Đến buổi sáng, hắn giải huyệt đạo cho nàng, thấy nàng ngủ ngon, hắn không có nhẫn tâm đánh thức nàng, để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh lại.
Viên Chiêu Quân, chung quanh không thấy bóng người, vội vội vàng vàng mặc y phục rửa mặt sau đó vọt ra khỏi tẩm cung, vừa tới cửa, Quả Tĩnh bưng một khay nói: "Sư muội cuối cùng cũng tỉnh , mau tới ăn điểm tâm."
"Ta không ăn, ta phải đi thỉnh an hoàng hậu nương nương trong cung." Đây là cung nữ nói cho nàng biết quy củ, nàng thế lại ngủ quên, điện Phượng nghi không chừng hiện tại đang náo động người xem rồi.
"Ăn cùng đi." Vũ Văn Dục đột nhiên xuất hiện. Hắn nói xong lôi kéo tay của nàng, không để ý đến ý của nàng mà kéo đến thư phòng.
Quả tĩnh thấy sau nở nụ cười dịch đạo: "Đúng nha, trước ăn lại đi." Nói qua bưng đồ ăn vào phòng.
Viên Chiêu Quân có chút bị động vào phòng, ngồi ở trước bàn, thấy Qủa Tĩnh múc cháo cho nàng ,nói: "Sư huynh ngươi ăn rồi sao? Chưa thì cùng nhau ăn đi!"
Vũ Văn Dục nghe xong, sắc mặt rất lạnh nhìn hai người. Lúc này có thị vệ đưa thức ăn tới, hơn nữa thay Vũ Văn Dục xới cơm mới lui ra.
"Ta đã ăn qua rồi." Quả Tĩnh dịu dàng cười, tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ được, Tại thời điểm Vũ Văn Dục động phòng hắn liền núp trong bóng tối lặng lẽ quan sát động tĩnh, khi hắn nghe được Viên Chiêu Quân mắng Vũ Văn Dục khốn kiếp, an tâm phần nào, nhưng là hắn còn không hề rời tẩm điện thái tử, mà lại ở trên cây cả đêm gió lạnh.
Nhìn Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng, Quả Tĩnh trong lòng ê ẩm, nghĩ tới về sau muốn cùng sư muội cùng nhau ăn cơm sẽ trở nên rất khó. Nhưng này không phải là chủ ý của chính hắn sao? Là hắn muốn nàng gả cho Vũ Văn Dục, đến gần Vũ Văn Dục. Dù hắn có nhiều hơn nữa, hắn cũng không thể khiến sư muội làm mất mạng.
Viên Chiêu Quân ăn gì cũng như chưa từng ăn, ngủ cả đêm cũng đói bụng, ăn thỏa thuê mới rời khỏi bàn, nhìn thức ăn còn dư lại đột nhiên liền nghĩ đến Quả Khế, nếu là Quả Khế thì tốt, nàng đi tới chỗ nào là có thể ăn được nơi đó, bên cạnh luôn có Qủa Khế chuẩn bị thức ăn vặt cho nàng, hiện tại bên người nàng cũng chỉ có sư huynh, nhưng sư huynh song lại là nam nhân, sao có thể biết thứ nàng cần.
Nhưng Viên Chiêu Quân không biết nhất cử nhất động của nàng đều thu vào tầm mắt của Qủa Khế cùng Vũ Văn Dục, hai người không hẹn mà cùng ở trong lòng nghĩ tới việc làm túi thức ăn cho nàng, như vậy nàng có thể muốn ăn lúc nào cũng được.
Quả Tĩnh thành người hầu của Viên Chiêu Quân, một đại mỹ nam đi theo Viên Chiêu Quân bên cạnh càng làm cho hậu cung nữ nhân không ngừng hâm mộ. Nhìn thái tử cùng Viên Chiêu Quân cùng xuất hiện, những nữ nhân kia không hẹn mà cùng ở trong lòng hận Viên Chiêu Quân. Dĩ nhiên, lấy danh đến điện Phượng Nghi thỉnh an, trong lòng Viên Tiểu Điệp hận ý sâu nhất.
Muội muội Tả Tướng Triệu Mạc Triệu Tử Dương cũng ở đây, thấy hai đại mỹ nam cùng Viên Chiêu Quân xuất hiện, không vui hừ lạnh một tiếng.
Đức phi mẫu thân Vũ Văn Nhân trong lòng có tính toán, cười nói: "Thái tử phi tới? Đã qua thời điểm thỉnh an rồi. Cái này không biết còn tưởng là hoàng hậu tỷ tỷ quản giáo nàng dâu không nghiêm ngặt đây?"
Hoàng hậu tiếu a a đi tới bên cạnh Vũ Văn Dục, "Dục nhi cũng tới, nhanh ngồi đi!" Nói qua tiến lên một bên kéo tay Vũ Văn Dục, một bên kéo tay Viên Chiêu Quân nói: "Đức Phi muội muội như vậy sẽ dọa hư hai đứa bé , này đêm tân hôn, trễ chút liền bỏ qua đi!" Nàng dâu cùng con trai mình sao có thể để cho người khác làm khó.
Đối với phương pháp hoàng hậu xử lý, Viên Chiêu Quân rất tán thưởng, trong lòng suy nghĩ hoàng hậu thật không phải người bình thường, khó trách Đức Phi đấu cả đời cũng không có thắng hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, không khỏi cười, nói: "Thái tử phi mũi là thế nào?"
