Quyển 3 - Chương 36-1: Đại kết cục (hạ)

Edit: Kiri

Đại quân Đông Sở nghỉ ngơi ba ngày xong liền bắt đầu khởi hành về Biện Vinh.

Một tên thái giám nho nhỏ chết cũng chẳng khiến kẻ nào chú ý, kể cả Đông Phương Nhuận, cũng chỉ cho là hắn mất mặt nên không xuất hiện thôi.

Từ khi Thái hậu là Chiêu viện, Lâu Hải đã là thϊếp thân thái giám của bà ta, đến giờ đã hơn ba mươi năm, từ một kẻ mặc người chèn ép đã trở thành người tay nắm quyền cao, chắc chắn là tâm phúc của bà ta, dù có nói hắn đại diện cho Thái hậu cũng không quá đáng. Lâu Hải cũng từ nô tài biến thành nửa chủ tử trong cung, ai gặp mà chẳng phải cúi đầu khom lưng nịnh hót hắn vài câu, dần dần đã sinh ra tính thị sủng mà kiêu.

Thế mà Liên Công chúa giáng cho hắn một phát tát không hề lưu tình, kéo hắn từ thiên đường xuống thẳng địa ngục, nói cho hắn thêm một lần nữa, nô tài thì mãi mãi cũng chỉ là nô tài, đừng bao giờ mong mỏi có một ngày được chuyển mình, nhưng Lâu Hải cũng có một câu đúng, đánh chó còn phải ngó mặt chủ mà!

Liên Công chúa giấu tài từ thuở nhỏ, nhưng tính tình lại rất kiêu căng, có thể nói là kiêu ngạo đến tận trời, có thể chịu được Lâu Hải châm chọc khıêυ khí©h suốt đường đi đã là kỳ tích. Nhưng lại không ngờ, chỉ tát nô tài một cái mà lại gián tiếp khiến nàng ta mất mạng.

Mà lúc này, dù là Đông Phương Nhuận hay Liên Công chúa, cũng đều cho rằng hắn ta quá mất mặt, hồi cung trước, có khi là hắn ta gấp rút về gặp Thái hậu, thêm mắm dặm muối muốn báo thù.

Chính vì ý nghĩ này mà Đông Phương Nhuận đã tự tay chôn xuống đất một mầm đại họa!

Còn bây giờ, mười vạn đại quân Đông Sở đi theo sau Đông Phương Nhuận hướng về phía nam, tiếng hành quân vang ầm ầm trên đường, nhưng cũng có thể thấy sĩ khí tướng sĩ rất uể oải, đa số binh sĩ đều bị thương nặng, đi đứng lảo đảo không có trật tự. Một số còn phải nằm trên xe đẩy kêu rên không ngừng, mà xe quân y ở phía sau thì càng nhộn nhịp, bao lượt binh sĩ đã mang vào đưa ra……..

“Nhanh lên một chút, Tiểu Lăng, nghĩ gì thế?”

Tào quân y bắt mạch cho một binh sĩ bị tróc da nửa người, nhìn thấy người thanh niên vốn đang băng bó cho bệnh nhân giờ lại như mất hồn, liền mở lời thúc giục.

“Vâng.”

Thanh niên kia nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm vải xô lên, bôi thuốc lên miệng vết thương của binh sĩ rồi nhẹ nhàng băng lại.

Tào quân y gật đầu, người thanh niên tên Lăng Hiệp này là một trong số ít những người sống sót mà không bị thương trong trận đại chiến này.

Lúc quay về quân doanh, trong số bao người không bị thương được điều đến hỗ trợ, ông chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng thanh niên này, bộ dạng thanh tú không nói, rõ ràng cũng là có chút kinh nghiệm, không vụng về như những người khác, cách băng bó cũng rất nhanh gọn. Hỏi thăm một hồi mới biết, ngày trước hắn từng học việc trong một hiệu thuốc nhỏ ở Biện Vinh, thế là ông liền điều hắn đến cạnh mình làm trợ thủ, mấy ngày tiếp theo càng khiến ông vô cùng tán thưởng, không quan tâm thiệt hơn, bình tĩnh thong dong, là một người rất thích hợp để làm nghề y.

