EDITOR: Tiểu Song
Viên Chiêu Quân nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của hắn, nhìn ngây người, một lúc lâu mới nói: "Nói cái rắm, cõi đời này làm gì có chuyện không kết hôn lại ở cùng phòng, cái người này nhìn rất đứng đắn, thì ra là còn rất sắc ."
"Chúng ta là vợ chồng." Vũ Văn Dục cau mày nói, hắn thật không ngờ Viên Chiêu Quân không luyện Tam Dương thần công thì ra là cũng không có sắc như trong tưởng tượng của hắn, nàng chú trọng hơn chính là tình cảm.
"Ngươi nói là được, còn ngươi nói ta là thái tử phi, Quả sư huynh nói ta là sư muội của hắn, những thứ này ta đều không nhớ rõ, các ngươi tưởng thật, mà ta không nhớ rõ, cho nên ta sẽ không làm thật." Viên Chiêu Quân cười ha hả nhìn gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Dục, cười nói: "Thật ra thì dung mạo ngươi thật rất đẹp mắt, nhưng chúng ta lại không quen đến nỗi có thể ở cùng phòng, có một số việc vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn." ☢☎diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nàng tuy nói Vũ Văn Dục thật sự rất đẹp, nhưng tình cảm không phải nói có là có được.
Vũ Văn Dục trời sanh tính đạm bạc, lại không thích tranh đoạt danh lợi, hắn vốn là một người không dính khói bụi trần gian, đây là thiên tính của hắn, nhưng ở trước tình yêu, hắn không làm được thuận theo tự nhiên được, hắn chỉ muốn nàng, cùng nàng ở chung một chỗ.
Nụ cười trên mặt hắn hơi khựng lại, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra, hắn nhẹ giọng nói: "Mặc kệ ngươi có nhớ hay không, ngươi chỉ biết ngươi yêu ta, biết không?"
Đối với hắn bất chấp như vậy, Viên Chiêu Quân thật cảm động, thậm chí nghĩ cứ như vậy sống qua ngày cùng với hắn, nhưng nói ra khỏi miệng cũng là, "Như vậy ngươi có thể dạy ta võ công sao?"
"Có thể." Vũ Văn Dục cười đồng ý.
"Ta còn muốn học võ công của Nhị sư phụ cùng Đông Phương Thiệu." Viên Chiêu Quân lại nói.
"Tùy ngươi." Vũ Văn Dục mỉm cười, nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, tâm tình lập tức là tốt, thật ra thì hắn có thể tỉnh, nàng có thể trở lại bên cạnh hắn, này đã là hạnh phúc rồi, hắn cần gì phải quá vội.
Vì vậy thời gian mỗi ngày Viên Chiêu Quân chia làm ba phần, buổi sáng cùng Nhị sư phụ Tôn Hồng học tinh khí nội công cùng huyền thuật, buổi chiều và buổi tối chính là học tiên thuật cùng Đông Phương Thiệu và Vũ Văn Dục.
Thì ra cái gọi là Tiên thuật và Huyền Thuật không sai biệt lắm, đều dựa vào nhân tinh thần lực cùng khẩu quyết dung hợp lại để hô phong hoán vũ hoặc vận dụng công lực thân thể bên trong của địch mà công kích.
Căn bản trong mắt Viên Chiêu Quân những thứ này đều không phải là Tiên thuật, nếu nói thật thì so với võ học truyền thống tiến hơn một bước mà thôi. Nàng có chút thất vọng nói: "Các ngươi biết cái gì là điểm thạch thành tinh, cải tử hồi sanh, hoặc là 72 biến hóa không?" die»n。dٿan。♠ ♥l«e。qu»y。d«on Trên ti vi nhìn thấy Thần Tiên đều có những năng lực này , vì vậy ở trong cảm nhận của nàng lúc này mới chân chính là Tiên thuật.
Vũ Văn Dục chỉ là mỉm cười phe phẩy, cảm thấy nàng nói những điều này sợ chỉ có Chân Thần mới có thể làm đến!
Đông Phương Thiệu lại cười nhạo nói: "Ngươi là người, không phải thần, cho dù có Tiên thuật như vậy, ngươi cũng không luyện được đâu." Đây chính là sự khác biệt giữa người và thần, người có thể tu luyện Tiên thuật, lại cũng không có thể có phép lực của thần.
Viên Chiêu Quân phản bác: "Vậy còn gọi Tiên thuật cái rắm! Các ngươi này căn bản chỉ giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng trên TV, tuy nói một chưởng có thể đánh chết một bọn người, nhưng thời điểm nhiều người, thời điểm vũ khí của bọn hắn xông vào, các ngươi còn không phải là sẽ chết sao." Đón đọc chương mới tại DiễnĐànLêღQuý.Đôn.
