Chương 5: Tôi Phải Đập Vỡ Bát Cơm Của Anh!

"Cậu ba, chúc mừng cậu kế thừa tập đoàn Cửu Đỉnh."

Phương Thu Vân bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, mặt tươi cười chúc mừng Trần Hoàng Thiên, sau đó vươn đôi tay nõn nà ra.

Trần Hoàng Thiên cười gượng, nắm lấy tay cô ta: "Có gì tốt mà chúc mừng chứ, không phải ông cụ tát tôi một cái, lại cho tôi một miếng táo ngọt để bớt giận thôi, nhỡ đâu một ngày tâm trạng của ông ta không tốt, người thừa kế lại đổi sang người khác. Thật ra tôi nên chúc mừng cô, trở thành giám đốc của công ti chi nhánh Lĩnh Hoa, đây chính là thực lực mạnh nhất ở chi nhánh."

Phương Thu Vân cười an ủi: "Cậu ba đừng nản lòng, chủ tịch không phải người sáng nắng chiều mưa, cậu ba trổ tài ở Lĩnh Hoa, tạo được thành tích, củng cố vững vàng chiếc ghế thừa kế, Thu Vân tình nguyện làm trợ thủ đắc lực nhất của cậu ba."

"Thôi bỏ đi."

Trần Hoàng Thiên khoát tay: "Cây to trong rừng dù gì cũng sẽ bị gió quật gãy, đây là kết luận tôi tự đúc ra được sau hai mươi năm ở nhà họ Trần, bây gờ tôi ký giấy thừa kế, đã là chỗ cao chẳng thể trốn gió lạnh, không thể có thành tích được nữa, tiếp tục coi tôi là không khí, làm cái thân phận ở rể của tôi, tôi là người đã có vợ, không muốn chết sớm như vậy, khiến vợ mình thành người goá chồng."

Nụ cười của Phương Thu Vân cứng ngắc.

Cô ta hiểu ý trong lời nói của Trần Hoàng Thiên.

"Là Thu Vân suy nghĩ nông cạn."

Ánh mắt của Trần Hoàng Thiên vội rời đi, nói sang chuyện khác: "Công ty của vợ tôi gặp phải chút chuyện, cần phải vay 30 tỷ, có người khiến vợ tôi không vay được tiền, việc này cô có thể giúp không?"

"Đương nhiên, Thu Vân đã giúp cậu ba chuẩn bị xong."

Nói xong, Phương Thu Vân đi về phía két sắt bên cạnh bàn làm việc, sau khi xoay đi xoay lại một hồi, lấy ra hai chiếc thẻ một đen một vàng, sau đó đưa cho Trần Hoàng Thiên.

"Thẻ đen là thẻ VIP hoàng đế của ngân hàng Hoa Kỳ, bên trong có 300 tỷ tiền gửi tiết kiệm, là chủ tịch dặn tôi chuyển tiền chi tiêu hàng ngày cho anh sử dụng."

"Thẻ vàng là của chủ tịch Lư, ngân hàng Hoa Kỳ chi nhánh Đông Đô, trao tặng cho mỗi khách hàng lớn gửi tiết kiệm tại ngân hàng, dùng thẻ này, hàng năm có thể miễn lãi và thế chấp để vay 30 tỷ, tấm thẻ này của tập đoàn Cửu Đỉnh chúng ta đặc biệt hơn, hàng năm vay được hơn 60 tỷ, đãi ngộ không đổi, mợ chủ cầm thẻ vàng tìm chủ tịch Lư, đảm bảo có thể vay được."

Trần Hoàng Thiên không do dự, nhận lấy hai tấm thẻ kia.

Gân tay gân chân đã từng đứt, vì Dương Ninh Vân, anh bỏ qua mối thù này, cầm của bọn họ 300 tỷ cũng không quá đáng.

"Cô làm việc đi, tôi đi trước."

Có thể để Dương Ninh Vân vay đủ tiền, anh không muốn ở lại thêm nữa.

Cậu ba chờ chút."

Phương Thu Vân gọi lại.