Băng bó cho người này xong, lượt thứ hai đã lại được nâng vào.

Lăng Hiệp lau mồ hôi trên trán, thừa dịp Tào quân y bắt mạch cho bệnh nhân mới có thể tạm nghỉ.

Vén màn xe lên, ánh nắng chiếu vào đôi mắt đen nhánh như làm bùng lên một ngọn lửa chập chờn…….

Mày liễu như xa đại, mắt phượng tự yên ba, chính là Lãnh Hạ!

Khép màn xe xuống, ngăn ánh nắng ở bên ngoài, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ Lạc Phong quan về Biện Vinh cũng chỉ mười ngày nhưng với cái tốc độ này thì có khi nửa tháng cũng chưa đến nơi.

Ngày ấy, Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận đại chiến một phen, là đương nhiên, cũng là cố ý.

Đông Phương Nhuận đã nghiên cứu ra bom, nếu muốn ngăn cản chuyện sinh linh đồ thán, vậy thì cách tốt nhất là đột nhập Đông Sở, giải quyết tận gốc vấn đề. Từ khi hai nước khai chiến tới nay, đừng nói là biên cảnh kiểm tra sít sao như thế nào mà ngay cả thuyền buôn cũng bị cấm đi trên biển. Trong tình hình ấy, lợi dụng đại chiến lẩn vào quân doanh Đông Sở chính là một kỳ chiêu!

Uy lực của bom là không thể khinh thường, bao chiến thuyền đã bị hủy, tướng sĩ rơi xuống sông Sở Yến, có người trực tiếp bị bắn chết nhưng cũng có người được cứu lên.

Lãnh Hạ nhân lúc đó liền lẫn vào vô số thi thể trên mặt sông rồi được một chiếc thuyền nhỏ cứu lên.

Nhận thương binh tiếp theo từ tay Tào quân y, Lãnh Hạ nhanh chóng băng bó cho hắn, trong quân doanh có hơn hai mươi vạn đại quân, hỗn loạn không chịu nổi, giờ mười vạn đại quân quay về cũng không phải ít, hơn nữa nàng trốn trong trong xe ngựa quân y, còn có hai ba người khác làm trợ thủ, người bệnh ra vào thì nhiều không đếm nổi, dù nàng không dịch dung, cũng sẽ không bị phát hiện.

“Quân y, quân y, huynh đệ ta không sống nổi mất!”

Lãnh Hạ vừa băng bó xong đã nghe bên ngoài có tiếng ai kêu gào, xe ngựa bị xốc lên, nàng nhìn thấy bên ngoài là một người đang nằm trên băng ca đầy bọc mủ, còn bị bỏng khắp người, nghiêm trọng nhất chính là cánh tay trái, vì không có thuốc và hoàn cảnh thích hợp nên đã bị thối rữa.

Thậm chí nàng còn có thể thấy qua cánh tay máu thịt mơ hồ kia lộ ra xương cốt bên trong.

Lúc này hắn ta đã mất ý thức, nhưng vẫn rêи ɾỉ trong hôn mê, Tào quân y không tự chủ mà nôn khan một tiếng, mấy người trợ thủ cũng cuống quít nhảy khỏi xe, xe ngựa này mặc dù lớn nhưng chỉ vừa xốc mành lên thì mùi khó ngửi kia đã lan ra toàn bộ thùng xe khiến kẻ khác buồn nôn.

Bốn người không nói hai lời, gắng gượng mang hắn ta vào xe.

Một hán tử thấp nhưng cường tháng bò lên, gào thét kéo áo Tào quân y, quỳ phịch xuống: “Quân y, xin ngài, hãy cứu huynh đệ ta, Đặng Phú ta nửa đời sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài để báo đáp ân tình này!”

Nói đến nửa câu sau thì không nói nên lời, hai mắt đỏ ngầu.

Thầy thuốc như mẹ hiền, Lãnh Hạ ở cạnh Tào quân y mấy ngày cũng biết ông chính là người như vậy, ban đầu chỉ là do bị hù dọa còn giờ đã trấn định lại, đang quan sát thân thể người bệnh.