"Ngươi coi như là nói đúng, Tiên thuật chính là như thế này, cho nên cũng không phải là vạn năng như ngươi nghĩ, trừ phi ngươi có thể trở thành Chân Thần." Đông Phương Thiệu giải thích.
"Vậy vì sao các ngươi có thể sống ngàn năm?" Viên Chiêu Quân thực sự muốn không rõ đây là một dạng thế giới gì, đều là một chút nàng cũng không thể lý giải được.
"Đó là bởi vì quan hệ giữa Quả trường thọ và Tiên thuật." Nụ cười của Đông Phương Thiệu so với Vũ Văn Dục sâu hơn, mặc kệ có vui vẻ hay không cũng thích đặt ở mặt.
Vũ Văn Dục là thay đổi rất nhiều, nhưng dù muốn hắn cười to cũng tuyệt đối không thể nào, có thể ở trước mặt Viên Chiêu Quân mỉm cười này đã là cực hạn của hắn rồi.
"Vậy ngươi cho ta Quả trường thọ đi!" Nàng nghĩ Quả trường thọ này tựa như trong truyền thuyết Bàn Đào vậy!...Song..
"Cái này không được." diễn-đàn-lê-quý-đôn Đông Phương Thiệu trực tiếp cự tuyệt.
"Hẹp hòi, một trái cây mà thôi, phải hẹp hòi như vậy sao?" Viên Chiêu Quân nói xong xoay người đi tới bên cạnh Vũ Văn Dục, đưa tay kéo tay Vũ Văn Dục nói: "Hôm nay ta không muốn học võ công của Đông Phương Thiệu, ngươi dạy cho ta đi!" Nàng hiểu cái gọi là Tiên thuật chính là võ học cao thâm, cho nên sẽ không bao giờ gọi là Tiên thuật nữa, cảm thấy nhục hai chữ Tiên thuật này.
"Ừ, được." Vũ Văn Dục mỉm cười gật đầu, bắt đầu dạy nàng Luyện Khí.
Đông Phương Thiệu nhìn nàng không để ý tới hắn, cười nói: "Viên Chiêu Quân, ngươi còn nói ta hẹp hòi, ta xem ngươi mới hẹp hòi."
"Ta hẹp hòi thế nào? Ngươi có bản lãnh cũng thừa nhận ngươi đang tức đi!" Viên Chiêu Quân từ trước đến giờ không quá phân rõ phải trái.
Đông Phương Thiệu chưa gặp qua người nào lí lẽ như vậy, cũng lười so đo, thật sự là nhàn không có việc gì, bỏ chạy đi đến bờ biển câu cá gϊếŧ thời gian.
Viên Chiêu Quân có thể nói là luyện võ kỳ tài, chỉ học được nửa tháng, học xong khinh công, hơn nữa Luyện Khí cũng học được rất tốt, Nhị sư phụ cho nàng uống hoàn thuốc gia tăng công lực, nàng bây giờ võ công đối phó với công phu của hai nam nhân là không có vấn đề gì rồi.
Buổi sáng sớm nay, Viên Chiêu Quân rời giường sớm một chút rồi đi theo Nhị sư phụ Tôn Hồng luyện tập nội công.
Đột nhiên mặt đung đưa, tiếp theo đó là âm thanh sóng biển vỗ vào bên bờ, trên cây con chim đều sợ hãi kêu, Viên Chiêu Quân mở mắt ra, "Không được, động đất, chạy mau!"
Tôn Hồng cũng cảm nhận được khác thường, tuy nói Đảo Đào Hoa trước kia cũng có động đất, nhưng cường độ lại không lớn như vậy, nàng kéo Viên Chiêu Quân trở về phòng nói ọi người, họ mới chạy một lát, Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu liền xuất hiện.
"Chiêu Quân ngươi không sao chứ!" Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu cũng lo lắng hỏi.
"Ta không sao, Quả sư huynh đâu? Còn có Đường Liêm và Hoàng Dung nữa?" Trong lúc nói chuyện nàng lại bắt đầu lay động, họ rõ ràng cảm giác đang bị vùi lấp xuống.
Bên tai âm thành gió bão càng lúc càng lớn, Viên Chiêu Quân cả kinh nói: "Không xong, động đất dẫn nước vào rồi. Đảo Đào Hoa sắp bị lấp mất." Nàng nói xong quay đầu lại đối với mọi người nói: "Nhanh, chúng ta phải nhanh rời đi."
