Edit: Kiri
“Đã chết?” Lãnh Hạ sửng sốt, vẻ mặt vốn thản nhiên nay có chút lạnh lùng, dừng bước phân phó: “Kể lại xem.”
Thiểm Điện khuôn mặt ngưng trọng, nhanh chóng kể lại mọi chuyện: “Hôm qua sau khi cung yến kết thúc, Bắc Yến công chúa vì bị xấu mặt ở ngự hoa viên nên tự giam mình trong phòng tại dịch quán, đến tận giờ dần hôm nay, có tỳ nữ nghe được tiếng vang nên vào phòng xem xét lại thấy nàng đã chết trên giường, một ám tiễn cắm thẳng vào mi tâm.
(điểm giữa hai đầu lông mày.)
Lãnh Hạ gật gật đầu, đi tới bàn rót một chén trà nhấp một ngụm hỏi: “Hiện tại mọi nơi có phản ứng như thế nào?”
Lôi Minh cau mày trên mặt tràn đầy vẻ oán giận: ” …… Bắc Yến thái tử dẫn sứ giả vọt tới hoàng cung, một mực khẳng định rằng hung thủ là..”
“Là ta.” Lãnh Hạ khóe môi khẽ gợi lên, tiếp lời hắn, nói ra đáp án. Hôm qua nàng cảnh cáo Tiên Vu Trác Nhã, hôm nay nàng ta lại bị ám tiễn xuyên thẳng vào mi tâm, quá rõ ràng rồi, không ai không liên tường đến mình.
Cuồng Phong nhìn Lãnh Hạ thần thái thản nhiên, vẻ mặt trầm trọng không tự giác cũng thả lỏng vài phần. Ngay sau đó báo: “Bắc Yến sứ giả bức bách Hoàng thượng giao ra hung thủ, lấy mạng đền mạng, hiện tại Hoàng Thượng và Bắc Yến thái tử còn đang giằng co, Vương gia nhận được tin tức nên sớm đã tới dịch quán, phân phó thuộc hạ chờ Vương phi, đợi ngài rời giường thì báo lại.”
Thiểm Điện nói tiếp: “Người Bắc Yến là ầm ĩ nhất, một nhóm sứ giả kéo tới đại môn Vương phủ, la hét ầm ĩ bắt giao hung thủ ra, hiện giờ
việc này mọi người đều biết, bên ngoài cũng đứng đầy dân chúng vây xem.”
Ba người sau khi nói xong liền im lặng, lẳng lặng chờ Lãnh Hạ phân phó.
Lãnh Hạ suy nghĩ trong chốc lát, đặt mạnh chén trà xuống bàn, thời điểm này cương quyết không thể yếu thế, nếu là ở lì trong phủ không ra sẽ cổ vũ đám người Bắc Yến kia, cũng chẳng khác nào cam chịu nhận mình là hung thủ.
Phượng mâu hiện lên một tia sát khí ngoan lệ, bất luận hung thủ là ai, muốn đổ tội cho nàng, cũng phải xem nàng có nhận tội không.
Lãnh Hạ vừa nhấc chân ra ngoài vừa nói: “Đi, đi xem một chút.”
Bên ngoài Liệt Vương phủ.
Mặc vương phủ thị vệ cầm kiếm trong tay đứng trước cửa vương phủ, trước mặt bọn họ là hơn trăm sứ giả Bắc Yến, một vòng bên ngoài nữa đông nghìn nghịt là dân chúng vây xem.
Lúc này sứ giả Bắc Yến vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt, miệng cao giọng chửi rủa.
Dẫn đầu là đại hán hôm qua so tài bắn cung, hắn như một ngọn núi đứng sừng sững ở phía trước, giọng nói làm người khác đinh tai nhức óc: “Giao hung thủ ra đây!”
