Câu này rất có lý, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi, lên lớp chỉ cần ngủ một giấc ngon là được.
“Sao mà làm thế được, nếu đã bước vào lớp của ta thì ta phải có trách nhiệm dạy dỗ nàng. Tam tiểu thư, không biết trước kia cô học thi, họa, thư thế nào rồi?”
“À… Cũng tạm”.
“Thế thì mời tam tiểu thư vẽ một bức tranh, thêm một vài câu thư pháp”.
Cô Thanh Hy chẳng hề đáp lời.
Thượng Quan Sở tính toán hay thật, bảo nàng vẽ một bức tranh, lại thêm một vài câu thơ, chẳng phải là kiểm tra được cả thi, thư, họa của nàng rồi ư.
“Phu tử, ta vẽ tranh rất đẹp, sợ các người mặc cảm tự ti, hay là thôi ta không vẽ nữa”.
Mọi người tức ói ra máu.
Cái gì mà vẽ rất đẹp, sợ bọn họ mặc cảm?
Bằng chứng đâu.
Có trời mới tin.
Nhóm Liễu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên.
Rốt cuộc lão đại của bọn họ có được hay không vậy, sao cứ có cảm giác không đáng tin lắm ấy.
Tiêu Vũ Hiên che mặt mình.
Khỏi phải hỏi cũng biết lão đại nhà hắn lại “nổi tiếng” khắp học viện Hoàng gia rồi.
“Không sao, mọi người cần tam tiểu thư khuyến khích cổ vũ nhiều hơn”.
Thượng Quan Sở cười hiền lành vô hại, là một phu tử đủ tiêu chuẩn, mọi người trong học viện lại phải ca ngợi một phen, chắc chỉ có mình Thượng Quan phu tử đủ kiên nhẫn thế này.
Chỉ có mình Cố Thanh Hy là thầm mắng hắn ta trăm ngàn lần.
Cô cầm bút lông lên, chấm thật nhiều mực, vẽ lên tờ giấy tuyên thành, mỗi một nét mực hạ xuống vừa dày lại thô, còn thấm đẫm mực.
Mọi người ngơ ngác.
Nàng chỉ vẽ một vòng tròn, sau đó tô hết màu đen vào vòng tròn đó, để làm cái gì thế?
Nhìn lại cách nàng cầm bút, sao lại cầm cả hai tay?
Rốt cuộc nàng có biết dùng bút không vậy?
Cố Sơ Lan cười đắc ý.
Từ nhỏ đến lớn Cố Thanh Hy chưa từng cầm bút bao giờ, cũng chưa từng đọc sách, nàng có thể làm ra bài thơ thế nào?
“Xong rồi”.
“Xong rồi hả? Đây là cái gì thế?”
“Quân cờ đó, quân cờ màu đen, ấy, nó giống hệt quân cờ kia như đúc còn gì?”
Mọi người ôm trán.
Thế mà cũng được nữa hả?
“Mời tam tiểu thư ghi thêm vài câu thơ”, Thượng Quan phu tử vẫn rất hiền lành, không hề trách cứ gì nàng.
Cố Thanh Hy viết ra một chữ Thanh nghiêng ngả xiêu vẹo, có vẻ nàng không biết chữ Cố và chữ Hy, bèn nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Chữ Cố với chữ Hy viết thế nào?”