Edit: Kiri
Chung Thương nhận được tin tức tiếp theo.
Đêm qua đội bảo vệ lưu hoàng đã bị chặn đường trên đường về kinh.
Trong bóng đêm mù mịt, hai trăm mật vệ hoàng thất Đông Sở vô thanh vô tức xuất hiện, ám vệ Đại Tần do truy kích Đông Phương Nhuận nên hầu hết đã rời đi, năng lực hai phe không phân cao thấp nhưng số lượng lại chênh lệch quá xa, không cần nói cũng biết, Kim Lân Vệ dùng số lượng chiến thắng, ám vệ Đại Tần liều mạng chống cự, tử thương mười người.
Kim Lân Vệ không hổ là mật vệ hoàng gia, làm việc nhanh chóng, có tổ chức, sau khi cướp được lưu hoàng liền chia làm hai, một đường mang lưu hoàng rút lui, một đường đánh bọc sau để ngăn Đại Tần cố chấp đuổi theo.
Đến khi viện quân chạy tới, ba mươi người bọc sau bị gϊếŧ chết, một hồi tranh đoạt mới kết thúc.
Nhưng mà lưu hoàng bị cướp đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Chiến Bắc Liệt ngồi nhắm mắt nghe Chung Thương bẩm báo, ngón trỏ gõ cạch cạch trên bàn, đây là động tác khi hắn đang suy nghĩ, Chung Thương im lặng chờ chỉ thị.
Một lúc sau, ưng mâu chợt mở.
Hắn mở tấm bản đồ hải vực ra, cầm ngọn đèn soi khắp bản đồ.
Trầm ngâm gì đó.
Lãnh Hạ tựa vào thành giường ở phía sau, vô thức nghịch một chuỗi vỏ sò, hỏi: “Ám vệ đuổi bắt Đông Phương Nhuận trước đó, thế nào rồi?”
Chung Thương hơi hổ thẹn, trả lời: “Đông Phương Nhuận đang chạy về phía chúng ta thì đột ngột mất tích.”
Nàng gật đầu, cũng không thể trách ám vệ được, rõ ràng Đông Phương Nhuận đã mưu tính chuyện này mấy tháng, dù là điệu hổ ly sơn hay Kim Lân Vệ chặn cướp lưu hoàng, kể cả hắn biến mất trong lúc đang bị truy đuổi, cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa, thiên y vô phùng.
“Ngươi nói…… hắn chạy về phía chúng ta?”
“Vâng, ám vệ truy kích Đông Phương Nhuận không có thương vong, từ phía nam Đạc Châu đến phía đông nam, chính là phương hướng chỗ chúng ta. Nhưng thuộc hạ không cho là hắn sẽ đến Đông Kỳ Độ, hơn mười vạn thủy quân hải quân nha môn đang ở đây, còn có gia và Tiểu Vương phi trấn thủ, sự lựa chọn này quá mạo hiểm.”
“Đúng vậy.” Lãnh Hạ đứng lên, đi về phía án, vừa đi vừa nói: “Đến đây thì sẽ cứng đối cứng với chúng ta, đó không phải là phong cách của hắn.”
Dựa theo tác phong của người nọ, mọi việc đều phải vòng một hai đường thậm chí ba bốn đường, huống chi đạo lý dễ hiểu như vậy, mấy chục vạn đại quân của bọn họ đang chờ ở đây, nếu Đông Phương Nhuận tới, có nghĩa là tự chịu chết!
Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu, thấy tức phụ đi tới liền nhìn nàng ý bảo bản đồ.
Trên bản đồ có đánh dấu đường ven biển Đông Sở, vùng màu lam rộng lớn chính là biển Sở, phía tây chính là ba nước giáp ranh, Bắc Yến, Đại Tần, Nam Hàn.
Phượng mâu hơi cứng lại, Lãnh Hạ chỉ một chỗ trên bản đồ……
“Sông Sở Yến.”
