Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Si Em

Chương 39: Tự mình viết đơn từ chức, nộp cho phòng nhân sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chắc… chắc chắn!”

Lâm Uyển căng thẳng nhìn đi chỗ khác, mồ hôi bắt đầu túa ra sau gáy. Cô ta tự trấn an mình, nhất định không được để Mạc Tử Quân nhận ra sự bất thường.

“Mạc tổng, tôi đã xác nhận kỹ với phía bệnh viện rồi. Hơn nữa tôi cũng đích thân đến gặp người kia, tuyệt đối không thể có sai sót được!”

Mạc Tử Quân cười phá lên, nụ cười lạnh sống lưng mang theo mùi vị chết chóc. Rõ ràng hắn đã cho người phụ nữ này một cơ hội thú nhận tất cả, đáng tiếc cô ta lại không biết nắm bắt nó.

“Một người đàn ông? Từ bao giờ Đình Hạ lại biến thành một người đàn ông hả?” Mạc Tử Quân quát lên, đôi mắt lúc này đã hằn lên từng tia máu.

Hàm răng hắn nghiến chặt, những ngón tay không ngừng siết lại, tạo nên một tràng âm thanh răng rắc. Lâm Uyển run run khi nghe thấy tên Đình Hạ, tim đập thình thịch sớm đã không giữ được sự bình tĩnh nữa.

“Đình… Đình Hạ? Sao có thể? Mạc tổng, anh đang nói gì thế?”

Lâm Uyển giả ngây đến cùng, nhất quyết không chịu thừa nhận lỗi sai của mình. Cô ta ủy khuất nhìn về phía hắn, như thể khẳng định trong chuyện này, bản thân không hề biết gì cả.

Mạc Tử Quân bị bộ mặt giả tạo kia làm cho chán ghét, nhất thời chỉ muốn tránh thật xa loại phụ nữ này. Lâm Uyển mon men đến gần hắn, Mạc Tử Quân vội đứng phắt dậy, gắt lên:

“Cô còn dám chối? Vậy năm đó ai là người ở trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt nói chuyện cùng Văn Duệ Minh? Là ai hứa với cậu ta sẽ giúp đỡ Đình Hạ hết mình?”





“Nói đi, tại sao cô dám lừa tôi hả?”

Viết gì đó



Chương trước



Chương sau

Mạc Tử Quân mất hết sự kiên nhẫn. Hắn bước đến siết chặt lấy bả vai Lâm Uyển, tưởng chừng muốn bóp vụn ra thành trăm mảnh. Cô ta ngồi phịch xuống ghế sofa, đau đớn nhưng không dám ca thán nửa lời, chỉ liên tục biện minh cho hành động sai trái của mình:









5



Mạc Tử Quân mất hết sự kiên nhẫn. Hắn bước đến siết chặt lấy bả vai Lâm Uyển, tưởng chừng muốn bóp vụn ra thành trăm mảnh. Cô ta ngồi phịch xuống ghế sofa, đau đớn nhưng không dám ca thán nửa lời, chỉ liên tục biện minh cho hành động sai trái của mình:

“Mạc tổng, tôi có lý do mới phải làm như vậy! Vốn dĩ ban đầu tôi cũng không biết người cứu anh là Đình Hạ, cho đến khi nhìn thấy cô ấy nằm trong phòng hồi sức đặc biệt…”

Lâm Uyển rơi vào im lặng, răng cắn vào môi không biết nói gì. Mạc Tử Quân nhếch mày, cười cợt:

“Rồi sao nữa?”

Hắn đang muốn xem người phụ nữ này giảo biện đến mức nào. Có thể bịa ra bao nhiêu lý do để chống chế nữa!

“Lúc đó tôi sợ anh nghe thấy tên cô Đình sẽ cảm thấy khó chịu, nên mới…”

“Nên mới giấu tôi? Mẹ nó Lâm Uyển, cô dám cả gan qua mặt tôi?” Hắn sừng sộ tung ra nắm đấm, quất thẳng vào phần tựa lưng của ghế sofa bên cạnh Lâm Uyển.

Cô ta nhắm tịt mắt, sống lưng lạnh toát không ngừng run rẩy. Chưa bao giờ Lâm Uyển thấy sợ người đàn ông kia như lúc này. Vừa mới nãy thôi, cô ta cứ nghĩ Mạc Tử Quân vung tay định tát vào mặt mình.

Hắn ngước lên trần nhà, điều hòa hơi thở, cố gắng bình tĩnh trở lại. Bàn tay buông khỏi bả vai Lâm Uyển, phủi cho thật sạch. Giọng nói Mặc Tử Quân lần nữa vang lên, lạnh lẽo không chút thương tình:

“Ngày mai cô không cần đến công ty làm việc nữa. Tự mình viết đơn từ chức, nộp cho phòng nhân sự đi.”

Mạc Tử Quân xoay người rời đi, Lâm Uyển chạy theo níu chặt cánh tay hắn, khóc lóc cầu xin:

“Mạc tổng, tôi biết sai rồi! Anh bỏ qua cho tôi một lần đi… xin anh…”

Mạc Tử Quân nghe không lọt tai chữ nào. Hắn thẳng thừng hất tay Lâm Uyển ra, bước nhanh về phía cửa. Một tiếng sầm dữ dội vang lên, cô ta ngồi bệt xuống sàn, điên cuồng gào thét.

“Khốn kiếp…. các người một lũ khốn kiếp!”

Lâm Uyển không cam tâm. Cô ta đi theo Mạc Tử Quân đã sáu năm trời, giữ vững vị trí thư ký tổng giám đốc suốt bao lâu nay, bây giờ dựa vào cái gì, cô ta phải nộp đơn từ chức?

Ngồi dựa vào chân ghế sofa, Lâm Uyển nghĩ đủ mọi cách để xoay chuyển tình thế. Cuối cùng, cô ta lấy điện thoại gọi về cho gia đình ở dưới quê, cầu cứu sự giúp đỡ.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô ta bắt đầu khóc lóc ỉ ôi. Ông bà Lâm chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn an ủi con gái. Đợi một lúc Lâm Uyển bình tĩnh lại, rồi hỏi han tình hình.

Biết được sự việc, ông Lâm vô cùng tức giận, trách cô ta làm ra chuyện điên rồ. Bà Lâm thì khác, bà ta thương Lâm Uyển, không ngừng dùng lời lẽ để bao biện cho con gái của mình.

“Cái con người không có trí tiến thủ này! Ông không nhìn xem chúng ta đã hết lòng vì nhà họ Mạc thế nào? Đáng lẽ Lâm Uyển phải được gả cho Mạc Tử Quân mới phải. Đằng này lại phải chịu ấm ức như vậy?”

Lớn tiếng quát nạt chồng, sau đó lại quay sang dỗ ngọt con gái. Bà Lâm còn dặn cô ta phải phấn chấn lên. Chuyện này, bà ta sẽ có cách xoay sở.

“Con không phải lo. Ông bà Mạc nhất định sẽ nể mặt cha mẹ, tuyệt đối sẽ không để Mạc Tử Quân đuổi việc con đâu.”

Lâm Uyển nghe vậy thì yên tâm hẳn. Nói một câu cảm ơn mẹ, cô ta tắt nhanh điện thoại, bước vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

“Mạc Tử Quân, anh đừng hòng thoát khỏi tôi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »