Chương 1007
“Đi với ta”.
Dạ Mặc Uyên cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, chỉ túm lấy nàng kéo đi.
“Dạ Mặc Uyên, ta bảo chàng buông ra, chàng có nghe hiểu tiếng người không?”
“Gả chồng theo chồng, nàng là phu nhân của bản vương, bản vương bảo nàng đi thì nàng phải đi”.
“Chàng có bệnh à? Có bệnh thì mau đi chữa đi! Trước khi thành hôn chúng ta đã có thỏa thuận, chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ta muốn làm gì cũng không cần chàng đồng ý”.
“Vậy sao bản vương nhớ chúng ta là danh chính ngôn thuận nhỉ”.
Thái độ Dạ Mặc Uyên rất kiên định, không cho phép nàng phản kháng, Cố Thanh Hy bị kéo đi khá xa.
Trong cơn giận, nàng bắn ra ám khí.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn, nghiêng người tránh né, đồng thời Cố Thanh Hy lại tung ra một nắm phấn độc.
Hắn đã biết Cố Thanh Hy rất giỏi về ám khí và phấn độc, trong lúc né ám khí thì đã nín thở rồi.
Hai lần tấn công thất bại, Cố Thanh Hy tháo trâm cài trên đầu xuống, đặt lên cổ mình: “Dạ Mặc Uyên, nếu chàng không thả, ta chết trước mặt chàng”.
Lấy cái chết để ép buộc quả nhiên khiến Dạ Mặc Uyên dừng lại.
Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thanh Hy, nàng đến Đan Hồi cốc tham gia đại hội luyện đan là vì cái gì? Nàng vào cấm địa để làm chi?”
Có thứ gì đáng giá hơn mạng của nàng!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trận pháp này trông như pháp trận bảo vệ kho tàng nhưng bên trong ẩn chứa sát khí lượn lờ, chỉ đứng ở đây thôi đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn, trận pháp như vậy có thể là trận pháp bảo vệ kho tàng bình thường được sao?
E là nó còn lợi hại hơn sát trận ở sơn trang Thu Phong của hắn gấp trăm lần.
Cố Thanh Hy xoa cổ tay bị siết đau, buồn bực nói: “Đến đây thì có thể tìm gì chứ, dĩ nhiên là thuật luyện đan cao cấp hơn rồi”.
Dạ Mặc Uyên bị chọc tức tới bật cười.
Đây không phải ngày đầu tiên hắn quen Cố Thanh Hy.
Tính cách nàng thế nào, hắn còn không biết sao.
“Nếu nàng chỉ muốn tìm thuật luyện đan thì tại sao không đi con đường bình thường”.
“Đường bình thường chẳng thú vị gì cả, biết đâu nơi này có thuật luyện đan lợi hại hơn”.
Cố Thanh Hy đánh trống lảng, trầm giọng nói: “Dạ Mặc Uyên, cấm địa không phải là nơi chàng nên đến, chàng mau đi khỏi đây, chàng cũng bớt quan tâm việc của ta”.
“Nàng đùa ta à, vương phi của bản vương lại kêu bản vương đừng quan tâm. Nói đi, nàng muốn tìm gì, ta lên đó tìm giúp nàng”.
Dạ Mặc Uyên biết nàng rất cố chấp, cũng biết nếu ép buộc đưa Cố Thanh Hy ra khỏi đây, nàng sẽ thà chết chứ không khuất phục nghe lời, nên hắn chỉ có thể nhường một bước.
“Hôm nay chàng nhất quyết theo ta phải không?”
Cố Thanh Hy lộ ra vẻ không vui, nàng đã nói hết lời rồi mà hắn lại vẫn ương bướng không chịu đi, nàng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng trận pháp này thì nàng lại không xông vào được.