kết thúc công việc, quay lại xe của quản lý.

Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên màn hình, nhìn những bức ảnh vừa chụp trong album, do dự một hồi cuối cùng chọn ra tấm đẹp nhất gửi cho anh.

Người đàn ông bên kia trả lời rất nhanh, nhưng sự chú ý của anh có chút kỳ lạ.

“Sao em lại mặc ít như vậy hả?”

Thời Diên nhấn lại bức ảnh mới nhận ra lúc nãy cô đi rất vội nên chỉ mặc một chiếc váy dài lúc quay phim, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, phía dưới để lộ phần bắp chân.

Anh quan sát cũng thật kỹ.

“Em đi vội quá nên quên mặc thêm.”

Thời Diên mím môi, cố nén nụ cười bên khóa miệng, bỗng nhiên như bị ma xui quỷ khiến gõ thêm vài chữ.

“Anh thấy đẹp không?”

Tin nhắn vừa được gửi đi, cô mới phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng, chưa kịp thu hồi thì bên kia đã đáp lại.

“Tạm thôi.”

“Không bằng lúc em mặc bộ này.”

Thời Diên hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp gõ dấu chấm hỏi thì người bên kia đã gửi tới một bức ảnh.



Là bức ảnh quảng cáo lúc cô chụp cho một nhãn hàng không.

Ngay sau đó một bức khác cũng được gửi đến,

Lúc cô đóng vai một nữ y tá, trên bức ảnh cô đang mặc một bộ y tá màu trắng.

Khoan đã….Mấy cái này…?!

Biế.n thái.

Lúc nảy bởi vì người nào đó hào phóng tiếp ứng cho cô, chút cảm động trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.

Thời Diên vội vàng thoát khỏi giao diện tin nhắn, nhưng gương mặt cô vẫn đỏ bừng.

Vốn định cảm ơn anh vì anh đã giúp cô.

Bây giờ….cô không thèm nói chuyện với anh nữa.

Về đến nhà, Thời Diên tắm rửa xong, bật đèn ngủ trên đầu giường chuẩn bị chui vào ổ chăn.

Cô cầm điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, trên giao diện tin nhắn hiện lên hai tin nhắn mới.

“Em giận à?”

“Anh chỉ đơn thuần là thích màu xanh thôi.”

Hừ.

Thời Diên thật sự không ngờ tới người nào đó cách nhau một cái màn hình mà vẫn lưu manh như vậy.

Cô đỏ mặt gõ vài chữ: “Em muốn đi ngủ.”

Một lát sau, có điện thoại gọi đến.

Thời Diên ngẩn người một lát, nhấn vào nghe máy.

Đầu đối diện truyền tới giọng nói trầm thấp xen lẫn với tạp âm điện thoại, nghe có vẻ dịu dàng hơn bình thường.

“Ngủ rồi sao?”

“Em chưa…Làm sao vậy?”

Ở bên kia, Bùi Kỵ từ bàn làm việc rời khỏi ghế ngồi, đứng dậy đi đến cửa sổ kiểu Pháp.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lay động, lúc thăng lúc trầm, anh nhìn chăm chăm vào vầng trăng, trầm mặc một hồi, mới thấp giọng lên tiếng.

“Không có gì, chỉ muốn nói với em một câu ngủ ngon.”

Hô hấp Thời Diên khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh tối qua, anh nằm bên cạnh cô và nói ngủ ngon.

Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao ẩn hiện trong tầng mây, tỏa sáng nhàn nhạt như những ánh đèn được treo trên chiếc xe điểm tâm chiều hôm nay.

Trong nháy mắt, những hỗn độn chất đống trong lòng bỗng nhiên sụp đổ thành một đống hỗn độn mềm nhũn.

Bùi Kỵ lại hỏi: “Em có thấy thích những thứ chiều nay không?”

Thời Diên tỉnh táo, cố gắng đè nén những suy nghĩ trong lòng, biết anh đang nói về cái gì đôi tai cô lặng lẽ đỏ lên.