Mà Chung Thương đang đứng ở trước mặt hắn biểu tình nghiêm túc lạnh lùng không chút sứt mẻ, đối mặt với đại hán cường tráng như núi kia, khí thế không giảm nửa phần, thanh âm lạnh lùng trả lời: “Hung thủ là ai hiện tại kết luận còn hơi sớm, sứ giả Bắc Yến vẫn nên trở về dịch quán chờ kết quả là hơn.”
Đại hán Bắc Yến trừng mắt cao giọng quát: “Ngoại trừ nữ nhân kia thì còn có thể là ai? Mau giao hung thủ ra đây. Công chúa Bắc Yến cao quý của chúng ta bị sát hại tàn nhẫn ở dịch quán Đại Tần các ngươi, Đạt Lực ta là người đầu tiên không tha cho nàng.”
“Gọi hung thủ ra đây!” Hơn trăm sứ giả Bắc Yến đồng loạt hò hét, rít gào như sấm động.
“Kẹt ….” một tiếng
Cửa sắt màu đồng cổ nặng nề bị đẩy ra,
lộ ra Lãnh Hạ một thân bạch y đứng sau cửa, mặt mày lạnh như băng.
Chỉ một thoáng, bên ngoài Liệt Vương phủ nhất thời xôn xao!
Bắc Yến sứ giả đỏ mặt tía tai, kích động vọt tới Lãnh Hạ, ngoan độc chửi rủa: “Ngươi là đồ nữ nhân ác độc, gϊếŧ công chúa tôn quý Bắc Yến ta, ngươi sẽ không chết tử tế được!”
“Hung thủ gϊếŧ người, đền mạng cho Trác Nhã công chúa.” Tên Đạt Lực kia rống một tiếng rung trời, giơ cao hai cái chùy thật lớn ném tới Lãnh Hạ.
Chung Thương điểm nhẹ mũi chân, bay vυ"t tới trước người Lãnh Hạ, rút ra trường kiếm ngăn chùy đồng lại.
“Cạch!” Trường kiếm va chạm với chùy đồng.
Sau đó, càng ngày càng nhiều người Bắc Yến xuất vũ khí, khí thế không chết không ngừng lao lên, nhất thời trước cửa Vương phủ tràn ngập tiếng binh khí va nhau.
Dân chúng vây xem đều ôm lui lại, còn có thể nghe được vài tiếng nghị luận khe khẽ, một người đăm chiêu ủ dột giận dữ nói: “Mới thanh bình được mấy tháng đã định khai chiến tiếp sao?”
Có một người khác thanh âm hận ý trả lời: “Đều là tại phế vật Vương phi này, không biết có phải là gian tế do Tây Vệ phái tới không nữa!”
Đột nhiên, một tiếng nữ tử vạn phần cương quyết vang lên trong đám người: “Bắc Yến công chúa nhất định không phải do Liệt Vương phi gϊếŧ! Liệt Vương phi là người tâm địa Bồ Tát, tuyệt đối không phải là gian tế của Tây Vệ!”
Lãnh Hạ khiêu mi nhìn lại, thấy người vừa nói chính là thiếu phụ khoảng hơn hai mươi tuổi, trong mắt có vài phần nhát gan nhưng hai tay nắm chặt thành đấm, cắn môi kiên quyết: “Ta tin tưởng Liệt Vương phi!”
Thiếu phụ này chính là mẫu thân của hài đồng được nàng cứu.
Sau khi nàng nói liền có người hưởng ứng: “Đúng vậy, Liệt Vương phi tâm địa Bồ Tát, vì dân chúng chúng ta, không ngại chống lại Bắc Yến sứ giả, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bất lợi với Đại Tần ta.”
Kế tiếp, càng ngày càng nhiều thanh âm bảo vệ nàng, Lãnh Hạ xem qua từng người, phần lớn đều là dân chúng chứng kiến Tiên Vu Bằng Phi tạ lỗi
ở cửa thành ngày hôm trước.
