Tề Thịnh trên mặt có ba phần áy náy, nhưng cũng kiên trì, cố cãi: “Cô nương, ngươi đã đáp ứng sẽ trả thù cho Thái tử.”
“Phải, ta đã đáp ứng nhưng không phải hiện tại!” Lãnh Hạ lạnh lùng: “Bây giờ, hắn không thể chết!” Nàng thở dài, day day huyệt Thái Dương, thanh âm có vài phần bất đắc dĩ, đứng lên giải thích: “Hiện giờ trong ngũ quốc, Bắc Yến, Đông Sở lòng lang dạ sói, Ngũ quốc đại điển này chính là ngòi nổ, chiến sự hết sức căng thẳng, nếu kết thù với Tây Vệ đang là đồng minh, Đại Tần rất có thể sẽ gặp phải tình trạng ba mặt giáp công, còn Nam Hàn? Không đến chen một chân sao?”
Tề Thịnh không phục lẩm bẩm một câu: “Đó là chuyện của Đại Tần, liên quan gì đến chúng ta?”
Nhìn về bốn người phía sau hắn, tuy không nói gì nhưng cũng tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Hạ không khỏi cười nhạo một tiếng.
Nàng khoanh tay đứng đó, mày liễu giương cao, lớn tiếng quát: “Hôm nay ta phải nói đạo lý với mấy kẻ không có đầu óc như các ngươi.”
Lãnh Hạ đi đến trước người Tề Thịnh, thanh âm lạnh như băng mà sắc bén: “Liên quan gì đến ngươi? Các ngươi còn cho rằng mình là người Tây Vệ sao? Từ lúc bị phái đi hòa thân, các ngươi liền giống ta sinh tử cùng Đại Tần, hiện tại các ngươi được Đại Tần che chở! Các ngươi không thể muốn làm gì thì làm? Phải hiểu được lấy đại cục làm trọng!”
Vung tay lên ngăn cản Tề Thịnh cãi lại, Lãnh Hạ cười giễu cợt một tiếng: “Ta biết ngươi muốn nói gì, cho dù Đại Tần diệt vong các ngươi cũng không có việc gì sao? Tề Thịnh, tổ chim đổ thì liệu trứng có còn không?”
Năm người cúi đầu, có chút hiểu ra.
Hồi lâu sau, Tề Thịnh nhìn Mộ Dung Triết đang ngất xỉu trên mặt đất, lo lắng quát: “Vậy chẳng lẽ ……… chúng ta trơ mắt nhìn hung thủ sát hại điện hạ tiêu dao đắc ý sao? Hắn ở ngay trước mặt chúng ta mà lại không thể gϊếŧ ư? Chúng ta chờ không được?”
Bốn người phía sau cũng phẫn hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết, cao giọng nói: “Chúng ta chờ không được!”
Lãnh Hạ lắc lắc đầu: “Các ngươi hiện tại đi theo ta, ta là Đại Tần Liệt Vương phi, ở Đại Tần cố ý muốn gϊếŧ hắn, các ngươi đặt ta ở đâu?”
Nàng xoay người, nhìn xuống Mộ Dung Triết, lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, ta sẽ gϊếŧ hắn thì nhất định sẽ, Lãnh Hạ ta cho tới bây giờ nói một không nói hai! Nhưng với tình hình hiện tại, Mộ Dung Triết không thể chết, lần này năm người các ngươi ẩn vào dịch quán thì sau này sẽ không thể ẩn vào phủ Tây Vệ hoàng tử, các ngươi không thể dằn lòng mà cãi lệnh của ta sao?”
Năm người cảm thấy áy náy, lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Lãnh Hạ không nói gì, nhìn về phía Mộ Dung Triết mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồm đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt, nếu đến chậm chút nữa, chỉ sợ mạng cũng không giữ nổi.
Nàng túm lấy Mộ Dung Triết, đi ra phía ngoài, thanh âm thất vọng vang lên: “Tề Thịnh, lúc trước ta xem trọng ngươi vì sự trung tâm của bởi vì ngươi, sự nghĩa khí của ngươi……”
Lãnh Hạ hơi dừng bước, trong mắt lệ khí xoay vần, châm chọc cười cười: “Nhưng hiện tại, ta hối hận, dùng thủ đoạn ta dạy, làm chuyện khiến ta khó xử! Tề Thịnh, hay cho một chữ trung tâm!”