“Phải!” Chiến Bắc Liệt gật đầu, nắm lấy tay nàng vuốt ve rồi phân tích: “Phía bắc quân doanh xích cương, cũng chính là con đường ngày trước chúng ta đi qua, vượt qua sông Sở Yến, phía sau có Lạc Phong quan và quân doanh Đông Sở yểm hộ, tuyến đường này là an toàn nhất.”
Lãnh Hạ đang muốn nói thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Giọng nói ngiêm trọng của Cuồng Phong vang lên: “Vương phi, bên ngoài quân doanh có một cái tráp…. là đưa cho người.”
“Mang vào.”
Cuồng Phong đi vào, phía sau là Lôi Minh và Thiểm Điện, để cái tráp lên bàn, ba người muốn nói lại thôi: “Không ai phát hiện là ai đưa tới, trực tiếp để lại bên ngoài quân doanh, nhưng….”
Rất rõ ràng, hắn đã xem qua đồ vật bên trong.
Lãnh Hạ gật đầu, cầm cái tráp lên xem, chỉ làm bằng gỗ không có gì đặc biệt, có thể tùy ý mua ở ngoài chợ, bên ngoài có dán một tờ giấy, viết bốn chữ rất phóng khoáng, có thể nhìn ra ngạo khí nhàn nhạt trong ấy: Mộ Dung Lãnh Hạ.
Nhìn chữ xem người, bốn chữ này, cho nàng một loại cảm giác đã từng quen biết, nàng không hề lo lắng mở tráp ra, dù sao một thứ kỳ quái đột nhiên xuất hiện ở ngoài quân doanh, mấy người Cuồng Phong chắc chắn phải kiểm tra một phen, nếu đã mang đến đây, chứng tỏ là không có vấn đề gì.
Mở tráp lên, phượng mâu bình tĩnh nhìn đồ vật bên trong, trong lòng chậm rãi dâng lên một dòng lệ khí.
Thứ này mọi người ở đây đều biết, ống trúc lớn tầm củ cải, hai đầu bịt đất, phía trên có một cái lỗ nhỏ, để hở một sợi kíp nổ, dưới ánh đèn, lóe lên một cảm giác nguy hiểm.
Chính là loại lựu đạn nàng nghiên cứu ra ở nơi này!
Mà thứ trước mắt này rõ ràng không phải do nàng làm, cách chế tạo có hơi khác.
Tuy đã sớm có chuẩn bị nhưng nàng vẫn không khỏi kinh ngạc, ngắm nghía nó một hồi, khóe môi chậm rãi cong lên, Lãnh Hạ không khỏi tán thưởng: “Vô cùng khéo léo!”
Nàng tin rằng những người thợ kia sẽ không tiết lộ kỹ thuật chế tạo thứ này, họ là do Mục Thiên Mục Dương tìm tới, hai người đó biết
tính bí mật kia việc này nên đều tìm những người thợ lâu năm đã làm cả đời ở Trường An, gia thế đáng tin, lai lịch trong sạch, giờ đều đang ở một nơi bí mật trong Trường An, chuyên chế tạo thứ này, có hồ ly Chiến Bắc Diễn phụ trách thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, sau khi Đông Phương Nhuận biết được tin tức về bom, đã tìm thấy một số tàn dư sau khi nổ ở Bắc Yến rồi âm thầm dò hỏi những bách tính đã tận mắt nhìn thấy cửa thành bị hủy, dù đã nghiêm mật dọn dẹp chiến trường, cũng đã cố gắng phong tỏa tin tức về bom, nhưng đối với những kẻ cầm quyền thì muốn tìm ra chút dấu vết cũng không phải là không thể.
Sau đó, nhờ số tàn dư đó, tìm người nghiên cứu rồi chế tạo ra.
Từ đó đến nay đã năm năm, nàng là chuyên gia về súng ống đạn dược đến từ hiện đại nên thứ này chỉ là đồ ăn sáng, nhưng dù nghiên cứu mất bao lâu, thì đối với người nơi này, làm ra được hỏa dược từ đống tro tàn kia……
Cũng thật đáng tán thưởng!
