Chương 6: Hoàng Thượng, Ngài Biết

Đông Phương Tố vội vàng dập đầu nói: "Hoàng thượng khai ân! Nàng là Viên Chiêu Quân."

"Đúng! Hoàng thượng, đây chính là tiểu nữ Viên Chiêu Quân." Viên Thừa Tướng cũng vội vã giải thích, đảo mắt lại thấy Viên Chiêu Quân mặt bình tĩnh, trong lòng nghi ngờ cực kỳ.

Hoàng đế lên tiếng, "Thật là Viên Chiêu Quân?" Ánh mắt của hắn trừng cực lớn, lên lên xuống xuống quan sát Viên Chiêu Quân.

Hai thị vệ thấy thế lui xuống, Tam hoàng tử càng thêm trừng mắt nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, có chút tin tưởng nói: "Thừa Tướng đại nhân, đây thật là con gái ngươi Viên Chiêu Quân sao?"

Viên Chiêu Quân nhìn Tam hoàng tử vẻ mặt kinh ngạc, không lạnh không nóng nói: "Hoàng thượng cùng Tam hoàng tử chưa từng thấy qua người giảm cân sao?"

Giọng nói bình tĩnh càng làm cho tất cả mọi người khϊếp sợ, Hoàng đế mặt lúng túng, ho nhẹ hai tiếng, cười nói: "Nếu như vậy, ngay bây giờ ký thư từ hôn đi.”

Đối với việc hoàng đến làm vô vấn đề nhanh chóng ngược lại còn khiến Viên Chiêu Quân thưởng thức, mang trên mặt nụ cười, "Tạ hoàng thượng." Nói xong nàng đi tới chỗ Hoàng đế sớm bảo người chuẩn bị thư từ hôn trước, nhanh chóng viết lên tên của nàng, tiếp theo đè thủ ấn.

Tam hoàng tử chậm chạp bất động, trong lòng có chút hối hận quyết định, "Phụ hoàng, nhi thần không muốn từ hôn." [ Ta đoán mà :3 ]

Hoàng đế cả kinh, "Vì sao?"

Nam nhân này thật sự là có lòng tham, Viên Chiêu Quân ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Chẳng lẽ là Tam hoàng tử muốn đem tỷ muội chúng ta cùng cưới sao!"

"Cái này có phải là quá tham đây?" Viên Chiêu Quân nói.

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt trầm xuống, "Hoàng nhi, trẫm nhất ngôn ký xuất, Tứ Mã Nan Truy. Trước sau quyết định không thay đổi."

Viên Chiêu Quân vốn muốn tạ ơn, đột nhiên lại ngửi được mùi vị đạo quen thuộc, tựa như mùi vị trên người nam tử, nàng cả kinh, nói: "Tạ hoàng thượng ân điển, ta có việc, đi trước một bước." Nàng nói qua liền phi thân ra Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế đang muốn phát tác, lại nghe Viên Chiêu Quân lại nói: "Hoàng thượng, chuyện từ hôn chuyện kính xin Tam hoàng tử nhanh chóng ký tên, về phần lợi ích, hoàng thượng có lẽ hiểu." Viên Chiêu Quân sở dĩ nhiều lời như vậy, hoàn toàn là sợ hoàng thượng thấy nàng đột nhiên rời đi sẽ giáng tội sư phụ.

Hai chữ lợi ích khiến Hoàng đế ánh mắt rét lại, nhìn Viên thừ Tướng nói: “ Thừa tướng có một nữ nhi không giống chút nào” Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử, “ Hoàng nhi, ký đi”

Nữ nhân này thật sự đáng ghét, thế nhưng hắn buộc phải ký thư từ hôn, nếu không thể trở thành người một nhà, vậy thì đừng trách lòng hắn hung ác, Tam hoàng tử trong mắt nhảy ra sát ý, cầm bút lên ở thư từ hôn thượng ký tên của hắn Vũ Văn Nhân.

Đông Phương Tố tất nhiên thấy được trong mắt Vũ Văn Nhân trong mắt sát ý, thu hồi thư từ hôn, sau đó hành lễ lui ra.

Nhìn Đông Phương Tố rời đi, Hoàng đế đối với Viên Thừa Tướng nói: "Từ nay trở đi, hoàng hậu cử hành ngự viên Thưởng Hoa hội, cũng đưa Chiêu Quân tới tham gia đi!" Hoàng đế cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, chính là cảm thấy Viên Chiêu Quân không giống như người đoan chính.

Viên Thừa Tướng cười tạ ơn, trong lòng chính hắn có tính toán.

——

Viên Chiêu Quân đuổi theo, ở trong ngự vườn tìm một vòng, không còn cảm nhận được mùi vị chỉ có Thuần Dương nam tử mới có nữa. Nàng mặt nhục chí, thấy trong lương đình có một băng đá tựu tùy ý ngồi xuống, chân giơ cao đặt trên bàn đá, trong miệng thỉnh thoảng nói lẩm bẩm, chân có một hạ không có một cái động lên. Cảm thấy có chút đói, liền từ chiếc túi nhỏ mà Qủa Khế chuẩn bị cho nàng lấy ra một chút đồ ăn. Nơi xa nhìn thấy tên lưu manh có vẻ bất tài.

"Này, ngươi là nha đầu cung nào, lại ở đây làm biếng hả.” Âm thanh của một nam tử vang lên.

