Quyển 3 - Chương 36-11

Edit: Kiri

Hơn nửa tháng trôi qua trong thoáng chốc.

Từ ngày đó, Đông Sở lâm vào một không khí áp lực đầy mùi chết chóc.

Nhưng Lãnh Hạ thì ngược lại, dạo chơi rất vui vẻ.

Những chuyện nàng cần làm khi đến Đông Sở đều đã làm xong, tiêu diệt Kim Lân Vệ, tiêu hủy bom, hai thứ này có thể nói là cánh tay phải của Đông Phương Nhuận, khi mà bách tính toàn quốc đòi đình chiến, hắn vẫn khư khư cố chấp như trước là vì cậy vào đó. Mà một chiêu rút củi dưới đáy nồi của nàng đã chém đứt cánh tay của Đông Phương Nhuận, giảm sĩ khí của binh lính Đông Sở đến mức thấp nhất.

Đến mức này mà còn không đánh bại được Đông Sở thì Đại Tần Chiến thần đi đập đầu mà chết đi.

Ban đêm, Lãnh Hạ tỉnh lại giữa cơn mê.

Bên ngoài Tào quân y nghe tiếng liền lắc đầu thở dài: “Ngươi làm khoảng thời gian này trở nên điên đảo vậy mà vẫn sống thật tiêu dao.”

Nàng liếc một cái, kiên quyết cho rằng, đây là đố kị!

Trời cuối thu đã dần dần lạnh hơn, mặc quân phục vào, nàng đi ra ngoài thì thấy trên bàn có một bữa sáng nhẹ và một cái bánh bao, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, Tào quân y ngồi trên giường ánh mắt phức tạp nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi nói: “Hoàng thượng đã trở về.”

Mày liễu nhăn lại, nàng gật đầu, có lẽ là trở về lúc ban ngày.

Mấy hôm nay nàng đều ngủ ngày đến đêm đi hóng mát, theo suy đoán của nàng, chắc chắn Đông Phương Nhuận đã biết rằng nàng ở đây, nên nhất định sẽ dốc toàn lực truy bắt trên khắp Đông Sở.

Mà chỗ nguy hiểm nhất, thường thường là chỗ an toàn nhất.

Hắn sẽ không ngờ rằng, nàng làm xong mọi chuyện rồi còn chưa chạy mà tiếp tục ung dung tự tại trong quân doanh.

Tào quân y từng nhiều lần ngập ngừng, chắc ông đã sớm biết những chuyện này là do nàng làm nhưng ông vẫn không hỏi trực tiếp, còn cho nàng một nơi để ẩn nấp, đối với điều này, Lãnh Hạ cảm kích cũng cảm động.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không dám ra ngoài vào lúc sáng sủa đông người, ai biết hắn ta có tâm huyết dâng trào kiểm tra toàn diện một lần toàn quân doanh không. Vì vậy chỉ có chờ khi tất cả mọi người đã ngủ say, nàng mới có cơ hội ra ngoài hóng mát một chút.

Như bây giờ vậy, ăn bữa tối Tào quân y để lại xong, nàng chậm rãi rảo bước trong quân doanh yên tĩnh.

Bóng đêm vắng lặng, tiếng ve bi ai.

Tối nay sắc trời còn thâm trầm hơn mấy ngày trước, ánh trăng bị mây đen che khuất, những vì sao cũng ảm đạm u ám không kém, trong quân doanh rộng lớn chỉ có vài ánh đuốc nhỏ bé soi sáng, lúc này toàn bộ tướng sĩ đã ngủ say hết rồi, thi thoảng chỉ có vài tiếng ngày dài vang lên.

Gió cuối thu có chút lạnh, nàng kéo cổ áo lên rồi nhét hai tay vào sâu trong ống áo.

Nhẹ nhàng lẻn vào một căn lều cầm một bầu rượu ra, vừa đi vừa uống, rượu ấm nóng phần nào cũng xua tan được cái gió rét cuối thu.

Đi một bước, uống một hớp, Lãnh Hạ cực kỳ hài lòng.

Rẽ sang một đường khác, bỗng, nàng dừng chân lại.

