Đúng lúc này!
Cửa phòng vốn mở lại đột nhiên đóng chặt!
Đúng lúc này!
Thư phòng vốn tối đen lại sáng như ban ngày!
Đúng lúc này!
Trong phòng xuất hiện hai bóng dáng, trước sau chặn đường, hai mặt giáp công!
Lãnh Hạ chậm rãi đứng lên từ sau thư án, Chiến Bắc Liệt từ cửa trước bước vào, hai người một trước một sau đồng thời khiêu mi, ý tứ: Ta chờ ngươi thật lâu.
Hắc y nhân khí tức âm trầm, tính toán đập nồi dìm thuyền *, hắn đột nhiên nhảy lên, trường kiếm trong tay hướng về Lãnh Hạ gầy yếu, nhỏ nhắn, có phần dễ đối phó!
* Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Khóe môi gợi lên, Lãnh Hạ giậm chân một cái, phi thân bay lên, coi như không nhìn thấy trường kiếm kia, hai chân tràn đầy sức mạnh, nhằm thẳng cổ họng người kia!
Không thể tha!
Hắc y nhân đồng tử co rụt lại, bị khí thế đồng quy vu tận của nàng làm kinh hãi, thu kiếm lại, vội lui về phía sau.
Khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, Lãnh Hạ khẽ đổi hướng thân mình, lướt qua trường kiếm kia gần ngay sát mình, ra một cước!
Hắc y nhân bị một cước của Lãnh Hạ đá trúng thắt lưng, lảo đảo vài bước, còn chưa đứng vững, Lãnh Hạ đã lại lên, thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn!
Lại đá ra một cước, hung hăng đá thẳng vào đầu, hắn bị một cước này quay cuồng trên không, ngã xuống mặt đất, một cái chớp mắt một cái đã muốn tiếp tục lên, nhưng mới lên được một nửa Chiến Bắc Liệt đã công kích về phía này.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng hắc y nhân thê lương vang vọng cả phủ, hắn run rẩy, quằn quại trên mặt đất.
Đôi chân kia, không thể cử động, đã hoàn toàn bị phế đi.
Liệt Vương phủ, ám lao.
Lúc này, ở giữa lao có hai nam tử sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa.
Một người là hắc y nhân tối nay, hai chân hắn đã bị phế đi, mặt nạ bảo hộ màu đen bị gỡ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng bình thường, quanh thân không có một chút ít đặc trưng nào, người như vậy hơn phân nửa đều là sát thủ thích khách.
Tên còn lại là kẻ báo tin để mai phục Lãnh Hạ và Tiêu Phượng, chính là gã sai vặt nàng chú ý tới ngày đó, đen đen, gầy gò, mắt nhỏ dài.
Mạc Tuyên ở bên cạnh híp mắt cười như hồ ly, liên tục nói: “Thực sự nghĩ là bản công tử biết cái gì Tề Hận Thủy sao? Tề phủ kia chẳng qua chỉ là một tòa sản nghiệp mang danh nghĩa của bản công tử thôi, thực sự nghĩ khối ngọc bội kia vô giá sao? Chẳng qua là bản công tử bịa đặt, bịa đặt, hiểu không, chính là bịa đặt!”
Lãnh Hạ liếc mắt dò xét Đệ nhất Tài thần Mạc Tuyên đang đắc ý vênh váo làm hắn nhất thời run lên, không tình nguyện thêm một câu: “Đương nhiên chủ ý là do Liệt Vương phi thuận miệng nói ra, bản công tử phối hợp diễn xuất! Không thừa dịp ngươi mang đồ ăn lên nói, ngươi sao có thể báo tin, Liệt Vương phi sao có thể cùng bản công tử thuận tiện thiết kế một chút mai phục.”
Chiến Bắc Liệt ghét bỏ phất tay: “Trễ thế này rồi, còn không về đi.”
Mạc Tuyên không nói gì nhìn Chiến Bắc Liệt nhìn hắn như rác rưởi, lại nhìn thần sắc Lãnh Hạ có vài phần đồng ý, thở phì phì tức giạn bước đi, oán hận nói: “Thời điểm cần ta coi ta như trân bảo, thời điểm không cần, ta chính là cỏ dại. Bằng hữu …. qua sông đoạn cầu, không có lời, không có lời a!”
