Chương 1002

Chương 1002

Bỏ họ lại đây hết sao?

Đại hội thưởng đan này cốt là để luyện chế ra đan dược tốt rồi chia sẻ với mọi người, sau đó đấu bán với giá cao, hay là vì đến cấm địa thế?

Đợi đến khi phản ứng lại thì trước mặt họ nào còn bóng dáng người kia, mọi người chỉ có thể gửi gắm toàn bộ niềm hy vọng vào cốc chủ Nạp Lan.

Từng người tranh nhau nói: “Cốc chủ Nạp Lan, đại hội thưởng đan này vốn là để đấu giá đan dược mà, ông không thể hủy đấu giá được”.

“Đúng thế, bọn ta ngàn dặm xa xôi đến đây đều là vì xem các ông luyện chế đan dược tốt thế nào, hiện tại như thế thì bứt rứt quá”.

“Mọi người đừng vội, đại hội đấu giá vẫn tổ chức như thường, sẽ không hủy bỏ”.

Nghe thế, mọi người đều vui mừng, ai cũng lo nịnh bợ cốc chủ Nạp Lan để lôi kéo quan hệ.

Ôn Thiếu Nghi và Dạ Mặc Uyên trầm tư.

Cố Thanh Hy vội đến cấm địa làm gì thế?

Lẽ nào cấm địa có gì sao?

Trước đó, viên Long châu thứ năm đã bị nàng tìm được, chẳng lẽ viên Long châu thứ sáu đang ở cấm địa?

Hai người càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này khá cao.

Họ nhìn xung quanh diễn võ trường một vòng rồi cúi đầu dặn dò kẻ dưới vài câu, sau đó tìm lý do rời đi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trước khi đi thì mới nhận ra, không biết ma chủ đã biến mất từ lúc nào, họ đoán có lẽ đối phương đã đi theo Cố Thanh Hy rồi.

Hoa Khởi La nói: “Bạch Cẩm tỷ, Cố tỷ đi rồi, chúng ta có cần đi theo không?”

Bạch Cẩm khẽ cười nói: “Cốc chủ Nạp Lan, Băng tộc bọn ta không có hứng thú với việc đấu giá đan dược, nếu các ông tổ chức đại hội đấu giá đan dược thì bọn ta quay về nghỉ ngơi trước”.

“Được được, để ta bảo người dẫn các cô về”.

Cốc chủ Nạp Lan cong môi cười, có chút nghi ngờ thoáng qua trong lòng.

Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi rời đi thì chớ, tại sao Băng tộc cũng rời đi?

Đến cả ma chủ cũng không rõ tung tích.

Những người đến từ đại gia tộc này coi thường đan dược đến vậy sao?

Ý nghĩ này còn chưa thông suốt thì Tịch Thấm của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng mỉm cười mị hoặc: “Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu của bọn ta coi trọng tu luyện của bản thân, trước nay rất ít khi phụ thuộc vào đan dược, bọn ta cũng không hứng thú với buổi đấu giá, xin cáo từ”.

Thất trưởng lão lảo đà lảo đảo đứng dậy, cầm theo vò rượu rỗng, say ngật ngưỡng, lầm bầm rằng: “Hết rượu rồi, ta đi chỗ khác tìm rượu uống đây”.

Ơ…

Đan Hồi cốc của họ khó khăn lắm mới luyện ra được đan dược tốt như vậy.

Họ thực sự không có chút hứng thú nào sao?

Vốn dĩ cốc chủ Nạp Lan cũng cực kỳ tự hào, đến nay lại thấy chẳng còn thiết tha gì nữa.