"Còn có chuyện gì?"

Trần Hoàng Thiên quay người lại.

"Căn biệt thứ nhất trong khu biệt thự ở vịnh Ngự Long mà tập đoàn Cửu Đỉnh đang khai thác, hiện giờ đã là tài sản riêng dưới danh nghĩa của cậu ba, chủ tịch đã sắp xếp cho chú Lưu và bà Ngô trước đây đối tốt với anh ở đó, nơi đó có thuốc chữa thương cho thân thể anh, còn có mấy chiếc xe chủ tịch mua riêng cho anh."

"Ông ta biết bù đắp đấy."

Trần Hoàng Thiên giễu cợt, đưa tay về phía Phương Thu Vân: "Đưa tôi chìa khoá xe, tôi qua xem chú Lưu và bà Ngô một chút."

Khi còn bé anh bị anh chị em đánh đập, bị thương, đều là chú Lưu bôi thuốc cho anh, trên bàn cơm, anh chị em đôi lúc không cho anh ăn, bà Ngô sẽ tự mình làm chút đồ ăn cho anh.

Cho nên chú Lưu và bà Ngô trong mắt anh, còn thân thiết hơn so với người nhà họ Trần."

"Siêu xe, Rolls-Royce, Bentley, hay là Mercedes-Benz?" Phương Thu Vân cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên chọn Mercedes-Benz đẳng cấp thấp nhất, sau đó rời khỏi tập đoàn Cửu Đỉnh, lái chiếc xe Mercedes S65 đi về phía biệt thự ở vịnh Ngự Long.

"Cậu ba, đã ba năm không gặp, tôi và chú Lưu rất nhớ cậu."

Ngoài cửa sắt biệt thự, có một đôi vợ chồng trung niên tầm năm mươi tuổi đứng đó, nhìn qua cửa kính xe thấy đó là Trần Hoàng Thiên, người phụ nữ đỏ mắt nói.

"Bà Ngô, chú Lưu, tôi cũng rất nhớ hai người."

Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói.

Sau khi chào hỏi vài câu, Trần Hoàng Thiên lái xe vào bãi đậu xe trong biệt thự, sau đó đi vào trong phòng khách.

"Cậu ba, nghe nói cậu đi ở rể, sống không quá tốt đúng không?" Bà Ngô quan tâm hỏi.

Trần Hoàng Thiên bật cười: "Cũng tạm, năm đó tôi bị đánh gãy gân tay gân chân ném trên đường, người cứu tôi, chính là bố vợ của tôi hiện giờ."

"Ôi!"

Bà Ngô xót xa nói: "Năm đó tôi với chú Lưu vốn định cứu cậu, ai ngờ anh hai của cậu biết chúng tôi muốn cứu cậu, thế nên kêu người coi chừng chúng tôi, ba ngày không thể ra ngoài, sau đó đi tìm cậu, đã không tìm thấy nữa rồi, ba năm nay, tôi và chú Lưu đều vì chuyện này mà buồn phiền, mãi đến hai ngày sau biết cậu còn sống, mới hết phiền lòng đấy."

"Để chú Lưu và bà Ngô nhớ thương rồi."

Trần Hoàng Thiên hổ thẹn nói.

Hàn huyên thêm vài câu, chú Lưu kêu bà Ngô phải lấy thuốc cho Trần Hoàng Thiên đã, ông thì vừa ngồi uống trà, vừa nói chuyện với Trần Hoàng Thiên.

Sắp đến trưa, Trần Hoàng Thiên uống thuốc xong, vội vàng lái xe rời đi.

Anh phải mau về nhà làm bữa trưa, nếu không lại có chuyện lớn xảy ra.

Kết quả xe vừa mới ra khỏi vịnh Ngự Long, điện thoại của mẹ vợ reo lên.

Trần Hoàng Thiên biết rõ phiền toái này này, chắc chắn nghe là bị mắng, nhưng anh vẫn nghe điện thoại.

Đúng như dự đoán, vừa nghe điện thoại, Lý Tú Lam đã chửi mắng một trận.