Nói xong, kéo Mộ Dung Triết đi về phía Phong Trì, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Tề Thịnh nhất thời luống cuống, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ ở phía trước vội vàng hô: “Cô nương, lần này là chúng ta xúc động, cho … chúng ta một cơ hội …. nữa.”
“Lần ở trên võ trường, các ngươi xin ta cho các ngươi một ….. cơ hội nữa, ta cho, là ngươi không nắm lấy.” Thanh âm lãnh khốc như băng, nàng quăng Mộ Dung Triết lên lưng ngựa, nhảy lên lưng Phong Trì, thúc ngựa chạy như bay.
Trở lại Liệt Vương phủ, Lãnh Hạ xách Mộ Dung Triết đang hấp hối, cũng không giải thích gì.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt nghiêm nghị, cho dù sao nàng tìm được Mộ Dung Triết, hay sao hắn lại biến thành cái dạng này, cái gì hắn cũng không hỏi, gật gật đầu phân phó Chung Thương: “Ngự y.”
Từ lúc nàng rời đi, ngự y trong cung đã bị triệu đến, đợi lệnh.
Chung Thương đỡ lấy Mộ Dung Triết đang hôn mê bất tỉnh, đưa tới một đám ngự y, tiến vào khách phòng để chẩn đoán bệnh, Lãnh Hạ thở dài, nhìn về phía Chiến Bắc Liệt từ đầu đến cuối không có nghi ngờ một chút nào hỏi: “Ngươi không hỏi ta sao?”
Hai con ngươi đen như mực dừng ở hai gò má lộ rõ vẻ mệt mỏi của nàng, nhướn cao mày, ôm chầm nàng vào trong ngực, thấy nàng không phản kháng, Chiến Bắc Liệt không tự giác cong cong khóe môi, tiếng nói trầm thấp: “Trăm phần trăm tín nhiệm, ta làm được.”
Khóe môi gợi lên một độ cong tà mị, chợt nghe thanh âm Chiến Bắc Liệt mang theo ý cười vang lên: “Gia quy điều hai, Khi Vương phi phạm sai lầm phải tự nhận lỗi, tự trách, tự nhận trách nhiệm về mình, chịu oan, không được có ý nghĩ không muốn.”
Lãnh Hạ lắc đầu bật cười, người này, từ khi nào thì luyện đến thuần thục cái này.
Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm nàng, hưởng thụ sự nhu thuận khó gặp của mẫu sư tử.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt ôm.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ đẩy ra, Chiến Bắc Liệt không nhúc nhích tí nào, không nhìn, tiếp tục ôm.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ lại đẩy, Chiến Bắc Liệt không phản ứng, Lãnh Hạ tiếp tục đẩy, Chiến Bắc Liệt vẫn không phản ứng.
Thời gian một nén nhang trôi qua ………..
Lãnh Hạ cực kỳ xem thường, khẽ híp mắt, chém ra một quyền, đánh thẳng vào giữa lưng Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải buông tay ra, âm thầm lý sự, mẫu sư tử này, xuống tay thực độc ác.
Lãnh Hạ tao nhã nhún vai, đi về phía khách phòng, thời điểm xoay người khóe môi hơi cong, đôi mắt mỉm cười.
Chiến Bắc Liệt nhìn giai nhân phía trước, hoài niệm giờ khác vừa rồi, trong nháy mắt quăng cái đau đớn ở phía sau ra sau đầu, chép chép miệng, tốt xấu gì lần này cũng được bốn nén nhang.
Trong phòng, một đám ngự y tóc hoa râm thay phiên bắt mạch cho Mộ Dung Triết, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lãnh Hạ mày liễu chợt nhíu, Mộ Dung Triết không thể hết, Chiến Bắc Liệt đi ngay phía sau cũng một bộ dạng nghiêm trọng.
Ngay tại lúc này, thanh âm lo lắng
của Chu Phúc
truyền vào: “Mộ công tử, chúng ta nhanh lên được không?”
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoài cửa có một bóng dáng màu xanh chậm rãi, tiêu sái tiến vào, phía sau lưng có một hòm thuốc, thần sắc cứng nhắc, chính là Mộ Nhị.
Chu Phúc ở bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ngươi còn là thần y sao, nhìn bộ dáng ngươi, chờ ngươi đi tới thì người bệnh cũng tắt thở rồi!
Hai người cũng không quan tâm sao hắn lại quay về, lại đúng thời điểm như vậy, Chiến Bắc Liệt phất phất tay với ngự y phân phó: “Đều đi ra ngoài đi.”