Lúc này Quả Tĩnh cùng Đường Liêm cũng tới, mặt Tôn Hồng lo lắng mà nói: "Hoàng lão đầu cùng Hoàng Dung làm sao còn chưa tới!" Nàng không có bản lãnh khiến mọi người di chuyển tức thời như vậy, nhưng là nàng biết Đông Phương Thiệu cùng Vũ Văn Dục có.
Gió thổi người ngay cả đứng cũng không vững, thêm với mặt đất lại bắt đầu lay động, Đông Phương Thiệu nhanh chóng niệm khẩu quyết, mang theo mọi người rời đi.
Mắt thấy Đảo Đào Hoa biến mất ở mặt biển, mọi người cũng nhìn nhiều được nữa, sau cùng một giây, Hoàng Dung và Hoàng lão đầu tới, lúc này Đông Phương Thiệu đọc xong khẩu quyết, lòng bàn chân bọn họ xuất hiện một vòng vân màu trắng đưa mọi người bay lên trời.Edit tại diễn-đàn-◕lê-quý-đôn.
Mới vừa bay lên trời không, một giây kế tiếp, chỉ thấy cả Đảo Đào Hoa biến mất trong biển rộng, tiếp liền âm thanh sóng gió truyền tới trong tai mọi người, âm thanh kia tựa như ma quỷ kêu gào.
Tôn Hồng cùng Hoàng lão đầu nhi đều không nhẫn tâm nhìn nơi ẩn cư bao nhiêu năm trời bị hủy, hai người cũng nghiêng đầu đi.
Quả tĩnh cùng Hoàng Dung cũng thở dài, "Tĩnh ca ca, nhà của chúng ta không còn."
"Đúng, chúng ta cái gì cũng không còn." Bọn họ không chỉ là nhà không còn, ngay cả quần áo mặc cũng mất, nếu không có Đông Phương Thiệu, mạng của bọn họ cũng sẽ mất đi.
Viên Chiêu Quân cười cười ha ha mà nói: "Không còn cũng không sao, ít nhất chúng ta còn sống! Còn nữa, chúng ta có thái tử Vũ Văn Dục làm bằng hữu, còn sợ không có tiền sao? Cuộc sống sau này sẽ rất tốt đẹp. Sư phụ cùng Quả sư huynh chớ khổ sở!"
Vũ Văn Dục mặt cưng chiều giơ tay lên sờ sờ mái tóc ngắn của nàng, "Phu nhân nói rất đúng."
Viên Chiêu Quân nhìn về phía hắn cười, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp.
Mọi người cùng nhau trở lại thái tử điện, Vũ Văn Dục hình như không còn thích sạch sẽ, hiện tại thái tử điện rất náo nhiệt, chỉ cần cùng Viên Chiêu Quân có liên quan thì có thể vào thái tử điện. Cũng đều thành khách quen. Chỉ có Hoàng Dung cùng cha nàng không muốn vào thái tử điện, hai người cùng đi đến phủ Đường Liêm.
Hoàng hậu đối với sự thay đổi của Vũ Văn Dục thì rất vui vẻ, còn cố ý khiến ngự trù làm ăn nhiều món ăn ngon ọi người.Edit duy nhất tại diễn-đàn-lê-quý-đôn☮.
Thấy Viên Chiêu Quân nàng liền quan tâm hỏi: "Viên cô nương khôi phục nhớ rồi sao?"
Mọi người lắc đầu, Viên Chiêu Quân cảm giác mình căn bản là không có mất trí nhớ, có lẽ chuyện bọn họ nói chỉ là nàng nằm mộng mà thôi, nàng xem qua một quyển tiểu thuyết, nữ chính đang ngủ trở lại cổ đại, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ nữa, có lẽ tình huống của nàng giống như trong tiểu thuyết viết vậy.
Hoàng hậu bày tiệc mời mọi người ăn cơm, nhưng không nghĩ trung gian sẽ sanh ra rắc rối...Editor là Tiểu Song, tại ☮diễn đàn .
Tất cả thức ăn cũng đã thử qua, cũng không có độc, mà Viên Chiêu Quân ăn rồi sau lại ôm bụng kêu đau.
Mọi người thất kinh thất sắc, trong lúc này độc cũng quá kỳ quái, chỉ có riêng Viên Chiêu Quân bị độc.
Vũ Văn Dục tra xét xong, mới biết là Viên Chiêu Quân dùng bát đũa đã bị hạ độc.