Nhìn một bóng lưng trên tảng

đá đằng kia, trong lòng nàng chỉ muốn gào thét, không trùng hợp như vậy chứ?

Một nam tử mặc y bào xanh nhạt, tùy ý ngồi trên đá, tóc tai toán loạn phía sau, tay không ngừng dốc bầu rượu vào miệng, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng hiện tại Lãnh Hạ rất muốn chửi mẹ nó, đó không phải là Đông Phương Nhuận thì là ai?

Giảm nhẹ hô hấp, nàng từng chút từng chút lui về phía sau.

“Ai?”

Đông Phương Nhuận bỗng nhiên quay đầu lại, giữ vững cơ thể rồi nheo mắt nhìn về phía bên này.

Lãnh Hạ ngẩn ra, lúc này Đông Phương Nhuận hoàn toàn khác với ấn tượng của nàng.

Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mơ màng không có tiêu cự, nụ cười của hắn không ôn nhuận như bình thường mà có chút…. ngốc.

Chỉ là cái ngốc nghếch ấy, chân thật đến hiếm có.

Mặc dù biết là không nên nhưng Lãnh Hạ vẫn chưa đi.

Lòng dạ thâm trầm có thể so với hồ ly, thủ đoạn độc ác hơn cả sói, Đông Phương Nhuận, vậy mà cũng có ngày bị nàng nói là ngốc, lần gặp hôm nay coi như là cũng có giá trị.

Nam nhân kia vẫn cười như trước, nhìn thì rõ ràng là hắn say nhưng say đến mức nào thì không rõ, nhân lúc trời tối, hắn còn chưa thấy rõ mặt mình, Lãnh Hạ nhanh chóng nghĩ cách lui đi.

Bỗng nhiên, Đông Phương Nhuận trở nên nghiêm túc, nheo mắt nhìn nàng.

Lãnh Hạ bất động, thấy hắn đứng lên, lảo đảo đi tới gần: “Tiểu binh nhà ngươi, dám trộm rượu uống!”

Thở phào một hơi, nàng hơi cúi đầu, cố làm giọng khác đi: “Tham…… tham kiến Hoàng thượng…….. tiểu nhân quấy rầy nhã……. nhã hứng của Hoàng thượng…….. tiểu….. tiểu nhân đi ngay!”

Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người đi về phía vừa nãy.

“Đứng lại!”

Lãnh Hạ giả vờ không nghe thấy.

“Trẫm bảo ngươi đứng lại!”

Tiếp tục không nghe thấy, tốc độ lên nhanh hơn vài phần.

Phía sau có một cơn gió phất qua, Lãnh Hạ chửi ầm lên trong lòng, mẹ nó ngay cả đứng cũng không vững mà vẫn bay được à?

Mùi rượu nồng nặc ập tới, Đông Phương Nhuận túm lấy bả vai nàng, Lãnh Hạ nhanh trí nương lực tay của hắn mà ngã xuống, vừa chạm đất thì một giọng nói quen thuộc pha lẫn vài phần say vang lên: “Tay chân nhỏ gầy như thế, vừa đυ.ng đã ngã, còn đòi làm lính.”

Lãnh Hạ thầm đồng ý trong lòng, chật vật đứng dậy, đầu cổ dính đầy đất.

Bôi thế này chắc không nhận ra đâu.

Đông Phương Nhuận nhìn nàng chằm chằm, nhíu mày: “Trẫm gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”

“Bẩm…… bẩm Hoàng thượng, tiểu nhân…….. tiểu nhân không nghe thấy.”

“Đừng có giả vờ, một tên lính cả gan trộm rượu uống đêm mà gan chỉ bé thế thôi sao?”

Lãnh Hạ nhíu mày, rốt cuộc là có say không?

Nàng đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Đông Phương Nhuận đã hiểu ý đáp thay nàng, hắn cười nhạo một tiếng, chân nam đá chân xiêu: “Ai nhìn thấy Trẫm đều giả vờ ngu ngốc, giả vờ cho ai xem.”

