- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
- Quyển 1 - Chương 55-1
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 1 - Chương 55-1
Sáng sớm, Lãnh Hạ theo lệ thường dậy sớm chạy bộ, vừa mới chạy được nửa đường nhất thời xoay người xem thường, dưới tán cây hoa đào, Đại Thần Chiến thần đứng với một tư thế vô cùng kỳ quái, một tay để sau người, một tay thằng tắp đặt phía trước, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa nhỏ xinh bay lả tả, xung quanh tản ra sự tịch mịch, trống vắng, nghe được tiếng động, Chiến Bắc Liệt tao nhã quay đầu lại, môi đôi mắt sáng như sao nhìn Lãnh Hạ, đáy mắt có chút gì đó chuyển động, giống như muốn nói, muốn bảo với nàng điều gì đó.
Thiểm Điện ở xa xa trợn trừng mắt, tán thưởng: “Nhìn tư thế gia xem, rất suất, tuyệt đối đoạt được tâm tiểu Vương phi.”
Lôi Minh gật đầu như gà mổ thóc: “Động tác ngẩng đầu đầy ưu thương, trái tim của ta như tan ra, người…………”
Cuồng Phong đánh giá cẩn thận Lôi Minh một lượt, lặng lẽ cách xa hắn một chút, người này, nguy hiểm!
Lúc này Chiến Bắc Liệt đã nhập vai diễn một cách thuần thục, một đôi ưng mâu như có sóng nước dập dờn, mang theo một chút u buồn dai dẳng, chúng đan vào nhau tạo thành một chiếc lưới lao về phía Lãnh Hạ.
Hai người trong chớp mắt, ánh mắt chạm nhau, Lãnh Hạ nhất thời run lên, đột nhiên lui về phía sau vài bước.
Trầm mặc hồi lâu, Chiến Bắc Liệt cười đến câu hồn đoạt phách: “Hôm nay thời tiết tốt lắm.”
Lãnh Hạ nhìn trời, lúc này mới là rạng sáng, mới có chút ít ánh sáng, vậy mà ngươi cũng nhìn ra được thời tiết tốt.
Chiến Bắc Liệt tiếp tục cười: “Hôm nay ngươi rất đẹp!”
Lãnh Hạ cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người từng bị hắn chê là bại hoại thuần phong mỹ tục, nhíu mày trêu tức hỏi: “Không làm mất mặt Đại Tần Chiến thần ngươi?”
Chiến Bắc Liệt trên mặt nửa phần xấu hổ đều không có, không ngừng cố gắng: “Muốn nổi bật, phải độc đáo, táo bạo!”
Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi, chậm rãi đi đến trước người hắn, phượng mâu bình tĩnh nhìn ánh mắt kia, mỉm cười đề nghị nói: “Hoa đào không thích hợp với ngươi.”
Nói xong ra sức đè nén cái cảm giác dựng tóc gáy, nhanh chóng lách qua hắn lao đi, tiếp tục chạy bộ.
Chiến Bắc Liệt sau khi bất động vì kinh ngạc vài giây, lập tức có phản xạ, hỏi lại: “Vậy cái gì thì thích hợp?”
Lời vừa nói liền thấy bóng dáng Lãnh Hạ chạy nhanh hơn một chút, nhìn bóng dáng người phía xa đang chạy trốn, Chiến Bắc Liệt mày nhíu thành một đường trên mặt.
Ngày mai phải sai người đổi hoa đào thành cây tùng hết! Đại Tần Chiến thần nhìn một rừng hoa đào trước mặt, nhớ lại lời Mục Dương hôm qua:
” Hoàn cảnh phải lãng mạn!”
” Ánh mắt phải thâm tình!”
” Nói chuyện phải ca ngợi!”
Phương án một, thất bại.
Mặt trời vừa lên, ánh nắng dải khắp nơi vẫn còn rất dịu nhẹ.
Lãnh Hạ lau đi mồ hôi trên trán, đột nhiên thanh âm múa kiếm truyền tới, quay đầu nhìn lại, Đại Tần Chiến thần không biết xuất hiện ở bãi cỏ bên cạn, cầm thanh trọng kiếm mạnh mẽ ra chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Chiến Bắc Liệt tim đập rộn ràng, kiên quyết thực hiện tốt đề nghị của Chung Thương: có trí tuệ và sức mạnh………
Cánh tay dùng lực mạnh hơn, nội lực truyền qua kiếm phát động, trong nháy mắt biến đổi chiêu thức, hàn quang trong không trung như đan vào nhau, tung hoành ngang dọc, như vũ điệu của ngân xà. (con rắn bạc)
Hắn biểu diễn tất cả các chiêu thức đẹp nhất, bày ra dáng người tráng kiện của mình rất tự nhiên, rốt cục múa xong một bài, lộn một vòng đáp đất, thu thế lại.