Một lát sau, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, Tào quân y nheo mắt lại, thở dài nói: “Phải cắt mới được!”

Hán tử tên Đặng Phú từ từ đứng lên, nhìn huynh đệ mình hồi lâu rồi rơi một giọt nước mắt, cắn răng nói: “Được, quân y, chỉ cần có thể cứu được một cái mạng, làm gì cũng được!”

Tào quân y lại do dự: “Không phải lão hủ không muốn cứu hắn mà cắt…….”

Mày liễu nhíu lại, Lãnh Hạ liền hiểu, Tào quân y làm nghề y trong quân doanh đã mấy chục năm nhưng có chữa cũng chỉ chữa những vết thương nhẹ, nặng lắm thì bị đao kiếm làm tổn thương chứ chưa từng gặp trường hợp bị nổ đến máu thịt mơ hồ thế này.

Cảm sốt thì ông rất thạo, cầm máu băng bó cũng làm không tồi, nhưng cắt bỏ thì có lẽ cả đời này chưa từng làm qua.

Đặng Phú lại quỳ phịch xuống, dập đầu liên tiếp đến mức trán trầy xước bật máu, ba sinh sĩ ở gần xe cũng đã quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

Bây giờ đại quân đang dừng lại nghỉ ngơi và dùng bữa, bình thường sẽ không được thế này nhưng có mười vạn thì đến sáu bảy vạn thương binh rồi, vừa muốn lên đường vừa muốn tĩnh dưỡng.

Không ít binh sĩ ở gần đó nghe tiếng chạy đến, cầu Tào quân y chữa bệnh cho Đặng Quý, chỉ trong chốc lát, nơi này đã vô cùng hỗn loạn.

“Quân y, xin ngài, cứu hắn đi!”

” Quân y, ngài là Bồ Tát sống mà, ngài cứu Đặng Quý đi!”

“Đặng Quý là người tốt, hắn còn vợ con phải nuôi, không thể mất mạng sớm như thế được!”

Có lẽ mối quan hệ của Đặng Quý với mọi người rất tốt, còn Đặng Phú chắc là huynh đệ ruột.

Tào quân y khổ sở mà không nói được thành lời.

Một lúc sau, ông nhìn vô số người bên ngoài, nghe vô số tiếng dập đầu khẩn cầu, cắn răng nói: “Để lão hủ thử xem!”

“Cảm tạ quân y, cảm tạ quân y……”

Những tiếng cảm tạ lại òa lên, Đặng Phú cũng cực kỳ vui mừng, vội vã đứng lên quyệt nước mắt.

Tào quân y sắc mặt nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh chỉ huy ba trợ thủ: “Tiểu Lăng, chuẩn bị ma phí tán, tiểu Giang, chuẩn bị dây da nước nóng rượu mạnh để tiêu độc, Đại Ngưu, chuẩn bị cưa……..”

(Ma phí tán: thuốc gây tê)

Lãnh Hạ gật đầu, yên lặng bắt đầu chuẩn bị, không bao lâu sau, vài người khác cũng đã xong.

Nghe nói ở đây phải cắt nên không ít binh sĩ đã chạy đến vây quanh xe ngựa.

Trong không gian trầm mặc, Tào quân y nhận lấy ma phí tán từ tay Lãnh Hạ, nhanh chóng làm Đặng Quý hôn mê, một người khác thì cố chịu cơn buồn nôn để dùng rượu mạnh khử trùng cho hắn.

Sau khi mọi việc chuẩn bị đã xong.

Tào quân y dùng dây da buộc chặt cánh tay lại để cầm máu rồi cầm cưa nóng đỏ chầm chậm đặt lên tay Đặng Quý.

Ông nheo đôi mắt già nua lại, dần dần hạ cưa xuống…….

Tất cả mọi người đều mở to mắt, một số người nhát gan thì mặt mũi trắng bệch, không ngừng xoa tay mình nhưng không ai dám cử động mạnh chút nào.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.

Một khắc trôi qua……

Lão quân y đang run rẩy.

Thời gian một chén trà trôi qua……

Lão quân y đang run rẩy.

Thời gian một nén nhang trôi qua.

Lão quân y vẫn còn đang run rẩy.