Hắn lảo đảo bước tới, bỗng nhiên giơ tay lên, ngay lúc Lãnh Hạ căng thẳng đã sẵn sàng để ứng biến thì cánh tay hắn lười biếng đặt xuống vai nàng, Đông Phương Nhuận ôm lấy vai nàng như huynh đệ tốt rồi kéo nàng về phía tảng đá lúc nãy.

Giờ thì Lãnh Hạ không muốn đi nữa.

Công phu của Đông Phương Nhuận cao đến mức nào thì nàng không rõ, chắc cũng chỉ yếu hơn Chiến Bắc Liệt một chút, nhưng một người không có nội lực như nàng muốn gϊếŧ hắn thì vẫn phải mất rất nhiều công sức, cơ hội như hôm nay quả là có một không hai, vừa nãy cách quá xa nên nàng không có ý này, vì dù hắn uống say thì vẫn có ám vệ bảo vệ nhưng bây giờ khoảng cách gần như vậy, chỉ cần chọn đúng thời cơ……..

Trời cho bánh, nàng nhận!

Hai người lảo đảo bước tới trước tảng đá, Đông Phương Nhuận ngả người về phía sau nằm vật lên, chất vải y phục có vẻ rất tốt, nằm thế nào cũng không bị nhăn, hình như người này luôn luôn ôn nhuận như ngọc, mặc dù say cũng vẫn phong lưu.

Hắn ngửa đầu uống một hớp rượu, Lãnh Hạ cũng thờ ơ uống một ngụm, nhất thờ yên lặng không nói gì.

Không biết bao lâu sau, bỗng nhiên Đông Phương Nhuận mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng như nỉ non như thì thầm, cũng như là nói với nàng: “Nàng tới….. Trẫm biết nàng tới…… những chuyện kinh thiên động địa thế này chỉ có nàng mới làm được, nhổ cánh chim của Trẫm, chặt đứt cánh tay của Trẫm…… rút củi dưới đáy nồi, Trẫm nên biết, rõ ràng đã hai lần cảm thấy có nguy hiểm…. lần đầu tiên còn giải thích là ảo giác, đến lần thứ hai…….”

Hắn nheo mắt lại, trong đó lạnh lẽo đầy lãnh ý, còn có mấy phần mong đợi chẳng rõ ràng.

Lãnh Hạ dời tầm mắt, im lặng ngồi đó.

Nàng có thể cảm giác được, hôm nay tinh thần Đông Phương Nhuận rất sa sút.

Có lẽ cũng chẳng cần nàng tiếp lời, hắn tiếp tục tự nói.

“Trẫm của ngày hôm nay, là do chém gϊếŧ huynh đệ mà sống sót, từ một Hoàng tử nhàn tản không ai để ý bước đến độ cao lấy thúng úp voi!” Hắn giơ tay lên, để bàn tay trước mắt, cười khẽ, nụ cười ấy có vài phần bất đắc dĩ: “Dựa vào cái gì mà từ khi sinh ra hắn đã có tất cả…. Trẫm gϊếŧ huynh gϊếŧ cha, hắn huynh đệ tình thâm…… Mười lăm tuổi lui Bắc Yến, mười sáu tuổi chiến Đông Sở, mười tám tuổi vào Nam Hàn, hai mươi tuổi thắng Tây Vệ, tất cả các trận chiến lớn nhỏ đều thuận lợi, hay cho một Đại Tần Chiến thần chiến tích huy hoàng!”

“Cái gì hắn cũng có, ngay cả một nữ nhân như vậy cũng yêu hắn……”

Câu nói này vô cùng nhẹ, trong giọng nói có nét cô đơn khó nén, Lãnh Hạ rất cố gắng nhưng cũng chỉ nghe được bập bõm.

Hắn cười ha ha đứng lên: “Lúc Trẫm coi hắn làm đối thủ, thậm chí hắn còn căn bản không Trẫm là ai, đến khi Trẫm có đủ thực lực để so cùng hắn, hắn lại có nữ nhân kia giúp đỡ, Mẫu phi nói không sai, đây là số mệnh!”

Lãnh Hạ chú ý rằng hắn nói Mẫu phi chứ không phải Mẫu hậu.