Vũ Văn Dục cầm viên thuốc cho nàng uống, Tôn Hồng mặt lo lắng hỏi: "Thái tử, Chiêu Quân là trúng độc gì?"
"Độc rất khó hiểu sao?" ☮diễnđàn✪lê✪quýđôn Đông Phương Thiệu vội hỏi.
Vũ Văn Dục sắc mặt có chút nặng nề, "Chỉ là tạm thời giữ chặt độc tố, độc cũng không có hiểu."
"Đây là độc gì?" Hai hàng lông mày của Quả Tĩnh nhíu chặt hỏi.
"Bảy ngày hóa cốt liên." Sắc mặt của Vũ Văn Dục có chút trở nên tái nhợt, đây là độc là hắn chế ra, cho tới bây giờ cũng chỉ có thuốc tạm thời áp chế độc tố, cũng không có thuốc giải. Thuốc áp chế độc tố chỉ có thể kéo dài thời gian độc phát, nhiều nhất không thể vượt qua nửa tháng.
Uống thuốc tạm thời áp chế độc tố, sắc mặt Viên Chiêu Quân chuyển biến tốt, bụng cũng không đau đớn, cả người nhìn tựa như không có trúng độc . Nghe cái tên đó, nàng cũng biết độc này lợi hại, hơn nữa không có thuốc giải, vì vậy nàng lạnh nhạt nói: "Là cái người đọc ác nào lại đi chế cái thuốc này."
Vũ Văn Dục nghe xong cúi đầu, Đường Liêm lại mặt nặng nề nói: "Là Điện hạ nghiên chế, thuốc này ở thái tử điện, người nào lại có bản lĩnh trộm thuốc?" Đường Liêm nói xong xoay người liền rời đi.
Viên Chiêu Quân và những người khác đều nhìn Vũ Văn Dục, Vũ Văn Dục ngẩng đầu nhìn Viên Chiêu Quân, mặt áy náy, "Chiêu Quân, thật xin lỗi." Hắn không nên nghiên cứu chế tạo loại thuốc độc này, bây giờ lại hại người mình yêu thương nhất, hắn hối hận cũng không kịp rồi.
Hoàng hậu cũng lén nhìn Viên Chiêu Quân, chỉ sợ nàng coi thái tử là kẻ thù.
"Xin lỗi có ích lợi gì, có thời gian này, còn không bằng nhanh đi nghiên cứu thuốc giải." Viên Chiêu Quân cảm thấy người này thế nào lại đần như vậy đây? Nàng là người không nói lý như vậy sao? Vừa nhìn là biết không phải hắn muốn hại nàng rồi!
"Thuốc giải ít nhất cũng phải thời gian một năm mới có thể nghiên cứu chế tạo thành công." Vũ Văn Dục nói. Hắn nói xong, ánh mắt trầm xuống, ở trong cung này người muốn hại hắn cùng Chiêu Quân chính là Vũ Văn Nhân cùng Viên Tiểu Điệp, hắn sẽ không bỏ qua bọn họ.
"Theo cái người này nói ta chỉ có thể chết sao?" Viên Chiêu Quân nhìn mọi người, vẻ mặt đưa đám, "Các ngươi phải cứu ta! Vũ Văn Dục ngươi không phải là có sư phụ sao? Ngươi có thể hỏi một chút xem có thể cứu ta được không! Còn có Đông Phương Thiệu ở Thần tiên đảo cũng không có thuốc giải sao? Còn có Nhị sư phụ, người không thể trợn mắt xem ta chết được!"
Vũ Văn Dục suy nghĩ một chút nói: "Chiêu Quân, thật xin lỗi, sư phụ cũng không có biện pháp." Nếu như có cái loại đó có thuốc giải, hắn sẽ nói có thuốc giải rồi.
Tôn Hồng cũng là làm mặt khó, "Chiêu Quân, sư phụ cũng không có biện pháp." Đối với chế độc nàng cũng hiểu sơ một hai, Bảy ngày hóa cốt liên này là độc dược thất truyền ngàn năm, hôm nay Vũ Văn Dục nghiên cứu ra , hắn cũng coi là kỳ tài trong y học. Phải nói thuốc giải, nàng chưa bao giờ nghe nói qua, dù là Vũ Văn Dục nói một năm có thể nghiên cứu ra thuốc giải, theo ý nàng cũng là chuyện không thể nào.
Tôn Hồng cũng không bỏ được đồ đệ của mình cứ như vậy bị hại chết, vì vậy nàng tức giận hô hô nói: "Là ai muốn hại Chiêu Quân, ta đây muốn mạng chó của hắn."