Đợi hắn đi rồi, Chung Thương đem gã sai vặt áo xanh kéo tới hình phòng, một mình thẩm vấn.
Trong ám lao nhất thời khôi phục vẻ tĩnh lãnh trước đó, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cũng không nóng lòng thẩm vấn, hai người ngồi xuống, lẳng lặng quan sát người còn lại.
Hắn cúi đầu, bị treo trên không, hai chân vô lực duỗi thẳng, trên mặt biểu tình nhịn đau thực rõ ràng, lông mi run rẩy, miệng mím lại, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cái này đủ để giải thích, người này có tâm lý tốt nhưng khả năng nhịn đau cực kém, hắn không phải tử sĩ, cũng chưa được huấn luyện, đối phó với người như thế, dụng hình là được.
Chiến Bắc Liệt phân phó: “Dụng hình!”
Cuồng Phong ba người nhất thời khà khà cười gian đi đến trước người hắc y nhân, xoa xoa tay, hắc y nhân dù nghe được dùng hình nhưng sắc mặt cũng không thay đổi.
Cuồng Phong lấy ra một cái xích sắt, cánh tay vung lên, xích sắt hướng hắc y nhân bổ xuống.
Xích sắt đập vào trước ngực người kia, tiếng vang không giống tiếng roi nhanh chóng, thanh thúy mà chứa sức nặng, lập tức khiến trước ngực hắn bị tím bầm.
Một lúc sau, hắc y nhân kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Xích sắt lại được vung lên, lại đập và phía hắc y nhân!
“Băng!”
“Băng!”
“Băng!”
“………”
Từng tiếng vang nặng nề vang lên trong ám lao, thanh âm có quy luật càng khiến nó trở nên vô cùng lạnh lẽo, sởn gai ốc.
Nhưng mà Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vẫn dựa vào ghế như cũ, Lãnh Hạ gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình
của hắc y nhân, không bỏ qua một chút nào.
Chiến Bắc Liệt gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình Lãnh Hạ, cảm thấy được mẫu sư tử bất luận là cuồng vọng, bưu hãn, sắc bén, lạnh lùng …….. Mỗi một biểu tình đều độc nhất vô nhị, làm cho hắn run sợ.
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ nhếch miệng cười, Chiến Bắc Liệt quay đầu nhìn lại.
Ngay sau đó hắc y nhân ‘phụt’ một tiếng, phun ra máu tươi, hắn rốt cục không chống đỡ
được, dùng tiếng nói khàn khàn hộc ra câu đầu tiên: “Là ta gϊếŧ.”
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười: “Ai hỏi ngươi cái này, rừng rậm ngoại ô, lần phục kích đó.”
Lãnh Hạ chậm rì rì nói tiếp: “Ta là lần đầu tiên ngã xuống như vậy, ngươi thực không tồi.”
Hắc y nhân đảo mắt, dừng tầm mắt lại trên người Lãnh Hạ, ánh mắt âm ngoan: “Ngươi đáng chết! Lúc ta gϊếŧ ngươi, rõ ràng mạch đã không đập nữa, sao ngươi lại không chết?”
Chiến Bắc Liệt đột nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh hồi phục bình tĩnh, trên mặt một tia biểu tình dư thừa cũng không có, coi những lời hắc y nhân nói chỉ là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lãnh Hạ khi nghe hắc y nhân nói những lời này, trước hết là quay đầu nhìn Chiến Bắc Liệt, thấy hắn biểu tình bình thường đến không thể bình thường hơn, ngược lại sửng sốt, Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, trong mắt ẩn chứa kinh ngạc, người này, sẽ không hoài nghi sao?
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Chiến Bắc Liệt nghiêng đầu nhìn sang, bỗng nhiên nhếch miệng cười, tươi cười kia trong sáng mà nhiệt liệt, giống như mặt trời chói sáng, trong đó bao hàm tín nhiệm, ngoại trừ tín nhiệm cũng chỉ có tín nhiệm.