Nàng thuận miệng đáp: “Thái hậu?”

Đông Phương Nhuận nhíu nhíu mày, giống như rất không quen với việc người khác xen vào.

“Thái hậu? Trẫm chỉ có Mẫu phi.” Hắn ngửa đầu, cười nhạo một tiếng: “Mẫu phi của Trẫm, từ khi thành Thái hậu, đã biến mất rồi.”

Chính là lúc này.

Bàn tay cầm dao đang muốn vươn lên, bỗng nhiên khóe mắt Đông Phương Nhuận chảy ra một giọt nước, Lãnh Hạ trố mắt, không tự chủ mà nắm chặt tay lại, chỉ trong một giây đó thôi, thời cơ tốt nhất đã qua, hắn ngồi dậy.

Hắn ngửa đầu dốc một hớp rượu thật lớn rồi đập mạnh vò rượu xuống đất.

Choang!

Một tiếng vang thật lớn vang lên trong ban đêm yên tĩnh này, những mảnh vỡ nhỏ bắn tung tóe, rượu tràn ra chảy đầy đất có vẻ lạnh lẽo thê lương.

Hắn quay sang nhìn chằm chằm nàng, vẫn là ánh mắt không có tiêu cự, nhưng Lãnh Hạ thấy được sát ý!

Trong con ngươi say rượu mờ mịt kia, sát khí lành lạnh đang dần đậm hơn, đúng vậy, Đông Phương Nhuận chính là người như thế, dù chỉ cần hơi thanh tỉnh cũng sẽ không cho phép người khác biết tâm tư của mình, hắn chỉ muốn có người cùng uống rượu mà thôi, sợ rằng từ lúc muốn nói những lời kia cũng đã có ý nghĩ này.

Gϊếŧ người diệt khẩu!

Lãnh Hạ bất động, trong lòng lại cười, mặc dù say rượu, Đông Phương Nhuận cũng vẫn dọn sẵn đường lui cho mình.

Nàng ngẩng đầu, không hề che giấu sát khí đằng đằng trong mắt……

Nếu đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là gϊếŧ ra ngoài!

Hai người cùng muốn gϊếŧ đối phương, đứng đối diện nhau, bỗng nhiên một tiếng gọi già nua đột ngột vang lên.

“Tiểu Lăng……”

Là Tào quân y.

Ông chậm rãi đi về phía bên này, đến tân lúc nhận ra nam nhân đứng đối diện nàng mới run rẩy quỳ xuống: “Lão hủ tham kiến Hoàng thượng.”

Ông lặng lẽ liếc nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt đầy lo lắng.

Trong tim cảm thấy rất ấm áp, Lãnh Hạ hơi cong môi, chỉ thấy sát khí trong mắt Đông Phương Nhuận đột nhiên tan biến, hắn khẽ cười một tiếng tự giễu, giống như thở dài: “Mà thôi.”

Bỗng nhiên, một bóng đen hạ xuống cạnh hắn thì thầm một câu.

Đông Phương Nhuận hơi lảo đảo, hai tay siết chặt, hắn nhắm mắt lại, một lúc lâu một lúc lâu rồi…….

Xoay người rời đi.

Bóng lưng cao gầy thẳng tắp, y bào xanh nhạt tung bay trong gió rét, hắn bước từng bước một hòa vào bóng đêm.

Lãnh Hạ nghĩ, thứ biến mất có lẽ còn có tình thân.

Câu nói vừa nãy nàng nghe thấy rõ ràng: “Chủ tử, theo lời người, Thái hậu đã được đưa đến Thủy Nguyệt am.”

Bất giác, ánh mắt của nàng chuyển về phía bùn đất dưới tảng đá kia, một giọt nước mắt rơi xuống đã nhanh chóng tan biến vào trong đất, như là chưa từng xuất hiện, cũng giống như nam nhân này, trong khoảng thời gian cuối thu se lạnh, từng có một thoáng chốc cô đơn……

Lãnh Hạ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ở cuối ngõ hẻm, trong một quán rượu nhỏ tầm thường, Đông Phương Nhuận dùng rượu ví chiến, giọng điệu tỉ nghễ, không hề che giấu sự cuồng vọng trong lòng: Ngũ quốc thiên hạ, hắn muốn!

