Chương 3: Thèm nam nhân muốn điên rồi sao
Cây Dương Mai nhìn thấy Đông Phương Tố đến, đầy phẫn nộ mà nói: "Sư phụ người không phải cảm thấy Viên Tiểu Điệp rất quá đáng sao? Lại dám đoạt vị hôn phu của tiểu thư."
Viên Chiêu Quân nghe xong, ngược lại nở nụ cười nói: "Thứ ta không cần thì đưa cho nàng nhặt, nàng cùng lắm chỉ là đồ bỏ đi thôi, oán giận có gì tốt chứ.”
"Cũng lạ nha!" Quả Khế cùng Cây Dương Mai ngạc nhiên nhìn Viên Chiêu Quân.
"Chiêu Quân cũng đã nghĩ thoáng, chúng ta cũng không nên nói gì nữa.” Đông Phương Tố nói xong, nghi ngờ quan sát Viên Chiêu Quân, thầm nghĩ, con người có thể bỗng dưng trở nên thông minh như vậy sao? Hơn nữa cả tính tình cũng thay đổi.
Đêm đầu tiên Viên Chiêu Quân tới cổ đại đều ngủ rất ngon, nhưng đến ngày thứ hai tỉnh lại, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cảm thấy không thích hợp, chải đầu xong liền đến sát vách gian phòng của sư phụ.
"Sư phụ, hoàng thượng có thể tùy ý thoái hôn sao?" Đây cũng là nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề của phim truyền hình.
"Không thể. Vì thế ta đi nghe, tướng gia nói Tam hoàng tử cưới Viên Tiểu Điệp làm chánh phi, ngươi làm thị thϊếp." Đông Phương Tố thầm nghĩ, nha đầu này thế nào đây? Chẳng lẽ ngủ một đêm lại ưa thích Tam hoàng tử rồi sao?
"Thị thϊếp?" Viên Chiêu Quân trừng mắt, tiếp liền tức miệng mắng to, "Choáng nha, Tam hoàng tử đầu óc có bệnh đúng không! Ta đây mập xấu như vậy, còn cho ta làm thị thϊếp? Sẽ không sợ ta đè hắn chết sao."
Đông Phương Tố nghe xong, xì cười ra tiếng, "Cái nha đầu tận nói bậy, lá gan này cũng là càng lúc càng lớn. Tam hoàng tử là người ngươi có thể nói sao? Lại nói Tam hoàng tử nguyện ý thu phục ngươi, cũng không phải là tròn mộng đẹp của ngươi sao?"
Viên Chiêu Quân cảm thấy đây thật sự là sư phụ của nàng nói sao? Nàng làm thị thϊếp, còn tròn mộng đẹp của nàng nữa, tên Tam hoàng tử này cũng thật biếи ŧɦái, không được, nàng muốn từ hôn, "Sư phụ, có thể từ hôn sao?"
"Không thể, hoàng thượng ban cho cưới sao có thể lui, đây chính là chém đầu đắc tội." Nàng tuy nói không sợ chém đầu, nhưng phu nhân nguyện vọng chính là Chiêu Quân có thể gả cho người tốt sống hạnh phúc, nàng không thể làm trái ý nguyện vọng của phu nhân.
"Sư phụ, gả cho người không thích, ta sẽ không hạnh phúc, ngươi giúp ta một chút đi!" Nàng mới tới cổ đại, mọi sự cũng phải dựa vào sư phụ thần bí này.
Nghe Viên Chiêu Quân nói không hạnh phúc, Đông Phương Tố liền động lòng, thở dài nói: "Như vậy, để sư phụ nghĩ biện pháp." Hôn ước này là do phu nhân dùng tài sản của Dương gia mà trao đổi, nàng làm như vậy đúng không?
"Tạ ơn sư phụ." Viên Chiêu Quân cười ha hả cảm tạ, đột nhiên lại nghĩ tới biện pháp, nói: "Sư phụ nếu không có biện pháp, thì hãy ra ngoài nói ta không còn thuần khiết đi! Ta không tin như vậy bọn họ vẫn không nguyện ý từ hôn."
"Đứa nhỏ ngốc, ngươi từ hôn sư phụ có biện pháp." Đông Phương Tố nói xong ra cửa, vào cung.
——
Hoàng cung Ngự Thư Phòng.
"Hoàng thượng, người đồng ý với phu nhân cho Chiêu Quân làm tam vương phi, hôm nay lại cho nàng làm thị thϊếp." Đông Phương Tố hoàng thượng, mặt bình tĩnh.