Nhất là…… còn là một nữ tử!
Chiến Bắc Liệt bóc tờ giấy trên tráp ra, nhìn lướt qua chữ viết rồi trầm giọng nói: “Khó trách…… trong mười một nam sáu nữ, sau khi lên ngôi Đông Phương Nhuận đều gϊếŧ hết, lại chỉ để lại mình nàng ta!”
Lúc trước bọn họ từng nghi hoặc, nữ nhân kia có khuôn mặt đẹp hơn người lại giấu diếm suốt mười mấy năm qua, không hề có nửa lời đồn đại, lại được Đông Phương Nhuận giữ lại, nếu không có chỗ đáng giá để lợi dụng thì chắc chắn là không thể.
Dù thế nào cũng không ngờ lại là vì nguyên nhân này.
“Nữ nhân này quả thật có tài, nhưng……” Hắn lắc đầu, đối với hành vi gửi bom tới khıêυ khí©h, cực kỳ châm chọc.
Ước chừng trọng lượng của quả lựu đạn trong tay, Lãnh Hạ xem xét cẩn thận một phen, gật đầu nói tiếp: “Nhưng, rất tự phụ!”
Một lát sau, để qua một bên, nàng trầm giọng nói: “Trong quốc khố Đông Sở chắc cũng có dự trữ một chút lưu hoàng, tuy rằng trong bom nhất định phải có lưu hoàng nhưng cũng không cần nhiều lắm, nếu họ đã sớm làm xong một số……..”
Nói đến đây, dừng lại.
Đông Phương Nhuận trăm cay nghìn đắng tính toán suốt ba tháng chỉ vì lưu hoàng của Đại Tần, như vậy đủ để nói rõ, hắn chưa từng từ bỏ tham vọng tranh thiên hạ, cũng nói lên hắn quyết tìm dùng thứ này trên chiến trường, trước đó khi chế tạo ở Bắc Yến, hai người bọn họ từng thận trọng thảo luận qua, tuyệt đối không thể để lộ cách chế tạo, bằng không một khi bị kẻ có rắp tâm thống nhất thiên hạ cướp được, hậu quả sẽ khôn lường.
Thậm chí có thể nói, chính là ác mộng của cả đại lục!
Vậy mà lúc này, chuyện họ lo lắng đã thành sự thật, một khi Đông Phương Nhuận trở lại Đông Sở, chiến tranh là điều không thể tránh, thậm chí Lãnh Hạ đã có thể tưởng tượng ra, tại chiến tranh thời cổ đại này, hai bên giao chiến lại dùng bom làm vũ khí chủ lực, vậy thì nó sẽ thành địa ngục……..
Chiến Bắc Liệt gật đầu, ngả về phía sau day day mi tâm.
Trong lều rơi vào trầm mặc.
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ nhướn mày, nhìn thẳng vào Chiến Bắc Liệt: “Ta có một ý.”
Hắn mở mắt ra, nhìn tức phụ ở phía đối diện, nghe nàng nói nghiêm túc như thế cũng đã đoán được ý của nàng là muốn đi mạo hiểm, đồng thời trong cái mạo hiểm này không có phần của hắn!
Chiến Bắc Liệt kéo nàng vào lòng, thở dài: “Nàng đã quyết định?”
Nghe giọng điệu khẳng định của hắn, Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, nam nhân này luôn luôn hiểu nàng nhất, thật sự là nàng đã quyết định, dù không thể nói chuyện này là do nàng gây nên nhưng thật sự bom đó là do nàng mang đến nơi này, nếu không phải nàng đến đây thì thứ không thuộc về thời đại này cũng sẽ không xuất hiện.
Hai tay vòng lên cổ hắn, thì thầm vào tai hắn vài câu.
Từ câu đầu tiên, Chiến Bắc Liệt đã nhíu mày, càng ngày càng sâu, cuối cùng nhăn thành một chữ ‘ Xuyên’ đến lúc nàng nói xong, mở to mắt nhìn hắn, chữ ‘xuyên’ đã thành một đường thẳng.