Lãnh Hạ tim đập nhanh lên mấy nhịp, nhanh chóng dời ánh mắt, khóe môi không tự giác tràn ra một hình cong ấm áp, trong ám lao lạnh lẽo ẩm ướt này, lòng vẫn lạnh như băng lại bị nụ cười của Chiến Bắc Liệt sưởi ấm, tạo ra một lỗ hổng trong tâm can nàng.
Giữa không trung hắc y nhân càng nói càng kích động, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: “Ngươi …….. là người hay quỷ? Sao ngươi không chết? Ngươi rõ ràng đã chết!”
Lãnh Hạ thản nhiên nhướn mày, nhún nhún vai nói: “Ta không chết mà vẫn sống, ngươi lại thành tù phạm, ông trời thực không công bằng.”
Hắc y nhân không ngừng cười to, ngửa đầu cười khiến toàn thân đều run lên, nước mắt cũng chảy ra: “Thực không công bằng ……… Ha ha ha ha ………. Ngươi rõ ràng đã chết ……. lại sống lại …….. ngươi rõ ràng đã ……… “
” Tiếp tục đánh!” Chiến Bắc Liệt vung tay, cắt ngang tiếng cười kia, phân phó Cuồng Phong: “Đánh tới lúc hắn nói ra lời bổn vương muốn!”
Hắc y nhân nhất thời luống cuống, dừng tiếng cười, luôn miệng kêu: “Đừng đánh, ta nói!”
Chiến Bắc Liệt lông mày nhíu chặt, cái chữ kia làm hắn sợ hãi và có chút đau lòng, duỗi tay ôm lấy vai Lãnh Hạ, chỉ có cảm nhận được độ ấm của nàng hắn mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác Lãnh Hạ cách xa hắn như vậy ……
Hắc y nhân nhắm hờ mắt, trầm mặc hồi lâu, rồi nhận tội: “Bắc Yến công chúa là ta gϊếŧ, lần trước phục kích tại rừng rậm cũng là ta, Đại Tần Hoàng đế và Hoàng hậu phu thê tình thâm, lại có tin báo Hoàng hậu đã có mang, chủ tử ra lệnh ám sát Hoàng hậu, đối với Đại Tần Hoàng đế mà nói đảm bảo là một đả kích trí mạng. Ta là ……. thủ hạ của Đông Sở Đại hoàng tử.”
Lãnh Hạ vuốt ve khối ngọc trong tay, khẽ cười nói: “Đây là chủ tử ban cho?”
Hắc y nhân chợt lóe quang mang, nhắm mắt lại im lặng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, cũng không hỏi lại, thản nhiên rời ám lao.
Nhưng ý tứ trong ánh mắt hai người cũng thực rõ ràng, xếp gian tế
vào Liệt Vương phủ, phục kích Lãnh Hạ và Tiêu Phượng, ám sát Bắc Yến công chúa giá họa cho Lãnh Hạ, nếu Đại hoàng tử có được tâm cơ như thế này, chỉ sợ vị trí thừa kế của Đông Sở đã không đến lượt Đông Phương Nhuận.
Bắc Yến dịch quán.
Chiến Bắc Liệt đem lời khai của hắc y nhân nhận tội ám sát Tiên Vu Trác Nhã và chứng cứ tìm được ở tiệm vũ khí giao cho Tiên Vu Bằng Phi.
Tiên Vu Bằng Phi cầm lên nhìn rồi đen mặt trực tiếp vứt đi, quát to: “Đại Tần các ngươi khinh người quá đáng! Rõ ràng hoàng muội bản điện bị nữ nhân tâm như rắn rết kia gϊếŧ, các ngươi còn vọng tưởng lấy cái rác rưởi này tới lừa phỉnh bản điện!”
Tiên Vu Bằng Phi vốn vì bị giam lỏng nên tích đầy oán khí, lại thấy Chiến Bắc Liệt đem chứng cứ cho hắn xem, hung thủ gϊếŧ người
thực sự là Lãnh Hạ lại vô tội, nhất thời giận dữ, lòng đầy căm phẫn.
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, khuôn mặt âm trầm, im lặng.