Cô cắn môi, nhẹ giọng nói: “Ừm…Nhưng lần sau anh đừng làm như thế, quá kiêu ngạo rồi.”

Đầu bên kia, anh cười khẽ: “Chỉ có vậy mà kiêu ngạo sao?”

Thời Diên không trả lời mà cắn chặt môi, nhớ tới chiếc vòng cổ cao cấp lần trước, quả thật là lần này cũng tốt rồi.”

Không đợi cô trả lời, Bùi Kỵ chậm rãi nói: “Đợi anh về, anh tới thu tiền lãi.”

“?”

Nhớ đến nụ hôn lúc trưa ở sân bay, gương mặt Thời Diên lập tức đỏ bừng.

Anh cong nhẹ môi, không nhiều lời nói: “Không còn sớm nữa, em mau ngủ đi.”

Trong điện thoại, giọng nói cô vô cùng mềm mại: “Vậy…chúc anh ngủ ngon.”

Anh trầm giọng đáp: “Em ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Kỵ gương mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, anh quay người ngồi lại vào bàn làm việc, gọi nội bộ bảo Chu Cảnh Lâm vào.

“Sắp xếp máy bay ngày nốt trở về Bắc Thành.”

“Vâng, ông chủ Bùi.”

Hai ngày chớp mắt trôi qua.

Lạc Thanh Y vừa trả lời tổ công tác của chương trình “Vũ đạo tân binh”, ngày hôm sau trang chính thức liền đang tin danh sách cố vấn ngoài Thời Diên còn thêm hai người khác. Để tạo độ hot, tin tức Thời Diên sẽ tham gia vào chương trình được giấu kín.

Vào khoảng thời gian trước, một tài khoản account marketing đã đoán danh sách cố vấn cho chương trinh năm nay, độ hot vẫn không hề giảm, bây giờ thông báo chính thức được đưa ra, Ôn Thư Oánh với tư cách là một vũ công chuyên nghiệp trong ngành khiêu vũ lần đầu tiên tham gia vào giới giải trí đã gây ra rất một loạt sóng thảo luận, lượt theo dõi từ Weibo lập tức tăng từ vài nghìn lên đến trăm nghìn người.

Không ít cư dân mạng tò mò về Ôn Thư Oánh và tìm mọi thông tin của cô ấy.

Tìm một hồi liền có, Ôn Thư Oánh không chỉ là con gái của chủ tịch tập đoàn Ôn thị mà còn là học trò của vũ công hàng đầu thế giới Bạch Cẩm Trúc. Với sự nổi tiếng của Bạch Cẩm Trúc, hơn nữa với xuất thân cao quý như vậy ngay lập tức thu hút vô số cư dân mạng.

Sau một hồi tìm hiểu thông tin, không biết từ đâu hiện ra một bức ảnh, không biết có phải có người có ý đăng tải bức ảnh này lên hay không.

Là bức ảnh được chụp tại quầy lễ tân, Ôn Thư Oánh mặc một chiếc váy trắng, gương mặt dịu dàng hào phóng, trên môi mang theo một nụ cười nhẹ.

Đối diện với cô là một người đàn ông mặc vest và đi giày da, khí chất ác liệt, ngũ quan trên gương mặt cũng cực kỳ xuất sắc.

Hai người đứng giữ khoảng cách với nhau, không có bất kỳ động tác thân mật nào có thể khiến người khác hiểu lầm, nhưng một người mắc một thân đen, một người mắc váy trắng, dung mạo rất bắt mắt nên nhìn thì khá xứng đôi.

“Trời oi, người đàn ông trong bức ảnh không phải là chủ tịch của tập đoàn Bùi Thị sao?’

“Trả lời lầu trên: Đúng vậy.”