Còn hôm nay, cũng là uống rượu nhưng lại khác biệt.

Lãnh Hạ không hề biết, sáng nay sau khi Đông Phương Nhuận quay về Sở, việc thứ nhất là vào Hoàng cung.

Do chuyện Liên Công chúa nên hắn đã tranh cãi với Thái hậu rồi cuối cùng phất tay áo bỏ đi. Đến tối, trong cung đưa tới một bát cháo, mùi vị quen thuộc không khỏi khiến hắn nhớ lại khi khốn khó, Mẫu phi dùng thứ nhân sâm ít ỏi được cấp hàng năm, dày công chế biến suốt mấy đêm, khi đó Mẫu phi cười dịu dàng mà chân thực, bà nói: “Nhuận nhi, hai mẹ con ta nhất định sẽ không thất bại, chắc chắn sẽ có một ngày ngạo thị Hoàng cung!”

Những ngày khốn cùng đó mới là ký ức hắn trân trọng nhất.

Hai mẹ con, trong lòng có nhau.

Nhìn bát súp nghi ngút khói trên bàn, Đông Phương Nhuận vừa thấy ấm áp lại vừa sinh lòng hoài nghi, một sự bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn thấy bi ai vì sự ngờ vực vô căn cứ của mình nhưng chỉ chốc lát sau, bi ai đều biến thành lạnh lẽo, thái y đã thử ra trong súp có bí thuốc của hoàng thất Đông Sở, Chất khôi.

Hắn đột nhiên cảm thấy lòng băng giá, thuốc này hắn quá quen thuộc, vô sắc vô vị, sau khi trúng độc không hề có bệnh trạng, nếu không bắt mạch chẩn đoán bệnh thì không thể nhìn ra điều gì từ sắc mặt, cứ ba tháng dùng giải dược một lần, nếu không có thuốc, nửa tháng sau sẽ đột tử.

Thứ ngày trước dùng để khống chế quan viên Đại Tần, chính là thứ này.

Đông Phương Nhuận hiểu bà, cũng biết bà dùng thuốc này để làm gì, chỉ là muốn giữ lại một con đường sống thôi, chắc bà đã lên kế hoạch sẵn, cứ ba tháng sẽ lén bỏ giải dược vào đồ ăn, chỉ cần như thế thì hắn sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Chỉ cần hắn không có ý động đến bà thì thuốc này sẽ không bị dùng tới, nhưng nếu có một ngày ấy thì Chất khôi chính là lợi thế của bà.

Từ khi lên ngôi đến giờ, hai người càng ngày càng xa cách, Đông Phương Nhuận không khỏi nở nụ cười, cười đau khổ, cuối cùng bà cũng bắt đầu phòng bị hắn.

Ngồi hai canh giờ trong lều lớn, hắn vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc cũng quyết định.

Cứ như vậy đi, cả đời này không gặp gỡ có lẽ sẽ là kết cục tốt nhất.

Mà lúc này, Lãnh Hạ hoàn toàn không biết.

Nàng nhìn Tào quân y, trong mắt ông vẫn đầy vẻ lo lắng, chắc là thấy nàng mãi không quay lại nên mới khoác áo đi tìm, nàng cởi quân phục của mình ra rồi khoác cho ông.

Tào quân y cười ha hả gật đầu, cũng không chối từ.

Lãnh Hạ ăn mặc phong phanh nên thấy lạnh, xoa xoa tay cười nói: “Quay về thôi?”

“Đi thôi, quay về!”

Một già một trẻ, một chậm rãi, một vừa đi vừa nhảy, sự dịu dàng bao bọc lấy họ, dần dần đi về phía lều.

Cũng trong một buổi tối, gió thu cũng lạnh thấu xương.

Có người chặt đứt tình thân từ nay về sau vững tâm như sắt, có người nhận được tình cảm từ một người không phải người thân nhưng hơn hẳn người thân.

Bọn họ đã từng gặp thoáng qua, sau đó mỗi người đi một ngả, càng lúc càng xa………