Chụt một cái.
Lãnh Hạ hôn hắn rồi nghiêm túc mỉm cười: “Ngươi phải tin tưởng ta.”
Chiến Bắc Liệt hung tợn trừng nàng, tuy rằng chưa nói đồng ý hay không nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng đây chính là cách tốt nhất, hắn cầm bút lên chậm rãi vẽ lên bản đồ, từ biển sở đến Bắc Yến, Nam Hàn, rõ ràng là một vòng tròn không có quy tắc, rồi hạ lệnh: “Cuồng Phong, hạ lệnh cho ám vệ tuần tra ven biển, từ bắc đến nam tìm thật kỹ, Kim Lân Vệ muốn chở một số lượng lớn lưu hoàng về Đông Sở, chỉ có thể xé lẻ về.”
Sắc mặt Cuồng Phong nghiêm lại, đã hiểu ý hắn.
Giờ Tần Sở khai chiến, thương nhân đã không ra biển nữa, thuyền buôn trên biển hoàn toàn mai danh ẩn tích, còn nếu bọn họ muốn chở về theo đường biển thì chỉ có thể xé lẻ để không bị chú ý, chia làm mấy nhóm nhỏ thậm chí vô số người đơn độc, mỗi người mang một ít trở về.
Tiểu Vương phi đã từng nói, lưu hoàng cần để chế tạo bom cũng không nhiều, cho nên chỉ cần mang về một phần mười số lượng đã cướp cũng đủ rồi.
Mà một khi xé lẻ ra thì chắc chắn sẽ có cá lọt lưới.
Cuồng Phong vâng mệnh đang muốn rời đi thì thấy Chiến Bắc Liệt trợn mắt: “Chờ đã, còn chưa hết đâu!”
Bàn chân vừa bước được nửa bước đã phải rụt lại.
Mỗ nam lại trừng mắt liếc tức phụ vài câu rồi cực kỳ bất đắc dĩ thông báo thêm vài câu với mấy người Cuồng Phong, phân công việc xong lại tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này đến mười mấy lần mới thả cho họ đi.
Cuồng Phong vò đầu: “Gia thật là dong dài, có phải trẻ lên ba đâu?”
Thiểm Điện bĩu môi: “Theo ta thấy là bị Mộ công tử và tiểu chủ tử kí©h thí©ɧ!”
Lôi Minh lanh trí nói: “Nhớ không, trước đây Tiểu Vương phi từng nói là chứng gì ấy nhỉ?”
Ba người nỗ lực hết mức có thể để nghĩ lại…..
Rốt cuộc cũng nghi hoặc phun ra một câu: “Thời tiền mãn kinh a!”
Mà Lãnh Hạ ở trong nghe tam đại ám vệ thì thầm ở cửa thì cười ngã vào bả vai một nam nhân đang đen mặt, cảm nhận được lãnh khí lạnh lẽo của hắn liền nhanh chóng vuốt giận: “Nói chính sự, nói chính sự!”
Chiến Bắc Liệt liếc nàng một cái, chép chép miệng, rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc suy tư chuyện để ba người kia đi Khi Lan hoang mạc nuôi lạc đà.
Hắn còn đang suy nghĩ việc này thì Lãnh Hạ đã gọi Chung Thương thì thầm vài câu rồi Chung Thương cũng nghiêm nghị gật đầu, nhanh chóng rời khỏi lều.
Tất cả đã đi hết, chỉ còn lại có Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt.
Ánh đèn lay động, bóng người thành đôi.
Trọng tâm câu chuyện tiếp tục quay lại kế hoạch của Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt ôm nàng, cả hai dựa sát vào nhau đang nhỏ giọng phân tích thứ gì đó, thỉnh thoảng Lãnh Hạ chen vào một câu, tuy rằng bầu không khí ấm áp nhưng trong lòng vẫn có bóng ma mơ hồ.
Bọn họ cũng đều biết, một ngày nào đó trong tương lai, đại chiến thảm thiết sắp bắt đầu.