Quả Khế sau khi biết tiểu thư Viên Chiêu Quân của nàng, liền đối với Viên Chiêu Quân đặc biệt chăm sóc, thấy tiểu thư nhà mình trúng độc, nàng liền nghĩ đến chuyện cái chết của tiểu thư, không khỏi chảy xuống lệ, "Nhị sư phụ, còn có thể là ai muốn hại tiểu thư nhà ta, không cần nghĩ cũng biết là Viên Tiểu Điệp rồi."
"Viên Tiểu Điệp, ở nơi nào, ta sẽ đi lấy mạng chó đó." Tôn Hồng mặt kích động cùng đỏ ngầu cả mắt, nàng thật muốn đại khai sát giới rồi.
"Viên Tiểu Điệp là vương phi của Tam hoàng tử, ở tại tam vương phủ." Quả Khế vừa nói vừa khóc.
Tôn Hồng mặc kệ mọi người, phi thân rời đi báo thù.
Đông Phương Thiệu suy nghĩ kỹ nửa ngày, nói: "Chiêu Quân sẽ không chết, ở trên Thần Tiên trên đảo ta có một thánh vật, nhất định có thể cứu mệnh của Chiêu Quân."
"Có thật không?" Tất cả mọi người kinh hỉ cực kỳ.
"Là thật, chỉ là muốn xem cha ta có nguyện ý hay không thôi." Đông Phương Thiệu có chút bận tâm nói.
"Không được, thì cướp." Quả tĩnh lạnh lùng nói.
Đông Phương Thiệu cau mày, trước mặt hắn lại nói muốn giành thánh vật trên đảo bọn họ, người này tính khí thế nào lại lập tức trở nên nóng nảy như vậy.
Vũ Văn Dục sắc mặt nhàn nhạt, vẫn nhìn Viên Chiêu Quân, ôn hoà nói: "Ừ, cứ làm như thế."
Hắn lại đồng ý phương án cướp, đây là thái tử sao? Tất cả mọi người nghe không thể tin được, không hẹn mà cùng cho là mình nghe lầm.
——
Tôn Hồng đối với hoàng cung hình như rất quen thuộc, xuất cung, liền đi tới Tam vương phủ.
Công lực của nàng cực cao, vào Tam vương phủ như vào chỗ không người, không bao lâu nàng liền gặp được Viên Tiểu Điệp cùng Vũ Văn Nhân ở bên trong đại sảnh nói chuyện.
Chỉ thấy nàng trầm ngâm đọc một câu khẩu quyết, trên tay kết xuất phức tạp thủ thế, cứ như vậy kết xuất một kết giới, đem đại sảnh cùng bên ngoài ngăn cách ra, nàng tiến vào kết giới, trực tiếp đi tới hai người công kích.
"Viên Tiểu Điệp, Vũ Văn Nhân để mạng lại." Lại dám hạ độc đồ đệ nàng, nàng sẽ cho bọn họ chết trước.
"Ngươi là ai?" Viên Tiểu Điệp sợ đến lui hai bước.
Vũ Văn Nhân là Tam hoàng tử, thấy chuyện, lạnh giọng quát: "Người đâu! Mau tới."
Hai người tránh né Tôn Hồng công kích, Viên Tiểu Điệp nghe Vũ Văn Nhân gọi người, cũng lớn kêu lên: "Người đâu! Mau tới người bảo vệ Tam hoàng tử."
Không người nào có thể nghe được tiếng bọn họ cầu cứu, hai người ở bên trong đại sảnh chạy trốn tứ phía, chính là không tìm được nơi ra.
Tôn Hồng mỗi một chưởng ra đều dùng toàn lực, khiến hai người bị thương, trên mặt nàng y hệt ác ma cười lạnh, "Để mạng lại." Nàng đi từng bước một đến trước mặt hai người.
Hai người đều lui , Viên Tiểu Điệp thấy thế sợ đến mặt mũi trắng bệch, "Tam hoàng tử, cứu nô tì, cứu ta."
Vũ Văn Nhân cũng sợ chết, hiện tại không thể cầu cứu, hắn nắm lấy Viên Tiểu Điệp, ngăn ở trước mặt mình, đẩy nàng đi tới chỗ Tôn Hồng, "Tiểu Điệp ngươi đối với ta hãy hy sinh, ta sẽ vĩnh viễn cảm kích ngươi."
"Không, ta không muốn." Viên Tiểu Điệp hoảng sợ kêu to, chỉ thấy Tôn Hồng một chưởng hướng tới nàng, chưởng phong này tựa như vài chục thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua trái tim của nàng.