Chiến Bắc Liệt thàn nhiên đứng trong gió, y bào màu đen tung bay, dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc, kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời xanh, khí thế đội trời đạp đất!
Hoàn mỹ!
Nhếch miệng cười, Chiến Bắc Liệt tiêu sái quay đầu lại, nhìn sang chỗ Lãnh Hạ, lộ ra một biểu tình vô cùng sức quyến rũ, thanh âm tràn ngập mị hoặc:”Thật khéo!”
Trong nháy mắt, biểu tình sức quyến rũ kia vẫn còn vương trên khuôn mặt, nhưng dần dần khô cứng lại, dần dần nứt vỡ,……….
Trên con đường kia đâu còn hình bóng người thương, chỉ còn lại những cánh hoa bị gió thổi bay, lả tả bay trong gió, đầy thơ mộng.
Đại Tần Chiến thần vô cùng tức giận, nghiến răng ken két nhìn khoảng không trước mặt.
Sau khi cùng cơm sáng, Lãnh Hạ dắt Phong Trì đi tản bộ trong vương phủ.
Đang đi, Lãnh Hạ trông thấy một đoàn người đang chậm rãi đi về phía này, Chiến Bắc Liệt dẫn đầu, đi đằng trước, phía sau là Chung Thương, Mục Thiên, Mục Dương và khoảng hơn mười thị vệ.
Vừa nhìn thấy Lãnh Hạ, Mục Thiên Mục Dương nháy mắt ra hiệu, Chung Thương ngầm nắm tay, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Chiến Bắc Liệt giả bộ nhìn ngõ xung quanh, biểu tình nghiêm trọng thực giống đang thị sát quân doanh, chỉ về một phía uyển nói: “Nơi đó, phải tăng cường phòng vệ!”
Trong mắt lại không ngừng ra hiệu: còn rất xa sao?
“Dạ!” Thuộc hạ phía sau dạ ran, ngẩng đầu lên nhìn hắn cổ vũ, chỉ kém đem mắt đặt lên người nữa thôi: Ngay phía trước, ba mươi bước, hai mươi lăm bước, hai mươi bước, tới!
Chiến Bắc Liệt đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, thanh âm lại vô cùng cố gắng áp chế hưng phấn, nói: “Thật khéo!”
Lãnh Hạ bĩu môi, khoanh tay trước ngực, ung dung hỏi: “Liệt Vương gia đang làm gì đây?”
Chiến Bắc Liệt ho nhẹ một tiếng: “Thị sát vương phủ, mấy ngày gần đây thích khách ngang ngược làm càn…….” Rồi nhìn thấy Lãnh Hạ cười trêu tức, đành đem lời định nói nuốt trở vào, lại ho khan một tiếng, vung tay lên ý bảo thuộc hạ phía sau đi tiếp, ngang qua Lãnh Hạ rời đi, tiếp tục ‘thị sát vương phủ’
Thuộc hạ ở phía sau yên lặng rơi lệ, Vương gia a, đi qua đi lại lâu lắm rồi mà chỉ nói được hai câu, ngươi không thấy mệt sao?
Lãnh Hạ không thể không cảm thán duyên phận thực kỳ diệu, mới chỉ có nửa ngày mà vừa ra khỏi cửa đã gặp Chiến Bắc Liệt, chạy bộ thì gặp được lúc Chiến Bắc Liệt luyện kiếm, tra tư liệu trong Tàng thư khố cũng gặp Chiến Bắc Liệt, sau khi ăn xong đi tản bộ lại gặp Chiến Bắc Liệt thị sát vương phủ, ngay cả trong phòng nàng cũng gặp Chiến Bắc Liệt đưa thuốc đến……….
Bây giờ Lãnh Hạ đang đứng trong Thanh Hoan uyển, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Lại là thực khéo?”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng cười, không có nửa phần ngượng ngùng: “Hai ta thực sự là tâm ý tương thông.”
