Ba người đánh thích chí, thở hồng hộc vì mệt, Cuồng Phong lau mồ hôi, trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết đã hôn mê bất tỉnh, thở dài: “Đánh người như thế này cũng cần có thể lực a!”
Thiểm Điện đá ra một cước, coi Mộ Dung Triết như quả cầu mà đá ra ngoài, ba người vỗ tay hoan hô, trong nháy mắt đã biến mất.
==
Đã nhiều ngày rồi, Mộ Dung Triết luôn ở trong dịch quán dưỡng thương, ngay cả cửa cũng không dám ra, nếu gặp ai thì đều lấy khăn thật dày che mặt, trong trong ánh mắt trêu chọc của mọi người, tức đến hộc máu.
Ngày ấy, lúc hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, lúc mở mắt lại phát hiện mình giống như con khỉ, nằm giữa đường lớn, mọi người thì chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn hắn, còn ghé tai nhau nói nhỏ.
Thậm chí có mấy nam nhân dâʍ ɭσạи, chảy cả nước miếng xoa xoa tay, bộ dạng nóng lòng muốn tiến lên……………
“A……….!” Mộ Dung Triết nhảy dựng lên, hai tay che hạ bộ, cái mông trắng bóng bắt đầu tăng tốc, biến mất ở ngã tư.
Phía sau truyền đến những thanh âm ầm ầm cười to.
Ngay sau đó, tin tức Tây Vệ Tam Hoàng tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên đường, khắp người nở hoa, bay khắp thành Trường An, khiến cho trà lâu trong thành có thêm không ít việc để mà bàn luận.
Chỉ cần ở tửu lâu, quán trà, không chỗ nào không có đoạn đối thoại như thế này.
“Cái gì? Không biết? Ngươi thật lạc hậu, Tây Vệ Tam Hoàng tử, mông kia, ai u, trắng nõn a!”
“Ngươi nhìn thấy sao?”
“Đừng nói là ta thấy, ngươi hỏi mọi người ở đây xem, có ai là không thấy làn da nõn nà kia, cái mông tròn đầy mềm mịn,…….”
Sau khi đoạn đối thoại kết thúc, mọi người lại quay ra cười đùa bình luận.
Trong lúc Mộ Dung Triết không có mặt mũi đi gặp người khác, vài ngày sau, Ngũ quốc đại điển rốt cục đã xong.
Buổi tối, trong hoàng cung tổ chức một tiễn yến long trọng, còn long trọng hơn so với khi khai mạc, như sợ người khác không biết, Đại Tần khắp nơi vui mừng khôn xiết, rốt cục tam quốc đã rời đi, đi đi đi đi, rốt cuộc cũng đi, từ lúc các ngươi đến Trường An, Đại Tần ta không có lấy một ngày yên bình.
Chiến Bắc Diễn ngồi ở ngự hoa viên, nói vài câu nửa thật nửa giả, đương nhiên nói thật là về thời tiết tốt, trăng sao sáng đẹp, Ngũ quốc đại điển rốt cục đã kết thúc. Giả thì là cái gì mà hoan nghênh tam quốc sứ giả tới làm khách, cái gì hy vọng ngũ quốc hòa bình ở chung, cái gì mà chúc các vị thuận buồm xuôi gió………..
Vân vân, chỉ cần là mong ước tốt đẹp thì tất cả đều là dối trá, nhiều không kể xiết.
Lúc những lời giả dối này kết thúc, thì tiễn yến bắt đầu.
Mọi người bị những lời dài dòng này làm phiền lòng, sau khi chấm dứt, không khỏi đồng loạt thở phào, tâm tình dường như cũng tốt, trong cảnh ca múa mừng vui, yên bình, như là một hồi tĩnh lặng trước phong ba bão táp, mọi người đều vui vẻ thưởng thức không khí.
Trên yến hội, Chiến Bắc Diễn luôn luôn chú ý Tiêu Phượng, luôn miệng dặn: “Thai khí! Thai khí a!”
Đông Phương Nhuận uống rượu một mình, ánh mắt đầy thâm ý đảo qua Đại Tần quan viên.
Hoa Thiên vẫy vẫy khăn tay, trêu đùa mấy gã sai vặt ở phía sau, sờ tay, xoa ngực, đùa vui quên trời đất.