Viên Chiêu Quân miễn cưỡng ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy một nam tử mười bảy mười tám tuổi thân y phục màu đen nạm vàng cẩm bào, cầm trong tay một cái chiết phiến [?], cố tình phẩy phẩy. Nam tử dáng dấp ngọc thụ lâm phong, mắt sáng răng trắng, mỉm cười chút thôi đã thấy khuynh thành.

"A, Thì ra là mỹ nam nha!" Viên Chiêu Quân thuận miệng trêu ghẹo nói. Nói xong cảm thấy lời này giống như trong phim thần tượng, không khỏi nhếch môi cười.

Mỹ nam hai chữ đối với nam tử hình như rất được dùng, thấy hắn vẻ mặt tươi cười đi tới băng ghế bên cạnh nàng ngồi xuống,” Nha đầu rất có mắt nhìn, không tệ.”

"Cái gì nha đầu, gọi tỷ tỷ." Ở hiện đại nàng 25 rồi, gọi nàng nha đầu, nam nhân này cũng quá tự đại đi! Nàng cố gắng ở trong đầu tìm kiếm tin tức về nam tử này, nhưng không thu hoạch được gì, trong trí nhớ nguyên chủ trừ tên Tam hoàng tử biếи ŧɦái ra thì chẳng có trí nhớ gì về nam nhân khác.

"Ngươi biết ta là ai sao? Gọi ngươi là tỷ tỷ? Ngươi thích hợp sao?” Ánh nắng toả trên gương mặt nam tử, Viên Chiêu Quân thấy nụ cười ấy cũng sững sờ.

Nam tử thấy thế, tò mò hỏi: "Này, ngươi làm cái gì nha! Tại sao không trả lời lời của ta."

Viên Chiêu Quân nhìn ngự vườn trống không, thật lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn nam tử trước mắt hỏi: “ Người vừa ròi mặc y phục màu tím kia là ai? “

"Là nhị ca của ta, Thái tử” Nam tử không chút suy nghĩ trả lời.

Nghe nam tử nói như vậy, Viên Chiêu Quân trong lòng một hồi mừng như điên, thì ra là Thuần Dương nam tử chính là thái tử, lần này nàng có mục tiêu, chuyện dễ làm hơn nhiều. Nàng cười đi qua, quay đầu lại đối với nam tử nói: "Cám ơn Tứ hoàng tử."

"Ơ, ngươi không phải mới vừa không nhận ra ta sao?" Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc vui mừng mặt hồ nghi.

"Tam hoàng tử ta đã thấy, mới vừa rồi là nhị ca của ngươi, ngươi không phải Tứ hoàng tử thì là ai?” Hoàng thượng có 4 nhi tử, Đại hoàng tử còn nhỏ đã chết, nhị hoàng tử là Thái Tử, người trước mắt dĩ nhiên là Tứ hoàng tử nhỏ nhất rồi.

Vũ Văn Nhạc trong lòng than thở, nha đầu này thật thông minh, chỉ thấy Viên Chiêu Quân phi thân rời đi, "Cáo từ, Tứ hoàng tử."

"Này, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi là ai đây?" Vũ Văn vui mừng vội hỏi.

"Viên Chiêu Quân." Viên Chiêu Quân nói xong người đã biến mất ở ngự vườn.

Vũ Văn vui mừng tái diễn cái tên này, không khỏi há to miệng, sau đó mặt kinh ngạc, "Viên Chiêu Quân? Con vợ cả của Phủ Thừa Tướng, nữ nhân xấu xí nhất kinh thành? Không thể nào! Tam ca cùng thế nhân mắt có vấn rồi! Đẹp như vậy mà còn nói là nữ nhân xấu xí.

——

Viên Chiêu Quân đi điện Thái Tử, nhưng không được vào điện, hết cách rồi, chỉ đành phải xuất cung trở về phủ cùng sư phụ đối sách.

Trở lại Thừa tướng phủ, Đông Phương Tố đang chờ nàng.

"Sư phụ, ta biết rõ Thuần Dương nam tử là ai." Viên Chiêu Quân hưng phấn vọt vào viện.

"Người nào?" Đông Phương Tố vội hỏi.

"Là đương kim thái tử." Viên Chiêu Quân nói nhận lấy chén nước Qủa Khế đưa uống một hớp.

"Cái gì? Thái tử?" Đông Phương Tố, Qủa Khế cùng Cây Dương Mai mặt rối rắm, chuyện này thật khó làm, Thái Tử là người như thế nào mà dám năng động.

"Các ngươi kinh ngạc như vậy làm cái gì, hiện tại biết là người nào, dù sao cũng hơn là không có mục tiêu rồi!" Viên Chiêu Quân hết sức lạc quan.

"Ách. . . . . ." Đối với Viên Chiêu Quân lạc quan, mọi người tức xạm mặt lại.

"Nếu chuyện như vậy, vì mạng sống, cho dù chết, ngươi cũng phải gần thái tử. Từ nay trở đi hoàng hậu cử hành ngự vườn Thưởng Hoa hội, hoàng thượng cố ý để cho ngươi cũng đi, đến lúc đó đi xem một chút, có lẽ có cơ hội đây?" Đông Phương Tố cau mày nói.

"Hảo hảo hảo!" Viên Chiêu Quân không ngừng gật đầu, trong lòng suy nghĩ thái tử trên người phát ra Thuần Dương Chi Khí thật hưng phấn không kiềm chế được.