“Ah!” Lãnh Hạ gật gật đầu, ánh mắt mỉm cười, nói: “Không biết tiếp đây có tương thông nữa không?”
Chiến Bắc Liệt ưng mâu nhất thời lóe sáng, sắc mặt nghiêm túc, nói rất chắc chắn: “Đương nhiên!”
Lãnh Hạ lại hít sâu, chuyển hướng khác tiếp tục đi, Chiến Bắc Liệt vội vàng đuổi theo, không cho nàng trốn thoát, cao giọng hô: “Thật là có duyên! Bổn vương đang muốn đi………….” Lời vừa nói được một nửa, Đại Thần Chiến Tần nhất thời ngậm miệng, không nói nên lời, Lãnh Hạ đi đến trước một căn phòng nhỏ, quay đầu mỉm cười, nụ cười kia nói nó có bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp.
Sau đó đẩy cửa thản nhiên đi vào, ầm một tiếng đóng mạnh cửa lại, cửa đóng đồng thời Chiến Bắc Liệt cũng co quắp đứng ngoài.
Chiến Bắc Liệt co quắp nhìn dòng chữ nhỏ trên cửa: Nhà vệ sinh.
Chiến Bắc Liệt trong đầu vang lên lời Mục Thiên: “Nữ nhân a, rất tin tưởng duyên phận!”
Hôm sau.
Chu Phúc chạy tới ngăn lại Lãnh Hạ đang định ra ngoài, cung kính hành lễ, lo lắng nói: “Vương phi, Vương gia thỉnh ngài tới thư phòng một chuyến.”
Người này, hôm qua chưa mệt sao, hôm nay mới sáng ra đã định làm gì không biết, nhíu mi hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Phúc lau lau đổ mồ hôi trên mặt, nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Vương gia, cắn răng một cái, dậm chân nói: “Hẳn là cực kỳ trọng yếu, nô tài không biết, nhưng nhìn Vương gia rất khẩn trương!”
Lại sợ chưa đủ thuyết phục lặp lại nói: “Thật sự khẩn trương!”
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Lãnh Hạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới thư phòng.
Mục Dương nhìn thấy bóng dáng phía xa xa đi tới, hai mắt tỏa ánh sáng, kích động không thôi, đến rồi đến rồi!
Mục Thiên lao nhanh vào thư phòng, mau báo để Vương gia chuẩn bị sẵn sàng!
Thời điểm Lãnh Hạ rảo bước đến thư phòng, Chiến Bắc Liệt đang ngồi trước bàn, tay cầm bút lông phê duyệt quân vụ, vẻ mặt rất chuyên chú, mày nhíu lại, cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp nói: “Ngồi.”
Lãnh Hạ buồn cười bĩu môi, muốn làm gì đây?
Sau thời gian ước chừng một chén trà, Lãnh Hạ bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn Chiến Bắc Liệt
trước mặt, không khỏi muốn phát hỏa. Từ lúc bước vào, một câu cũng không nói, cứ vùi đầu phê duyệt quân vụ?
Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chiến Bắc Liệt lập tức đứng phắt dậy rồi tự cảm thấy mình thất lễ, ho khan một tiếng: “Lại ngồi đi!”
Nhướn mày, Lãnh Hạ cũng không so đo nhiều, đi tới giá sách lấy một quyển để xem.
Thư phòng cực rộng, trang hoàng đồ vật đều có vẻ cứng cỏi, nghiêm túc, trên giá sách rất nhiều sách sử, quân sự, Lãnh Hạ lấy ra một quyển binh pháp, ngồi trên ghế xem.
Chiến Bắc Liệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục ngồi xuống phê duyệt quân vụ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người không ai nói lời nào, việc ai nấy làm, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm tiếng bút lông và tiếng Lãnh Hạ giở trang sách.
Rốt cục, Chiến Bắc Liệt mất hết kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại trộm liếc Lãnh Hạ, mày kiếm nhăn lại, nàng sao không nhìn mình chứ?
Bịch một tiếng, đập bút lông sói xuống mặt bàn, Chiến Bắc Liệt cực kỳ nghiêm túc nói: “Ngươi đừng đọc sách!”
Lãnh Hạ xoay người xem thường hắn, nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy làm gì?”
Nhìn ta! Chiến Bắc Liệt nắm chặt tay, ho nhẹ vài tiếng, mở miệng vài lần nhưng vẫn không thể nói ra câu nói không biết xấu hổ kia, cảm thấy thực không được tự nhiên.