Bọn họ bắt đầu kể lại cho những người khác không biết ngọn nguồn tình cảnh ngày ấy, miệng truyền miệng, trong nháy mắt hoài nghi và hận, dần dần chuyển thành tin tưởng và áy náy.
Không biết là ai hô to một tiếng: “Hung thủ không phải Liệt Vương phi!”
Theo sau càng nhiều người hô to: “Hung thủ không phải Liệt Vương phi!”
Lãnh Hạ nghe những tiếng hò hét chất phác mà kiên quyết này, trong lòng hơi hơi có vài tia xúc động.
Khóe môi vẽ nên một nụ cười nhạt, đây là lần đầu tiên nàng có lòng trung thành mãnh liệt như vậy đối với Đại Tần, nhưng mà lòng trung thành này không phải đến từ Chiến Bắc Liệt, cũng không phải đến từ Tiêu Phượng, mà là đến từ những khuôn mặt bình thường này, những thanh âm muốn bảo vệ nàng, những dân chúng đáng yêu.
Lát sau, Lãnh Hạ cao giọng quát to một tiếng: “Dừng tay!”
Tiếng quát lạnh như băng ngầm chứa sát khí kèm theo mệnh lệnh không được phép nghi ngờ nổ vang ở bên tai mỗi người!
Nhất thời, thị vệ Vương phủ và sứ giả Bắc Yến cũng không tự chủ dừng cuộc đấu lại, sau đó không một người Bắc Yến nào không xấu hổ và giận dữ ……………… đang muốn tiếp tục đánh nhau thì thanh âm Lãnh Hạ lại vang lên: “Thị vệ, lui ra!”
Kỷ luật nghiêm minh!
Thị vệ Vương phủ không có chút do dự, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, lui về phía sau đứng thành hai hàng ở hai bên người Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ vừa lòng gật gật đầu, thủ hạ của Chiến Bắc Liệt quả nhiên được huấn luyện rất tốt, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, khoanh hai tay trước ngực, nói với người Bắc Yến: “Không phải muốn ta đền mạng sao? Lên!”
Đây chính là tự ngươi muốn chết, đám người Bắc Yến trong mắt lóe tinh quang, giơ vũ khí lên đánh về phía Lãnh Hạ.
” Vương phi!” Dân chúng nhất thời lo lắng hô to.
Khẽ mỉm cười, Lãnh Hạ giống như quỷ mị lướt về phía trước khẽ nâng chân, ra một cước ………..
“Ầm! Ầm! Bịch!” Một đám sứ giả Bắc Yến thân hình cao lớn, nhưng hùng tâm tráng chí còn chưa biểu hiện ra ngoài đã giống như diều đứt dây xẹt qua không trung một đường cong hoàn mỹ, ngã uỵch xuống đất.
Dân chúng nhất thời ầm ầm cười to.
Sứ giả Bắc Yến mặt xám xịt, vô cùng chật vật, ánh mắt như muốn ăn thịt người hung hăng trừng Lãnh Hạ, hận không thể đi lên xé nát nàng.
Lãnh Hạ cười chế giễu, lạnh lùng nhìn bọn họ, điềm nhiên nói: “Nếu ta muốn gϊếŧ Tiên Vu Trác Nhã, có ít nhất một trăm phương pháp làm cho nàng chết mà thần không biết quỷ không hay! Không để bất cứ ai nghi ngờ ta!”
“Không tin, các ngươi có thể thử xem!” Lãnh Hạ lại hơi nhếch miệng, làm cho sứ giả Bắc Yến sợ đến run người.
“Tất cả mọi người đều biết ta đã cảnh cáo nàng, sau đó ta lại đi gϊếŧ người chẳng phải muốn mọi người nghi ngờ ta sao?” Nàng bước vài bước về phía trước, ánh mắt miệt thị đảo qua bọn họ, khiêu mi nói: “Ngươi nghĩ ta ngu như vậy sao?”