Đợi cho các ngự y như được đại xá rời khỏi phòng, Mộ Nhị cũng thong thả tới gần, vươn ngón tay thon dài đặt lên trên cổ tay Mộ Dung Triết, bắt đầu bắt mạch.
Lát sau, hắn gỡ cái hòm thuốc xuống, lấy ra một bình sứ đưa cho Lãnh Hạ, thanh âm bằng phẳng nói: “Một.”
Sau đó chậm rãi xoay người, đi đến phía bàn, cầm bút kê đơn thuốc.
Lãnh Hạ lấy ra một viên thuốc từ bình sứ, không chút ôn nhu nào nhét vào miệng Mộ Dung Triết, liền phát hiện một ánh mắt đầy vị chua nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại, Đại Tần Chiến thần một đôi ưng mâu nộ khí tận trời, sắc mặt đen kịt.
Lãnh Hạ ngơ ngác trừng mắt nhìn, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng Mộ Nhị, hiểu rõ liền bật cười, người này …………
Mộ Nhị gác bút xuống mặt bàn hoàn toàn không biết sự xuất hiện của mình khiến Đại Tần Chiến thần cảm giác nguy cơ tăng đột biến, ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ đang cười một cách khó hiểu.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chiến Bắc Liệt đã hắt xì hắt xì mấy cái, kẻ lỗ mãng này!
Đúng lúc này, Mộ Dung Triết chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ba người trước mặt, vài tia mê man hiện lên, sau đó đột nhiên cả kinh.
Chiến Bắc Liệt trợn tròn mắt nói dối, không chút nào hổ thẹn: “Tam Hoàng tử không việc gì là tốt rồi, cũng không uổng công Lãnh Hạ cứu ngươi ra.”
Mộ Dung Triết nắm chặt hai đấm, cười lạnh một tiếng, thanh âm suy yếu trả lời: “Đa tạ hoàng muội.”
Chỉ bằng Lãnh Hạ đơn thương độc mã vào Vương phủ biệt viện, còn có vẻ mặt của năm người kia, Mộ Dung Triết chỉ biết việc này nhất định có liên quan tới nàng, nếu không một nữ tử trói gà không chặt như nàng sao có thể mang hắn đi, rõ ràng là nàng có liên quan. Nhưng Tây Vệ vừa mới trải qua chiến sự, bị tổn thất nghiêm trọng, kết thù kết oán cùng Đại Tần đúng là không khôn ngoan, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, nơi này làm gì có ai là kẻ ngốc, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cũng không trông chờ hắn sẽ tin tưởng, đương nhiên cũng hiểu được, hắn không tin cũng phải tin.
Ba người đối mặt tươi cười, Mộ Dung Triết cười miễn cưỡng, mặt so với khóc còn khó coi hơn, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì ung dung thong thả, làm cho hắn giận sôi lên.
Mộ Nhị ở bên cạnh không hiểu sự đời nhưng cảm giác lại rất nhạy bén, ánh mắt đảo qua mấy người một chút, trong mắt viết một chữ rất khinh thường: Giả.
Chiến Bắc Liệt nhìn Mộ Dung Triết sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: “Tam Hoàng tử cứ tĩnh dưỡng cho tốt trong trong vương phủ, không cần khách khí.”
Mộ Dung Triết phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trên mặt xấu hổ mà phẫn hận, khách khí! Ai khách khí với ngươi?
Nếu hắn tỉnh thì cũng không cần lo gì nữa, Chiến Bắc Liệt vươn tay ôm eo Lãnh Hạ thong thả rời đi.
Ở phía sau Mộ Nhị hơi hơi nghiêng đầu, tự hỏi những thứ rối rắm giữa những người này, lát sau hung hăng nhíu nhíu mày, nghĩ không ra, đi theo đi.
Ba người đi tới cửa, Chu Phúc
đã vội bẩm báo: “Vương phi, bên ngoài
có năm người, quỳ gối
trước đại môn Vương phủ, đuổi cũng không đi.”
Lãnh Hạ sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Không cần phải quan tâm tới bọn họ.”
Trong phòng, Mộ Dung Triết nghe thanh âm nói chuyện bên ngoài, gắt gao nắm chặt hai tay, nổi đầy gân xanh, sắc mặt âm lệ dữ tợn, thù này, bổn hoàng tử sớm muộn gì cũng phải báo!