Đợi Lãnh Hạ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, lắc đầu rời đi, Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đống công việc trước mắt, nhụt chí ngồi lại xuống ghế, lại nhớ bộ dạng Vô Ảnh thâm trầm khi nói câu kia:
“Nam nhân nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất!”
Thất bại!
Lãnh Hạ ra khỏi thư phòng, phất tay một cái, Cuồng Phong ba người nhất thời xuất hiện trước mặt, nàng phân phó: “Mang Lí Tuấn tới Thanh Hoan Uyển.”
Sau khi quay về Thanh Hoan Uyển rửa mặt, thay quần áo, dùng bữa, thì cũng vừa lúc ba người xách Lí Tuấn mang tới, buông tay ngay giữa không trung, làm Lí Tuấn mất thăng bằng rêи ɾỉ ngã xuống trước mặt nàng.
Hôm nay Lí Tuấn sạch sẽ hơn hôm trước khá nhiều, hẳn là đã tắm rửa qua, mặc y phục của người hầu, đã không còn ngang ngược như trước, vô cùng nhu thuận, sợ hãi rụt rè đứng trước mặt Lãnh Hạ. Trừ người có gầy đi nhiều thì cũng không có vết thương gì, Cuồng Phong ba người làm việc cũng có suy nghĩ, dù gì cũng là cháu ngoại Thừa tướng, con trai của Lễ bộ Thượng thư đương triều, chỉ phạt hắn làm việc khổ cực một chút thôi.
“Nghĩa mẫu a! Con tĩnh tâm tốt lắm!” Lí Tuấn vừa mở miệng nói được một nửa, Cuồng Phong hạ xuống véo tai hắn, nghĩa mẫu là từ ngươi có thể gọi sao? Tiểu tử này, không thể hòa nhã với ngươi được.
Lãnh Hạ vẫn lặng yên, nhìn Lí Tuấn đau đớn, vặn vẹo nhưng lại rất thành thật chịu đựng, bộ dáng chân chó, nhẹ nhàng cười nói: “Lý công tử ở trong Vương phủ thích ứng chứ?”
Tai được buông ta, Lí Tuấn liếc nhìn Cuồng Phong ba người như sát thần đứng bên cạnh, thoáng chốc rụt cổ, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thích ứng thích ứng, cực kỳ thích ứng.”
Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác nhân đều có ác nhân trị, Lãnh Hạ buồn cười gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Sau này định như thế nào?”
Ý tứ là tha cho ta sao? Rốt cục không cần phải nhặt rau, quét rác, nấu nước, giặt quần áo, lau dọn nhà vệ sinh. Lí Tuấn hai mắt tỏa sáng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cao giọng tuyên thệ: “Nghe lời nghĩa mẫu, người như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó!”
Lí Tuấn bây giờ giống hệt như Chiến Bắc Việt ngày đó, nếu Lâm Thanh ở đây, hẳn sẽ cảm thán một câu: Đơn thuần, rất đơn thuần! Nếu hắn biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, tuyệt đối sẽ tình nguyện ở đây dọn rửa, làm sai vặt chứ tuyệt không khuất phục!
Cuồng Phong ba người bởi vì thân phận của hắn nên nương tay, Lãnh Hạ cũng vậy, dù sao Lí Tuấn cũng chưa gây nên tội gì quá nghiêm trọng, không thể tha thứ, chẳng qua là trẻ tuổi, lại sinh ra trong gia đình có gia thế hiển hách, không hiểu được cách thu liễm thôi. (bớt phóng túng.)
Lãnh Hạ vỗ tay một cái, Phong Trì đang thảnh thơi dạo chơi vội chạy tới, Lãnh Hạ nhảy lên ngựa, vừa đi về phía ngoài Vương phủ, vừa phân phó: “Nghĩa mẫu không cần gọi, Cuồng Phong tìm cho hắn con ngựa, đi theo ta.”
Quan sát qua mấy ngày, Lãnh Hạ cũng nhìn ra, tiểu tử này tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, càn rỡ nhưng không phải kẻ ngốc, Lý công tử cao cao tại thượng ngày đó, lại có thể ngay ngày hôm sau không cố kỵ chút nào nhào tới chân mình luôn miệng kêu ‘nghĩa mẫu’, một tháng kiên trì làm việc khổ cực, còn không trốn về Lý phủ tìm phụ thân một lần nào, thực rõ ràng hắn thông minh, khôn khéo và thức thời.