Sứ giả Bắc Yến đều sửng sốt, mâu quang chợt lóe, dùng cái đầu bọn họ chả bao giờ dùng, cúi đầu suy nghĩ.
Lát sau, đại hán Đạt Lực chất vấn: “Không phải ngươi thì là ai?”
Lãnh Hạ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, bĩu môi nói: “Ngươi hỏi ta?”
Mọi người lại đồng loạt cười vang, vốn đã nghe nói người Bắc Yến tứ chi phát triển, nhưng suy nghĩ lại đơn giản, quả thật là như thế.
Nào ngờ, Đạt Lực lại gật gật đầu, chấp nhất hỏi: “Ngươi nói không phải ngươi, thì là ai?”
Lãnh Hạ bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi về phía dịch quán, quay đầu lại nói với đám người Bắc Yến, hét lớn một tiếng: “Muốn biết là ai, còn không đuổi kịp!”
Đợi Lãnh Hạ dẫn một đám người Bắc Yến đi phía sau nàng như dẫn con cháu đi dạo, nghênh ngang đi đến dịch quán, mọi người vây xem đều mở to mắt, dại ra.
Chung Thương đứng ở trước cửa Vương phủ, nghi hoặc nói: “Vương phi có điểm giống …….., lại có điểm không giống.”
Mọi người đồng loạt gật gật đầu, đúng vậy, nếu là trước kia Vương phi nhất định vung tay lên, sớm đã tiễn chân bọn họ xuống gặp diêm vương, quản cái gì sứ giả cái gì chiến tranh, sao có thể nói đạo lý với họ!
Thiểm Điện lắc lắc đầu: “Có mùi vị con người!”
Vừa nói ra mọi người đã lấy vận tốc ánh sáng cách xa hắn ba thước, trong mắt là ý tứ hoảng sợ rất rõ ràng.
Ngươi xong rồi, ngươi nói Vương phi trước kia không có mùi vị gì?
Thiểm Điện trừng mắt, ấp úng nói không nên lời, Cuồng Phong và Lôi Minh đã phi thân đi trước đến dịch quán để xem trò vui rồi.
“Từ từ đợi ta a!” Thiểm Điện kêu to đuổi theo, Chung Thương ở phía sau nhìn một đám dân chúng vây xung quanh, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ.
Bên ngoài dịch quán Bắc Yến.
Tiên Vu Bằng Phi hung hăng trừng mắt nhìn đám người đi tới, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Vừa có người tới báo đã đưa hung thủ đến, trong lòng hắn vui vẻ vội vàng ra ngoài chờ, hắn muốn tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia bị trói gô lại ném đến trước mặt mình.
Ai ngờ đi ra lại nhìn thấy cảnh tượng làm người ta muốn hộc máu.
Lãnh Hạ dẫn đầu sải bước tiêu sái, phía sau hơn trăm tên sứ giả Bắc Yến theo đuôi, tình cảnh này nhìn qua quả thực giống như chủ tử dẫn thuộc hạ đi tuần tra!
Tiên Vu Bằng Phi tức giận, mặt không còn chút máu, mà Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, lộ ra một biểu tình buồn cười, mẫu sư tử này ………….
“Đạt Lực!” Tiên Vu Bằng Phi hét lớn một tiếng, trong mắt ngập tràn hung ác nham hiểm, thanh âm âm trầm lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này?”
Đạt Lực nghiêm nghị cung kính thi lễ với hắn rồi thật thà trả lời: “Nàng nói hung thủ không phải là nàng.”
Tiên Vu Bằng Phi vận nội lực cho hắn một cái tát, khiến cho Đạt Lực lảo đảo lùi lại vài bước, chảy máu miệng mới lớn tiếng mắng: “Phế vật!”
Lãnh Hạ nhíu mày, người này cũng có địa vị cao quý như Chiến Bắc Liệt nhưng thái độ đối đãi thủ hạ lại vô cùng chênh lệch. Một người đối đãi với thuộc hạ như vậy sẽ không bao giờ có được một người thật lòng với mình.
