Viên Chiêu Quân cúi đầu, giống như cúi đầu càng thấp thì Vũ Văn Dục sẽ quên đi sự tồn tại của nàng. Thật ra thì nàng bị điểm huyệt, nàng sao có thể động nha, chớ nói chi là cúi đầu.
Vũ Văn Dục đem tất cả biểu hiện của nàng thu vào tầm mắt, thấy nữ nhân này dáng dấp đều là nữ, sao có thể nói ra những lời to gan hơn nam nhân, cũng so nam nhân càng không biết xấu hổ. Lại còn muốn nhìn trở lại, cũng không còn nhớ hắn là ai sao? Nhưng hắn là đương kim thái tử, nàng muốn nhìn là có thể nhìn?
Nhìn đôi mắt vô tội kia, Vũ Văn Dục muốn xem đến tột cùng nàng có thể làm gì, vì vậy hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu thích xem nam nhân, Bổn vương sẽ cho ngươi toại nguyện."
Cái gì? Viên Chiêu Quân nháy mắt, không nghĩ được Vũ Văn Dục ý muốn làm gì.
Lúc này lại nghe Vũ Văn Dục lạnh giọng phân phó, "Đường Liêm."
Vốn không thấy bóng dáng lại chỉ trong tích tắc xuất hiện trước tẩm cung, nhìn Viên Chiêu Quân bị điểm huyệt, trong lòng hồ nghi nha đầu này tới nơi khi nào? Sau đó một mực cung kính hướng thái tử nói: "Điện hạ."
Vũ Văn Dục trên mặt tà khí rất nặng, nhàn nhạt phân phó, "Viên tiểu thư muốn nhìn thân thể nam nhân, ngươi hiện tại mang Viên tiểu thư đi hồ tắm của thị vệ để Viên tiểu thư nhìn một chút.”
"A!" Đường Liêm sợ hết hồn, có chút khó xử nói: "Điện hạ, hiện tại hồ tắm không có ai."
"Gọi bọn hắn , tắm rửa cho Viên tiểu thư nhìn." Vũ Văn Dục nhàn nhạt nói xong nhìn về phía Viên Chiêu Quân có chút tái nhợt mặt kia, trong lòng suy nghĩ, nữ nhân, bản thái tử sẽ phải xem ngươi da mặt dày như thế nào.
Viên Chiêu Quân đầu óc trống không mấy giây, theo mà mặt sắc sắc nụ cười, nói: "Thái tử, ta là bị ngươi nhìn, muốn xem cũng là xem thân thể ngươi mới có thể nhìn trở lại nha, nhìn người khác thì không được nguyện vọng nha."
"Bây giờ không phải là thời điểm để người muốn trả giá." Biết sợ? Nhưng Vũ Văn Dục hắn không phải là người thương hoa tiếc ngọc.
"Ai!" Viên Chiêu Quân mặt đau lòng dáng dấp than thở, tiếp đó lại mặt khổ sở nói: "Nếu là thái tử ý tốt, tiểu nữ tử cũng không tiện cự tuyệt, vậy thì gắng gượng tiếp nhận đi!"
"Thật sao? Một lát, ngươi tốt nhất chớ rời mắt." Vũ Văn Dục cười lạnh một tiếng, không đợi động tác của Đường Liêm, hắn như như xách con gà con đem Viêm Chiêu Quân, phi thân ra khỏi tẩm cung.
Đường Liêm cũng phi thân rời đi, hắn rời đi là đi phân phó bọn thị vệ nửa đêm rời giường tắm ột nữ nhìn.
Viên Chiêu Quân ở trong lòng mắng thái tử biếи ŧɦái, trong lòng rồi lại nghĩ tới ở hiện đại hơn hai mươi năm cũng chưa từng thấy nam nhân tắm rửa, nghĩ như vậy , thêm với cùng thái tử tiếp xúc gần gũi, trong lòng chợt nóng ran .
Thấy nàng nảy giờ không nói gì, Vũ Văn Dục cho là nàng sợ gặp, đặt nàng xuống, trong lòng còn nghĩ không nên đùa quá, "Như thế nào? Sợ?"
Nàng nếu nói là sợ, hắn là sẽ xem xét đổi lại trừng phạt.
Vốn là hành động của Vũ Văn Dục ở cổ đại thì không thể tha thứ , khiến một đại cô nương nhìn nam nhân tắm, giống như nữ nhân này bị chúng nam gian da^ʍ vậy, nhưng Viên Chiêu Quân là người hiện đại, theo ý nàng, nhìn đối với nàng không có bất kỳ ảnh hưởng, phải nói thua thiệt cũng là những nam nhân kia chứ không phải nàng.
Nàng không có nghe được lời thái tử nói, mà lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thái tử hỏi: "Những thị vệ kia có đẹp trai bằng thái tử không?"