"Đối với Viên Chiêu Quân, trẫm gặp qua. Thật sự là quá xấu rồi, làm thế nào trở thành Tam hoàng phi?” Hoàng đế khoảng chừng 50 tuổi, dáng vẻ phúc hậu nói.
"Như vậy nếu chúng ta từ hôn." Đông Phương Tố nói xong lấy trong người một tờ hôn ước. Hôn thư thượng chỉ viêt Tam hoàng từ cưới Chiêu Quân, cũng không có nói là thị thϊếp hay là chánh phi, hôm nay lấy ra nàng mới phát hiện vấn đề.
"Có ý gì, lẽ nào các ngươi muốn trở lại là Dương gia tài phú?” Hoàng đế nhất thời sắc mặt lãnh như băng.
"Không, chúng ta không cần những tài phú kia, cũng không cần hôn ước rồi. Hôn ước đến đây thôi." Đông Phương Tố giọng nói lạnh, đối với người trước mắt là hoàng đế, nàng một ít cũng không sợ. Nếu Chiêu Quân không có được hạnh phúc, nàng cần gì nhất định gả Chiêu Quân vào hoàng gia đây?
Hoàng đế quan sát Đông Phương Tố thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: “ Được, ngày mai hãy đưa Viên Chiêu Quân cùng Tam hoàng tử tự mình hủy bỏ hiệp ước.”
"Tạ hoàng thượng." Đông Phương Tố nói xong trực tiếp đứng lên, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Đông Phương Tố,trong lòng vô cùng nghi hoặc.
——
Trở lại Tướng phủ, Đông Phương Tố đưa việc mai vào cung hủy bỏ hôn ước nói cho Viên Chiêu Quân.
Viên Chiêu Quân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn sư phụ thật lâu, nói đùa nói: "Sư phụ, người chẳng lẽ cùng hoàng thượng có một chân sao? Nếu không Hoàng đế sao lại đồng ý chúng ta?”
Đông Phương Tố hung hăng nhìn Viên Chiêu Quân gõ một cái vào đâu, “ Cái nha đầu này, hay nói bậy, ngươi có biết ngươi khiến mẹ ngươi khổ tâm lãng phí không.”
Viên Chiêu Quân bị sư phụ gõ đầu xoa xoa, hỏi: “ Là ý gì?”
Đông Phương Tố nhìn dáng vẻ vừa đen vừa mập của Viên Chiêu Quân, trong lòng không khỏi thở dài một cái, mới chậm rãi nói: “ Hôn ước này do mẹ người dùng toàn bộ tài sản của Dương gia đổi lấy.”
Viên Chiêu Quân trừng mắt suy nghĩ kỹ một lát, đột nhiên hỏi: "Như vậy Hoàng đế lui tiền cho chúng ta sao?"
"Ngươi muốn tiền hay muốn từ hôn?” Đông Phương Tố liếc Viêm Chiêu Quân một cái, đồ nhi từ khi nào biết tham tiền rồi?
"Đương nhiên là muốn từ hôn." Như vậy cơ bản là Tam hoàng tử biếи ŧɦái nàng mới không cần gả chứ? Còn để nàng làm thϊếp, đừng khi dễ nàng nha.
Đông Phương Tố không nói gì nữa, tiếp liền bắt đầu chỉ đạo Viên Chiêu Quân luyện Tam Dương thần công.
Viên Chiêu Quân luyện một lát lại thở dài một hơi, nhìn chằm chằm mắt tò mò hỏi: "Sư phụ này đến tột cùng là bao nhiêu tiền nha!"
"Rất nhiều. Chỉ là ngươi đã quyết định cũng đừng hối hận." Đối với Tam hoàng tử là người Đông Phương Tố cũng không quá coi trọng, vì vậy việc cưới lần này hủy bỏ thôi.
Sau một nén hương, Viên Chiêu Quân bộ dáng đau lòng nhìn Đông Phương tố,: Sư phụ, chúng ta thật là thua thiệt lớn.” Ở cuộc sống hiện đại nàng vẫn luôn không quá giàu, hiện tại đột nhiên nàng mất nhiều tiền, nàng có thể không đau lòng sao?
"Cái nha đầu này thế nào thành tham tiền rồi hả?" Đông Phương Tố vô cùng nghi hoặc, nha đầu này không phải là cái gì đều không để ý sao? Vẫn còn có chút ngây ngốc, thế nào đột nhiên quan tâm tới tiền?