Vừa nhắc tới lỗ mũi, Viên Chiêu Quân liền nghĩ đến tối ngày hôm qua nàng muốn ôm thái tử lại bị té như chó ăn phân, thở phì phò nhìn Vũ Văn Dục một cái, thấy Vũ Văn Dục mặt hả hê, nàng không khỏi ở trong lòng mắng một tiếng, sau đó nỡ nụ cười quay đầu nhìn hoàng hậu nói: "Còn có thể là thế nào? Còn không phải là thái tử điện hạ háo sắc kỳ quái, không có nặng nhẹ, hôn thành như vậy." Nàng nói xong còn cố ý mặt cúi đầu mà xin lỗi.
Mọi người vừa nghe, cũng hướng thái tử làm ra ánh mắt quái dị, hôn lỗ mũi? Này háo sắc thật sự có chút lạ.
Vũ Văn Dục bị mọi người thấy được một mặt vẻ lúng túng, nữ nhân này thật là quá biết nói hưu nói vượn rồi, nhìn hắn thế nào trừng trị nàng.
"Chúng ta đều là trưởng bối, tự nhiên sẽ tha thứ thái tử phi đã trễ, chỉ là nàng dâu cũng nên kính trà trưởng bối đi!" Đức Phi cũng không phải là hạng người thiện lương, thấy thái tử cùng thái tử phi tình cảm có vẻ rất tốt, trong lòng càng thêm không thăng bằng, không có việc gì cũng có thể tìm chút chuyện gây sự.
"Dĩ nhiênrồi, chỉ là này kính trà mình cũng có quy tắc, ta liền trước kính mẫu hậu đi!" Viên Chiêu Quân cười cầm ly trà trong khay trên tay cũng nữ đi đến ngồi xuống trước thân thể mẫu hậu nói: "Mẫu hậu uống trà."
"Được, ngoan." Hoàng hậu nhận lấy uống trà, cầm đáp lễ cho Viên Chiêu Quân.
Viên Chiêu Quân nhận lấy quay đầu lại liền đem đáp lễ đặt ở bên cạnh trong khay cung nữ .
Tiếp theo đó là hướng Đức phi kính trà rồi, Viên Chiêu Quân vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt Đức Phi, còn chưa có châm trà, Đức Phi mặt âm hiểm cười nói: "Trà này ta chỉ uống Tây Hồ Long Tĩnh."
Đức Phi dứt lời một cung nữ bưng nước trà nóng đi tới trước mặt Viên Chiêu Quân.
Nhìn trà nóng bốc hơi, Viên Chiêu Quân ở trong lòng thầm mắng, lão hồ ly, cùng ta đấu, ta muốn ngươi chịu không nổi. Nàng nhận lấy ly trà rót đi tới trước mặt Đức Phi, thân thể nửa ngồi nói: "Đức Phi nương nương mời uống trà."
Đức Phi đưa tay đón, vừa đυ.ng đến ly trà vốn muốn cố ý đổ nước tràlên Viên Chiêu Quân, hơn nữa còn muốn cho Viên Chiêu Quân an một tội danh, nơi nào biết, Viên Chiêu Quân cũng không có buông tay, dùng chút nội lực nâng ly trà, thấy Đức Phi vươn tay thì nhanh chóng kéo Đức Phi tay hung hăng đặt ly trà bên ngoài, vẻ mặt tươi cười nói: "Đức Phi nương nương, nước trà nóng cẩn thận chút."
Một tay khống chế Đức Phi, một cái tay khác chợt nhẹ, nhanh chóng kéo tay Đức Phi đặt lên lòng bàn tay, nói: "Như vậy cũng không nóng."
Nước trà rất nóng, cái ly cũng vô cùng nóng, Đức Phi bị phỏng phải rống giận, lại bị Viên Chiêu Quân vượt lên trước một bước nói: "A, hoàng thượng tới."
Đức Phi luôn luôn trước mặt Hoàng đế giả bộ thành thạo, nhất định là sẽ không tức miệng mắng to, Viên Chiêu Quân lời kia vừa thốt ra, nàng còn tưởng rằng là thật, nghiêng đầu hướng cửa điện Phượng Nghi nhìn.
Viên Chiêu Quân trong lúc xoay người, thủ hạ vừa dùng lực, một thanh liền Đkéo ghế Đức Phi lên, tiếp dưới chân một phan liền đem Đức Phi cho quấy ngã trên mặt đất.
"Đức Phi nương nương, ngươi làm sao vậy? Hoàng thượng còn chưa tới, ngươi đừng gấp như vậy quỳ lạy nha!" Viên Chiêu Quân trong lòng buồn cười, này nước trà đã sớm cùng nhau vẩy vào trên người Đức Phi, bỏng đến thân thể nàng không ngừng run run, trong miệng cũng thầm than: "A, thật là đau."
Cung nữ Đức Phi thấy thế đều tiến lên phía trước đỡ Đức Phi, Đức Phi đứng lên, nhìn Viên Chiêu Quân liền tức giận đằng đằng quát: "Thái tử phi, ngươi lại dám đẩy ngã Bổn cung, người đâu! Đem thái tử phi kéo tới trước mặt hoàng thượng trị tội."
Viên Chiêu Quân ha ha cười, trốn sau lưng thái tử cùng hoàng hậu, "Mẫu hậu, là Đức Phi nương nương tự mình té, nhi thần oan uổng." Nàng bộ dáng ra vẻ vô tội, chân tướng là bị oan uổng .
Vũ Văn Dục cau mày, lạnh lùng nói: "Các ngươi nhìn thấy Đức Phi té thế nào?"
"Đức Phi nương nương tự mình ngã xuống." Thái tử nói chuyện, không người nào dám không nghe lệnh, đều sợ hãi cúi đầu nói là Đức Phi tự mình ngã xuống.
Đức Phi thấy thế, giận đến không được, trên người cũng phỏng rồi, nàng mau rời đi tìm ngự y.