Biểu tình này bị Tiên Vu Bằng Phi nhìn ra là cam chịu, hắn đắc ý quát: “Chiến thần cái gì, ngươi đừng tưởng tất cả đều là kẻ ngốc! Bản điện
chính là Bắc Yến thái tử, lại còn nói cái gì Đông Sở!”
Nói được một nửa, Tiên Vu Bằng Phi mở to mắt trừng lớn: “Tốt! Đại Tần ngươi muốn châm ngòi chiến tranh giữa Bắc Yến và Đông Sở sao? Hảo, hảo một cái Đại Tần, hảo một cái Chiến thần, âm ngoan ác độc!”
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười nhạo một tiếng, vẫn im lặng như trước.
Tiên Vu Bằng Phi nhìn biểu tình hắn lại càng tự cho rằng mình đoán đúng: “Không ngờ Đại Tần hoàng thất lại đê tiện bực này! Chờ bản điện về Bắc Yến, các ngươi chờ khai chiến đi ……..”
Hắn nói xong đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Chiến Bắc Liệt gợi lên ý cười trào phúng, nhất thời nghĩ tới danh hào Đại Tần Chiến thần Đại Tần Chiến thần quét ngang tứ quốc, nuốt nước miếng một cái, mạnh miệng nói: “Qua chiến dịch năm năm trước, nước ta vẫn nghỉ ngơi lấy sức không có chiến sự, mà Đại Tần lại giao chiến liên miên, lúc này chiến tranh, ai thắng ai bại còn chưa nói trước được! Ngươi đừng cho rằng mình là Chiến thần cái gì đó mà nghĩ Bản điện sợ ngươi!”
Tiên Vu Bằng Phi nói đến trận chiến năm năm trước chính là một trân đại chiến của Đại Tần và Bắc Yến, cũng chính là trận chiến làm Chiến Bắc Liệt thành danh, khi đó hắn mời gần mười lăm tuổi, mới lên chiến trường dẫn dắt mười vạn cường quân, lấy ít thắng nhiều, đánh lui hai mươi vạn binh mã Bắc Yến, Bắc Yến thất bại thảm hại, chật vật chạy trốn, co đầu rút cổ quay về biên giới Tần – Yến, trốn sau Tuyết sơn quanh năm bao phủ bởi tuyết, lấy Tuyết sơn làm lá chắn, sau đó không dám …….. thò đầu ra nữa.
Đến gần đây, người Bắc Yến tĩnh dưỡng năm năm, bản tính hiếu chiến lại nảy sinh …………
Chiến Bắc Liệt chậm rãi đứng dậy, không muốn ở lại nơi này nhiều, đi nhanh ra ngoài cửa.
Tiên Vu Bằng Phi cảm thấy cả kinh, miệng hắn nói khai chiến nhưng cảm thấy cũng không nắm chắc phần thắng, vội vàng gọi Chiến Bắc Liệt lại: “Cũng không phải không thể khai chiến, để nữ nhân kia chôn cùng với hoàng muội bản điện, khiến nàng đền mạng, bản điện sẽ suy xét không khai chiến.”
Chiến Bắc Liệt hơi dừng chân, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nói câu đầu tiên từ khi vào dịch quán, giọng điệu mang sát khí dầy đặc: “Ngươi nói cái gì?”
Tiên Vu Bằng Phi chết đến nơi còn không tự biết, ngẩng cao đầu phun ra một cái hừ lạnh: “Để cho nữ nhân kia chôn cùng với Hoàng muội Bản điện, nàng phải đền mạng! Bản điện phải bắt nàng chết không có chỗ chôn! Nếu không, Đại Tần chờ chiến thư của Bắc Yến đi!”
Ngày thứ hai, Trường An thành.
Sứ giả Bắc Yến vì công chúa bất hạnh qua đời nên không có tâm trí thâm gia cái gì mà ngũ quốc đại điển, mới đến mấy ngày đã dọn dẹp về nước.
Hơn trăm sứ giả mặc áo tang, kéo theo quan tài công chúa Tiên Vu Trác Nhã, vừa đi vừa vứt tiền giấy, đi đầu là Bắc Yến thái tử Tiên Vu Bằng Phi, vẻ mặt bi thương đi đến cửa thành.
