Chương 955

Chương 955

“Vâng…”

“Chờ đã, ta hỏi ngươi một câu, lần này Đan Hồi cốc mời những ai tới vậy?”

Thị nữ thận trọng trả lời: “Lần này trong cốc mời đến rất nhiều người, có thiên hạ đệ nhất lâu, có Tu La môn, có tộc Thiên Phần tộc, có Ma tộc, có Băng tộc, có chiến thần Dạ Quốc, có sứ giả của các quốc gia, còn có rất nhiều đại môn phái, đặc biệt có cả người của Ngọc tộc cũng đến đây, cho nên cốc chủ đặc biệt quan tâm đến đại hội thưởng đan lần này”.

“Băng tộc?”

Tại sao nàng không có bất kỳ ký ức nào về Băng tộc?

“Bẩm thiếu phu nhân…”

“Được rồi, đừng gọi ta là thiếu phu nhân, ta còn chưa thành thân, gọi ta là Cố cô nương đi”.

“Vâng, Băng tộc là một gia tộc lánh đời có thế lực vô cùng lớn, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc thật sự không thể nào so sánh được. Lần này ngoài sứ giả của Băng tộc là Khởi La đến thì nghe nói còn có Thánh nữ của Băng tộc, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn”.

“Băng tộc đến từ quốc gia nào?”

“Băng tộc không thuộc bất kỳ quốc gia nào, nằm ở vùng đất không có ai quản lý”.

“Ừm, ngươi lui xuống trước đi”.

“Thiếu phu nhân… Cố cô nương nếu có chuyện gì cần sai bảo thì đều có thể gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài đợi”.



Thị nữ từng nghĩ rằng Cố Thanh Hy rất khó hòa đồng, nhưng sau khi nói chuyện thì mới phát hiện nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiết hiền hòa. Thị nữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, về sau nếu phải hầu hạ nàng thì thị nữ cũng không sợ chịu tội nhiều.

Sau khi thị nữ rời đi, căn phòng chìm vào im lặng.

Cố Thanh Hy đi đi lại lại trong phòng.

Lần này Đan Hồi cốc mời đến toàn là cao thủ vang danh hoặc là các đại môn phái.

Tiểu Cửu Nhi vẫn chậm chạp chưa chịu quay trở về, nếu như bị bắt thì nàng biết đi chỗ nào tìm rắn đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Hy vẫn không yên tâm, bèn gọi thị nữ tới, đánh ngất nàng ta rồi đổi y phục, đeo thêm mạng che mặt, rời khỏi căn phòng.

Đan Hồi cốc rất lớn, nàng tìm kiếm tất cả ngóc ngách của phòng bếp cũng không tìm thấy tung tích Tiểu Cửu Nhi.

Nàng chỉ có thể tiếp tục tìm từng phòng, lưu tâm tới những nơi bị khuất.

“Xì xì xì…”

Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cửu Nhi, nàng bèn men theo hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm.

Âm thanh này truyền ra từ bên trong một căn phòng.

Cố Thanh Hy xác định trong phòng này không có người rồi nhanh chóng lách mình tiến vào.

Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã trông thấy Tiểu Cửu Nhi vô lực nằm bẹp trên nền đất, ủ rũ không có tinh thần.