Chiến Bắc Liệt bước tới trước mặt nàng, cau mày, trầm giọng nói: “Việc này có chút phiền toái.”
Lãnh Hạ nhìn thấy sắc mặt hắn có vài phần thận trọng không khỏi nhíu mi nghi ngờ hỏi: “Như thế nào?”
“Ngươi vào xem sẽ rõ.” Chiến Bắc Liệt khoác vai nàng bước vào trong.
Đột nhiên Tiên Vu Bằng Phi ở phía sau kêu gào: “Độc phụ! Ai cho nàng vào, Bản điện phải lấy mạng nữ nhân này!”
Chiến Bắc Liệt dừng chân, cũng không quay người, thanh âm lạnh như băng: “Yến thái tử phải cẩn thận khi nói chuyện, việc này chưa điều tra rõ chân tướng, nữ nhân của bổn vương không phải ngươi có thể nói xấu!”
Tiên Vu Bằng Phi run lên: “Việc này quá rõ ràng rồi, nàng đố kị hoàng muội
của ta ngưỡng mộ ngươi, thừa dịp đêm tối lẻn vào dịch quán tàn nhẫn sát hại hoàng muội, độc phụ này tâm như rắn rết, phải đền mạng!”
Chiến Bắc Liệt sắc mặt âm trầm, vung tay áo lên, cách không điểm huyệt Tiên Vu Bằng Phi, thanh âm mang theo sát ý lạnh như băng nói: “Nói thêm một câu
nữa, bổn vương lấy mạng của ngươi!”
Chiến Bắc Diễn nhìn thấy bóng dáng hai người phía trước thản nhiên đi vào dịch quán, lại nhìn Tiên Vu Bằng Phi như tượng đá bị điểm huyệt, còn có một đám sứ giả Bắc Yến tức giận thở hồng hộc, bất đắc dĩ day day trán, tốt xấu gì cũng là thái tử của một đất nước, cũng nên cho hắn chút mặt mũi a!
Hắn giải huyệt cho Tiên Vu Bằng Phi, cười ấm áp như gió xuân nói: “Yến thái tử thứ lỗi, chúng ta vào trong xem đi.”
Tiên Vu Bằng Phi được giải huyệt đạo, hai mắt phun lửa, gắt gao nắm chặt hai tay, lại kêu gào: “Đại Tần các ngươi khinh người quá đáng! Bản điện là Bắc Yến thái tử, các ngươi ……….” Đang nói chợt im bặt.
Chiến Bắc Diễn thong thả lắc lắc đầu đi vào trong, người này thật đúng là không thể cho hắn một chút mặt mũi.
Trong dịch quán, bởi vì Tiên Vu Bằng Phi kiên quyết không đồng ý cho khám nghiệm tử thi nên thi thể của Tiên Vu Trác Nhã vẫn duy trì trạng thái khi chết ………. Quần áo lộn xộn, hai mắt mở to, sắc mặt trắng xám, trên mặt còn có một vết thương sâu đến tận xương, máu tươi chảy từ hai má xuống thấm đẫm giường, giữa mi tâm có một lỗ thủng đáng sợ, ám tiễn kia hẳn là đã được rút ra.
Lãnh Hạ nhìn Tiên Vu Trác Nhã bị hủy dung, phượng mâu nhướn lên, hung thủ thực chất rất có ý tứ, còn quan tâm tới nỗi hận của Liệt Vương phi với nữ nhân quyến rũ phu quân mình.
Mục Dương cầm trong tay một cái khay, đưa đến trước mặt nàng, bẩm báo: “Vương phi, đây là hung khí.”
Lãnh Hạ nhíu mày, ám tiễn này, ……….