Viên Chiêu Quân thu công, định không luyện, cau mày nói: "Sư phụ, chúng ta còn có bao nhiêu tiền!"
"Phu nhân lúc ấy giữ lại một cửa tiệm cho ngươi, còn có ngân lượng, công thêm năm nay dùng không ít, chúng ta chỉ còn lại chừng năm sáu trăm lượng”
Viên Chiêu Quân ở trong lòng đổi một chút, năm sáu trăm lượng đại khái chính là 10 vạn khối ở hiện đại, bằng này đối với thiên kim của Tướng phủ còn rất nghèo nàn, hơn nữa mẫu thân còn giữ lại cửa hàng chống đỡ, như vậy tính ra, mỗi tháng phụ thân cho tiền chỉ sợ không đủ sài cho 4 người họ.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được mẫu thân Dương gia của nàng là phủ giàu nhất kinh thành, thật là biết bao nhiêu tiền đối với hôn ước của nàng. Bây giờ suy nghĩ quả thật là thua thiệt lớn.
Nhất thời, nàng mặt kiên định, "Không được, ta nhất định không thể để cho mẫu thân phí phạm tiền.”
"Như vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Đông Phương Tố nhìn đồ đệ y hệt động kinh hết sức nhức đầu, đứa nhỏ này não cháy hỏng rồi sao? Càng ngày càng lạ?
làm nhìn như vậy động kinh y hệt đồ đệ hết sức nhức đầu, đứa nhỏ này là não cháy hỏng rồi sao? Thế nào một ngày là lạ?
"Cho ta suy nghĩ thật kỹ." Viên Chiêu Quân nói xong làm hình dáng suy tư.
"Ngươi từ từ suy nghĩ đi! Ta còn có chuyện, xuất phủ một lát." Đông Phương Tố nói xong chợt lách người đã không thấy tăm hơi, nàng đi là vì tìm tin tức của nam tử Thuần Dương sinh ngày dương tháng dương năm dương.
Đông Phương Tố hết sức gấp gáp, nàng hiện tại chỉ còn thời gian hơn hai thang, nếu không tìm được Thuần Dương nam tử, Chiêu Quân sẽ chết. như nàng thật có lỗi với phu nhân, nàng ngay cả chết cũng không còn mặt mũi nào nhìn phu nhân.
Viên Chiêu Quân suy tư một chút buổi trưa cũng không nghĩ ra phương pháp, mà sư phụ cùng sư muội cũng không thu hoạch được gì.
Ban đêm phủ xuống, dùng qua cơm tối, nàng trở về phòng bắt đầu luyện công, có thể là bởi vì sư phụ ban ngày chỉ đạo, nàng luyện đặc biệt thuận lợi, toàn thân nhiệt như vận động mạnh.
Mệt mỏi, nàng liền tắm một cái rồi ngủ. Nhưng đến nửa đêm, nàng bắt đầu mộng xuân.
Nàng nhìn thấy một nam tử đẹp như tiên tử đi về phía nàng, trên người mùi vị của hắn vô cùng hấp dẫn nàng, như là thứ ăn ngon, nàng tham lam hút mùi vị trên người mũ nam. Tiếp đến nàng cảm giác trên người nóng ran.
Nàng tiến về phía mỹ nam, mỹ nam không cự tuyệt, cho nàng một cái hôn nóng bỏng, tiếp theo đó là hết sức trêu đùa, nàng không khỏi hừ nhẹ ra tiếng. Thân thể bị dục hỏa dẫn dắt, nàng đáp lại mỹ nam.
Mỹ nam hôn nàng toàn thân từng chỗ, nàng không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, dưới người nàng có cái gì nóng tràn ra, đang lúc này, mỹ nam đột nhiên rời đi.
"Đừng đi." Viên Chiêu Quân trong giấc mộng tay lung tung múa mấy cái, lại bắt cả hư không
Nàng đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt nàng còn mang theo ửng hồng, dưới người thấp nhiệt nhắc nhở nàng làm mộng xuân rồi, nàng không khỏi mặt nhục chí, mắng: " Viên Chiêu Quân đáng chết, ngươi làm mộng xuân, thẹn thùng không mắc cỡ nha!" Mắng xong, nàng lại lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là hai mươi mấy năm cuộc sống không có chạm qua nam nhân, thèm nam nhân muốn điên rồi sao?”