Chiến Bắc Liệt đi bên cạnh, hai người ngẫu nhiên nói nhỏ vài câu, lời nói bay theo gió vào tai mỗi người dân chúng.
“Yến Thái tử, người cũng đã mất rồi, nên nén bi thương.”
” Đa tạ Liệt Vương gia, ngũ quốc đại điển ………”
” Không sao, không sao, Bắc Yến xảy ra việc thương tiếc như thế này, bổn quốc có thể thông cảm.”
Dân chúng cảm thấy thắc mắc, vốn nghe nói Bắc Yến công chúa bị Liệt Vương phi gϊếŧ chết, hiện giờ lại giải quyết trong hòa bình, tuy không biết giải quyết như thế nào nhưng kết quả này đương nhiên là làm người rất thắc mắc nhưng đồng thời cũng vì hữu nghị khó có được giữa hai nước, vạn phần cảm động.
Đợi đến cửa thành, Chiến Bắc Liệt và Tiên Vu Bằng Phi hai tay nắm chặt, huynh đệ tình thâm, sứ giả Bắc Yến đứng đợi ở phía sau, chờ hai người nói lời tạm biệt, bịn rịn chia tay.
“Liệt Vương gia tự mình đưa tiễn, ân tình này bản điện khắc ghi trong tâm khảm.”
“Ngàn dặm tiễn đưa, cũng phải có lúc biệt ly, Yến Thái tử đi đường cẩn thận.”
Tiễn biệt tình thâm làm cho dân chúng quanh đó đỏ hốc mắt.
Đợi sứ giả Bắc Yến ra khỏi cửa thành, Chiến Bắc Liệt một mình một người bước chậm về hướng Vương phủ, dân chúng nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, không khỏi lại cảm thán: “Bạn thân rời đi, Vương gia thương tâm a!”
Chiến Bắc Liệt hơi dừng chân, nhìn về Lãnh Hạ đang khoanh tay đứng phía trước, tươi cười hớn hở nói: “Ngươi tới đón ta?”
Lãnh Hạ đuôi lông mày hơi nhếch lên, đang định nói, cửa thành lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai người quay đầu nhìn lại, Bắc Yến thái tử Tiên Vu Bằng Phi lòng như lửa đốt không ngờ lại quay trở lại, đứng ở cửa thành vạn phần không muốn rời đi.
Hai người không hẹn mà cùng quay mặt cực kỳ xem thường, Tiên Vu Bằng Phi gắt gao bám vào cửa thành, trong mắt đầy nước, nước mắt rõ ràng biểu đạt không muốn rời đi.
Biểu tình đáng thương kia làm hai người dựng tóc gáy.
Sau thời gian một nén nhang, sứ giả Bắc Yến quay lại lôi Tiên Vu Bằng Phi đi.
Sau thời gian một nén nhang, Tiên Vu Bằng Phi lại quay trở lại, gắt gao bám víu cửa thành.
Sau thời gian một nén nhang, sứ giả Bắc Yến trở lại đông hơn, kéo tay hắn, lôi ra ngoài.
Sau thời gian một nén nhang, Tiên Vu Bằng Phi vùng vẫy chạy thoát khỏi sứ đoàn lại bám víu vào cửa thành.
Sau thời gian một nén nhang, sứ giả Bắc Yến rốt cục phát hỏa, điểm huyệt đạo Tiên Vu Bằng Phi khiêng hắn lên rồi bỏ chạy, người đã đi xa nhưng mọi người vẫn còn nhìn thấy Tiên Vu Bằng Phi hai mắt rưng rưng.
Đại Tần dân chúng không khỏi hai mắt đẫm lệ, cảm tình này đến tột cùng phải sâu như thế nào mới có thể lưu luyến như vậy a!
Liệt Vương phủ, ám lao.
Lúc này, ở giữa ám lao có ba bóng dáng.
Ngoại trừ hắc y nhân và gã sai vặt áo xanh, còn có một người vừa nhìn thấy Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vào cửa, gào to lên: “Ngươi ….. dám …… ngươi dám ……. sỉ nhục ….. mau thả bản điện, bản điện là Bắc Yến thái tử cao quý!”