“Hào môn bí mật: nghe nói cô Ôn này là cháu dâu được chính Chủ Tịch của Bùi thị lựa chọn, từ gia thế đến bối cảnh đều hoàn hảo, vẫn đang theo nghề vũ công, quanh năm đều ở nước ngoài. Bùi chủ tịch luôn cố gắng tác hợp hai người bọn họ lại với nhau, dù sao cũng là hào môn chuyện liên hôn này quá bình thường.”

Nói cách khác là Thời Diên là kẻ phá hoạt nhân duyên của người khác? Người ta là Ôn Thư Oánh danh chính ngôn thuận, còn Thời Diên chỉ là một người trong giới giải trí, nếu so với thiên kim hào môn thì không thể nào vượt mặt được.”

“Thời Diên là tiểu tam sao?”

“Giới giải trí cũng không ít minh tinh làm tiểu tam lên ngôi sao, chuyện này cũng bình thường quá rồi.”

“Nhân tiện, tôi mới nhớ ra rằng Thời Diên cũng từng nhảy các điệu nhảy cổ điển, cô Ôn này cũng có phong cách và tính cách tương tự. Chẳng lẻ Thời Diên là thế thân mà giám đốc Bùi Thị tìm thấy? Các loại tiểu thuyết trên Tấn Giang có thật sao?”

Trên mạng lập tức bùng nổ, vô số tin đồn nối tiếp nhau nổi lên.

Lạc Thanh Y một bên vừa xem, tay kia thì nhéo người bên cạnh để ngăn ngừa bản thân ngất đi,

“Cư dân mạng hóng dưa mà không dùng nào sao? Chỉ bằng một bức ảnh mà nói cô là tiểu tam? Thật là quá đáng mà. Khu bình luận là do mua thủy quân phải không?”

Một bên Lạc Thanh Y hùng hổ mắng chửi, nhưng người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy vừa tập yoga xong và bây giờ vẫn đang co duỗi chân.

Biết tính cách của Thời Diên dễ chịu, Lạc Thanh Y vẫn không khỏi sửng sốt: “Vậy anh ta nhìn thấy những chuyện này mà không tức giận sao?”

Giọng cô dịu dàng: “Anh ấy biết chuyện này là giả rồi, sao phải tức giận.”

Bùi Kỵ đã giải thích với cô rồi, cô tin lời anh nói.

Nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản giữa hai người với nhau thì bọn họ làm sao có thể đi tiếp với nhau trong tương lai.

Lạc Thanh Y nghẹn họng, cảm thấy cô nói cũng có lý, sự bực tức trong người cũng đã giảm bớt đi một chút.

“Đúng thế…Cuối cùng mối tình đầu của ông chủ Bùi là cô mà.”

Lạc Thanh Y vừa nói xong, ánh mắt lại rơi xuống màn hình, đồng tử co rụt.

“Đm, Ôn Thư Oánh đăng bài trên Weibo.”

Lúc này, Thời Diên cũng đã duỗi chân xong, đứng dậy đi đến bàn trà, cầm ly trà xanh vừa mới pha lên nhấp một ngụm.

Hương thơm trà nhẹ nhàng sảng khoái như thấm vào ruột gan, hương vị không tồi.

Lạc Thanh Y đưa điện thoại sang, trên màn hình là bài đăng của Ôn Thư Oánh vừa mới đăng Weibo.

Không có caption, chỉ có hai bức ảnh.

Hình đầu tiên là hình ảnh cô ấy đang tập nhảy trong phòng khiêu vũ, dáng người cao mảnh khảnh,như thể đang đáp lại những kỳ vọng của cư dân mạng trước đó trong khu bình luận.

Bức thứ hai là một bức có nội dung khá ý nghĩa, là một bức về một cuốn sách Tiếng Anh kèm theo dòng chữ.

“Everyone is determined to leave. I do not know how to deal with it. But still glad that I am powerful.”

(Mọi người đều có quyết định rời đi. Tôi cũng không biết làm cách nào để níu giữ, nhưng may mắn vì bản thân vẫn còn đủ mạnh mẽ.)

Thời Diên trầm mặc một lúc, cầm lấy ly trà xanh trong tay, nhấp một ngụm.