Vũ Văn Dục nhất thời nổi trận lôi đình, đây là nữ nhân sao? Đối với vấn đề như vậy còn có ý định hỏi cái này sao, hắn cảm thấy trái tim của hắn đều khó mà chịu đựng, nữ nhân này quá lắm rồi, chỉ cần nhìn thôi đã thấy người mình bị vấy bẩn, mà tâm cũng sẽ bẩn, hắn nghĩ lập tức phải thoát đi.
Nhưng hắn lại là thái tử, không thể bởi vì cái dạng này liền chạy đi, hắn muốn khiến nữ nhân này sợ, vì thế hắn nâng lên vỗ nhẹ mấy tiếng, chỉ chốc lát sau một đội nghiêm chỉnh huấn luyện thị vệ đến hồ tắm.
Đường Liêm ra lệnh một tiếng, chỉ thấy những thị vệ không do dự bắt đầu thoát thân cởi bỏ y phục.
Thị vệ đều rất trẻ tuổi, thân thể cũng rất mạnh tráng, bọn họ cởi bỏ nửa người trên, Viên Chiêu Quân thấy phải là mắt cũng không chớp cái nào. Còn phát ra tiếng thở dài nói: "Thái tử, thị vệ của ngươi quá đẹp trai xuất sắc rồi? Không tệ không tệ, làm nam kỹ nhất định rất kiếm nhiều tiền ồ!" Viên Chiêu Quân nhìn những thị vệ này, đột nhiên có một ý nghĩ, chính là đem những nam nhân mở một nhà nam kỹ viện, buôn bán nhất định tốt.
Thấy mắt đều không nháy, còn thiếu chút nữa là chảy nước miếng, Vũ Văn Dục trong lòng cảm thấy buồn nôn, nghĩ tới nàng đối với hắn nói nhớ hắn, lại nói hắn quá xuất sắc, hắn thiếu chút nữa tại chỗ phun ra.
Đang ở thời điểm Viên Chiêu Quân nhìn chằm chằm thị vệ, sau cùng thái tử một tay đem nàng phi thân rời đi.
Viên Chiêu Quân khi phản ứng lại, liền kêu to: "Thái tử, ngươi làm cái gì không cho người ta nhìn nha! Ta còn chưa xem đủ đây?"
Nặng nề đem đẩy ngã nàng trên sân tẩm cung thái tử, Vũ Văn Dục mặt trong sạch, "Chuyện dâʍ đãиɠ như vậy mà nhà ngươi có thể làm được, ngươi thật là làm nhục Viên gia nhà ngươi." Vũ Văn Dục cho tới bây giờ không thích xen vào việc của người khác, nhưng là hôm nay hắn thật là có thêm kiến thức, nữ nhân này ác tục đến khiến hắn có đánh người kích động.
Viên Chiêu Quân đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi trên người một cái, nghĩ tới thái tử có phải là tức giận hay không, nàng sao có thể đẩy ngã thái tử đây. Hắn nếu thật ghét nàng đuổi nàng ra khỏi thái tử điện thì không phải nàng toi mạng rồi sao, nghĩ như vậy, trên mặt nàng treo nụ cười lấy lòng, "Thái tử, ngươi hiểu lầm. Thị vệ kia tuy dáng dấp không tệ, nhưng cùng so sánh với người thì chẳng ra cái cóc khô gì, cho nên ta Viên Chiêu Quân dù là muốn dâʍ đãиɠ cũng chỉ đối với người mà thôi, ta là Ngắm hoa tiên tử không phải là bởi vì ta quá yêu thái tử sao?" Nàng nói xong còn hướng tới hắn ném một cái nhìn ma mị. Trong lòng suy nghĩ, nàng thổ lộ như vậy, nam nhân này đối đáp tựa nhỉ con cá băng nha.
Nàng bây giờ là có một chút kinh nghiệm, thái tử cũng không phải là dễ chọc, nếu muốn đυ.ng ngã thái tử, thì phải lấy lòng trước.
Cái chữ yêu này nghe được không khỏi khiến Vũ Văn Dục xoay người phun mấy cái, mới quay đầu lại cố làm trấn định nói: "Xem ra ngươi rất rỗi rãnh, rất nhàm chán, như vậy đi! Về sau tất cả quần áo của thái tử điện đều do ngươi giặt." Hắn xem coi nàng còn có thể cười được không? Dám khiến hắn thấy ghê tởm, hắn cũng không để cho nàng trôi qua từng ngày thoải mái được.
Vũ Văn Dục không để cho Viên Chiêu Quân rời đi, hoàn toàn là bởi vì hắn muốn giữ lại nàng khiến hoàng hậu Hoàng đế không còn lấy cớ buộc hắn chọn phi.
Viên Chiêu Quân không chút suy nghĩ, thuận miệng liền bần đạo: "Chỉ cần Thái Tử vui mừng, giặt quần áo không thành vấn đề, chỉ là. . . . . . Có máy giặt quần áo sao?" Hỏi xong, Viên Chiêu Quân cũng chợt cảm thấy một đám quạ từ đỉnh đầu bay qua.