Nàng nhìn Chiến Bắc Liệt, hai người đều
có vài phần ngưng trọng, ám tiễn này, là ám tiễn của vũ khí trên người nàng, do nàng đặc biệt chế tạo cho nên tuyệt đối là độc nhất vô nhị, đúng lúc này, có một thanh âm quen thuộc từ bên ngoài kêu lên: “Này này này! Không liên quan đến ta! Ngươi đừng túm cổ áo ta!”
Mục Thiên bước vào, ném Niên Tiểu Đao xuống đất, Niên Tiểu Đao vừa ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy
thi thể Tiên Vu Trác Nhã liền nhảy dựng lên, thét chói tai rồi trốn phía sau Lãnh Hạ.
Chiến Bắc Liệt vung tay, túm hắn ra, thanh âm âm trầm nói: “Ám tiễn!”
Sau lần trước, Niên Tiểu Đao vẫn có chút sợ hắn, thành thành thật thật đưa bao cổ tay cho hắn, cắn môi nói: “Thật sự không liên quan tới ta, đêm qua ta đánh nhau cùng với tiểu bá vương kia, hắn làm chứng cho ta!”
Lãnh Hạ vỗ vỗ bờ vai của hắn, trấn an nói: “Ta tin ngươi, nhưng có thể ngươi đặt ám tiễn ở đâu đó bị người khác thừa cơ lấy trộm?”
Niên Tiểu Đao suy nghĩ kỹ càng rồi trịnh trọng lắc lắc đầu, kiên quyết nói: “Tuyệt đối không thể! Ta vẫn luôn giữ bên người chưa từng rời mắt khỏi nó!”
“Tiểu Thái Bản!” Chiến Bắc Việt chạy tới vội vàng quan sát Niên Tiểu Đao một lần, thấy hắn không có việc gì liền thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích với Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ: “Nhị ca, Nhị tẩu, tối hôm qua Tiểu Thái Bản đánh nhau cùng ta, ta làm chứng, tuyệt đối không phải hắn!”
Lãnh Hạ nghe lời nói của hai người giống nhau như đúc lại thấy thần sắc khẩn trương của Chiến Bắc Việt, khẽ nhướn mày, thần bí im lặng.
“Thật sự không phải hắn, các ngươi nhìn xem, trên tay ta có một dấu răng, là do ngày hôm qua Tiểu Thái Bản cắn ta!” Chiến Bắc Việt nhất thời tức giận, vội vàng vén tay áo cho hai người xem, nói xong lại sợ bọn họ không tin, lại vén tóc lên, lộ ra một dấu vết xanh tím: “Đây là hắn dùng ghế dựa đập ta, thật sự không phải ……………..”
“Được rồi!” Chiến Bắc Liệt ngắt lời hắn, thanh âm hèn mọn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhìn ngươi xem, bị hắn đánh thành như vậy còn vội vàng giải thích cho hắn.”
Chiến Bắc Việt nhìn vẻ mặt
hắn, biết là bọn họ đã tin bèn thở phào ngượng ngùng đi tới bên cạnh, đấy là do các ngươi không biết, Tiểu Thái Bản kia cũng bị bổn vương đánh không nhẹ đâu.
Chiến Bắc Liệt lười để ý tới con thỏ nhỏ thằng nhãi con không có tiền đồ này, mở vũ khí kia ra, bên trong có đầy đủ ba mươi ám tiễn giống nhau như đúc, không thiếu một cái.
Sao lại có thêm một ám tiễn, là ở đâu ra?
Là hắn!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời ngẩng đầu, hai người liếc nhau, cùng kêu lên: “Tiệm vũ khí!”
Chiến Bắc Liệt lớn tiếng phân phó: “Mục Thiên, Mục Dương!”
Hai người lập tức hiểu ý, thi triển khinh công phi tới tiệm vũ khí kia.
Sau thời gian một nén nhang hai người chạy trở về thở gấp nói: “Gia, lão nhân kia đã chết!”