Đương nhiên, có phụ thân là Lý Thành Ân nịnh nọt lên thần rồi, sao có thể không có chút khả năng.
Ra khỏi Vương phủ, hai người cưỡi ngựa đi hướng biệt viện phía tây, huấn luyện cả ngày hôm qua rồi, không biết bốn trăm người kia có nên cơm cháo gì không.
Phong Trì từ ngày nhận Lãnh Hạ là chủ, vẫn bị cuồng chân trong Liệt vương phủ, tối đa cũng chỉ đi bộ trong Thanh Hoan Uyển thôi, hiện giờ được ra ngoài, phi như bay, vô cùng vui vẻ và sảng khoái.
Thoáng chốc đã tới bên ngoài biệt viện, Lãnh Hạ xuống ngựa, vỗ vỗ mông Phong Trì, cho nó tự do chạy chơi trong rừng, Phong Trì ngẩng cao đầu hí một tiếng, lập tức biến mất, nàng dẫn Lí Tuấn đi bộ vào trong võ trường.
Trong võ trường rộng lớn, bốn trăm thị vệ buộc bao cát trên người và tứ chi, đang thực hiện các động tác huấn luyện, ra quyền, chân, đánh khửu tay, gập bụng.
Các động tác nhìn tưởng chừng đơn giản này lại vô cùng khó, mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, khiến người khác không khỏi lo lắng vài phút nữa sẽ ngã xuống.
Hôm qua, lúc bắt đầu huấn luyện, bọn họ thấy kế hoạch của Lãnh Hạ còn mừng thầm trong lòng, quả nhiên là thiên kim công chúa được nuông chiều từ bé, việc này thực dễ dàng.
Không ngờ sau một ngày huấn luyện, bốn trăm thị vệ thân thể cường tráng, cao to lực lưỡng giống như chó chết, ngồi phịch ở trên mặt đất không đứng dậy nổi, bốn trăm người, không ai trụ vững.
Khoa trương nhất là, còn có không ít người hôn mê bất tỉnh………..
Lúc này Chu Trọng thật sự là khóc không ra nước mắt, mình thực sự là làm bậy cái chức quân sư này rồi, cái gì tâm tư kín đáo, cái gì bình tĩnh cơ trí, vẫn bị lừa nha! Nghĩ tới bản thân đã gần bốn mươi, từng tuổi này còn phải chịu tra tấn như thế này, cô nương sao lại hạ thủ độc ác như thế này?
Lâm Thanh rơi lệ đầy mặt, hắn huấn luyện cùng mọi người, chỉ cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa, toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức.
Hắn chỉ biết là không đơn giản như vậy, cô nương hôm trước thần bí cười, hiện tại suy nghĩ một chút, thực sự là rất gian trá.
Lãnh Hạ đương nhiên sẽ không thể huấn luyện dễ dàng, bộ huấn luyện kia chính nàng đã hoàn thành trong kiếp trước, nghĩ xem, phương pháp luyện ra sát thủ chi vương, làm sao có thể đơn giản được?
Sau khi làm xong những động tác cơ bản, huấn luyện kế tiếp là chống đẩy – hít đất, nằm ngửa rồi ngồi dậy, nhảy ếch, một loạt động tác nhìn như không có tác dụng gì, rất dễ dàng, nhưng thực hiện mấy canh giờ, mỗi bộ phận trên cơ thể đều bị huấn luyện đến mức tối đa, tương tự, cũng sẽ mệt đến cực hạn.
Nhưng đó cũng chỉ là thân thủ bên ngoài mà thôi, sau đó là một số quyền pháp, chân pháp, mỗi chiêu thức đều phải phối hợp tất cả các bộ phận và xương cốt, đây là huấn luyện mọi bộ phận, tương đương là dùng toàn bộ khí lực bản thân đánh ra một chiêu này.
Mỗi lần ra một quyền, mỗi lần đá một, đều dùng toàn lực!
Mỗi ngày huấn luyện bảy tám canh giờ như vậy, sức người thường làm sao chịu nổi, làm sao không run lẩy bẩy?
Đây tuyệt đối có thể so với huấn luyện ngục tù, thậm chí có thể nói, người đã thử qua loại huấn luyện này, thà rằng xuống địa ngục chứ không muốn tiếp tục.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
- Quyển 1 - Chương 55-1