Mộ Dung Triết đeo một cái cái khăn che mặt thật dày, trong ánh mắt của vô số người, nghiến răng tức giận.
Lãnh Hạ khuôn mặt lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đang ân cần gắp đồ ăn, rót rượu, vẻ mặt hoà nhã sao? Không có!
Chiến Bắc Liệt vò đầu bứt tai, vừa nhìn sắc trời, vừa nghĩ biện pháp dỗ tức phụ.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, cuối cùng, đại diện của tứ quốc mỉm cười ký một hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Chiến Bắc Diễn, Đông Phương Nhuận, Hoa Thiên, Mộ Dung Triết bốn người ký xong liền nhìn nhau cười, xoay người một cái liền trợn mắt, bĩu môi, khiêu mi, cười lạnh, vẻ bề ngoài luôn là hòa bình, còn sau đó thì phải xem cái đã.
Sứ giả các nước ở dưới và Đại Tần quan viên đều đang vỗ tay kính rượu, nhưng biểu tình thì là đừng nghĩ là chỉ các ngươi ký ước không làm, chúng ta đứng ngoài cũng chỉ xem diễn thôi.
Lãnh Hạ bưng ly rượu lên, trên miệng là một độ cong trào phúng, Ngũ quốc đại điển, không xâm phạm lẫn nhau, thật sự lừa được thì cũng chỉ lừa được dân chúng ngũ quốc thôi.
Đúng lúc này, vụt……….
Ầm!
Từ xa bỗng nổi lên một vệt sáng chói mắt, kéo theo cái đuôi thật dài bay thẳng lên không trung…………
Ầm ầm nổ tung!
Tỏa ra một vòng sáng lóa mắt, rực rỡ, soi sáng đêm đen tĩnh mịch.
Ngay sau đó, một đợt pháo hoa khác lại được bắn lên, ở trên không tràn ra muôn vàn màu sắc, sáng soi cả một khoảng trời u tối, ánh sáng chiếu rọi xuống mặt mỗi người, làm không khí vui mừng tăng lên không ít.
Lãnh Hạ ngửa đầu nhìn ánh sáng trên trời, khóe môi chậm rãi cong lên, nàng đã đoán được đây là do Chiến Bắc Liệt chuẩn bị, để bù lại pháo hoa bị mưa to làm tắt đêm hôm đó. Lúc này cần tìm Chiến Bắc Liệt thì người bên cạnh đã chạy đi đâu không biết.
Đột nhiên, không biết là ai kêu to một tiếng: “Nhìn bên kia xem.”
Mọi người theo tầm mắt của người đó mà nhìn lên, ở cuối ngự hoa viên, vốn là màn đem đen đặc, lại vì pháo hoa trên trời mà sáng lên, hiện ra một biển hoa muôn sắc, xếp thành năm chữ lớn, vô cùng chói mắt.
Tức phụ, ta yêu ngươi!
Đứng trước năm chữ lớn kia là Chiến Bắc Liệt một thân hắc y, mặt không đổi sắc, lãnh liệt như sắp lên chiến trường, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy thân thể hắn đã cứng ngắc, chỉ là đang kiên trì cố gắng đứng đó, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
A!
Những thanh âm hút khí vang lên, mọi người chớp chớp mắt không dám tin.
Đây …………. đây……………. đây là có ý gì?
Trong tiễn yến của Ngũ quốc đại điển, Đại Tần Chiến thần ở trước mặt mọi người cầu yêu?
Đại Tần Chiến thần luôn luôn thiết huyết hiên ngang, cũng có ngày trở nên mềm dịu sao?
Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi quay sang nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt đã không thể dùng hai từ sùng kính để hình dung, cô nương này phải bưu hãn đến cỡ nào mới có thể làm Đại Tần Chiến thần khuất phục a!
Vô số pháo hoa liên tiếp bắn lên, như những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời.
Nhưng trước mặt một biển hoa, Chiến Bắc Liệt vẫn đang cứng nhắc nhìn Lãnh Hạ, trong mắt có quang mang bập bềnh.
Lãnh Hạ khẽ rủ hàng mi, nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên bước về phía Chiến Bắc Liệt.
Nàng đi đến trước người Chiến Bắc Liệt, trong ánh mắt khẩn trương mà chân thành của hắn, túm lấy vạt áo trước ngực hắn……….
Hung hăng, hung hăng, hôn!