"Kêu mày cút khỏi nhà tao, rời khỏi Ninh Vân, mày không cút, đã mấy giờ rồi, còn chưa về nấu cơm, mày muốn bỏ đói bà đúng không?"

"Còn nữa, hôm nay là ngày mày được lương, sao chỉ được phát có bảy trăm rưỡi thế này, có phải mày biết ba ngày sau phải cút khỏi cái nhà này, rút tiền lương ra tiền mặt, để tiền lương về chỉ có bảy trăm rưỡi khiến tao buồn nôn không? Tao hỏi mày, mày có còn muốn sống nữa không?"

Hai năm trước bố vợ gặp tai nạn ô tô, không phải trong lúc đi công tác, nhà bác cả và chú không đồng ý để thành tai nạn lao động, công ty không chi trả tiền thuốc thang, tiền gửi ngân hàng của nhà họ Dương chủ yếu tiêu để chữa bệnh, hơn nữa mỗi tháng còn không ít tiền mua thuốc, mẹ vợ không đi làm, lại còn hay đi chơi mạt chược, tiểu di tử xài tiền như nước, chỉ dựa vào chút tiền lương của Dương Ninh Vân, cùng với chút tiền lãi hàng năm, rất khó để chống đỡ nổi gia đình này.

Vì vậy Trần Hoàng Thiên phải đi làm chuyển phát nhanh, lén lút kiếm chút tiền, mua đồ bổ cho Dương Ninh Vân, kết quả chưa đến mấy tháng, đã bị Lý Tú Lam phát hiện, tiết kiệm chưa được 30 triệu, cũng bị Lý Tú Lam lấy đi, hơn nữa còn muốn xin Trần Hoàng Thiên, đưa thẻ lương cho bà, còn phải cài thanh toán điện tử trên điện thoại của bà, mỗi tháng chỉ đưa cho Trần Hoàng Thiên triệu rưỡi để mua thuốc và chi tiêu.

Cho nên Trần Hoàng Thiên được phát tiền lương, bà sẽ biết.

"Đâu có, mẹ." Trần Hoàng Thiên vô cùng kinh ngạc: "Hôm nay con bận việc xin nghỉ, không đi giao hàng, cũng chẳng rút tiền lương, tháng trước con được hơn chín triệu mà, sao tháng này chỉ được có bảy trăm rưỡi? Là thật hay giả?"

"Có cần tao chụp màn hình cho mày xem không!" Lý Tú Lam nổi giận: "Mày nói được hơn chín triệu, đến tài khoản mới chỉ có bảy trăm rưỡi, nếu mày lấy được hơn chín triệu, về đây tao đánh gãy chân mày!"

"Vậy chụp màn hình gửi cho con đi, con đến công ty chuyển phát hỏi xem có chuyện gì, có phải bộ phận tài chính nhầm lẫn gì hay không, bữa trưa mẹ tự giải quyết đi, con đảm bảo sẽ cầm hơn chín triệu về." Trần Hoàng Thiên nói.

"Nếu như trước bữa cơm tối tao không thấy hơn chín triệu đến tài khoản, mày cũng không cần về đây nữa, ngày mai tao lôi Ninh Vân đi ly hôn với mày!"

Lý Tú Lam thở phì phò cúp điện thoại.

Nhanh chóng, Zalo của Trần Hoàng Thiên có thông báo, là Lý Tú Lam gửi tới, mở ra nhìn, quả nhiên chỉ có được 750 nghìn đồng.

"Sao lại thế, phát tiền lương cũng sai, hại mình bị ăn chửi một trận."

Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà chửi bậy.

Sao đó lái xe về phía công ty chuyển phát.

"Tôi nói này cậu Trần, cậu đã bị quản lý Trương sa thải rồi, sao còn tới đây? Không phải là không tìm được việc làm, đến xin quản lý Trương đấy chứ?"

Vừa đến công ty chuyển phát, đã có một người đàn ông cười lạnh hỏi.

"Anh Trịnh, anh nói cái gì? Tôi bị sa thải?"

"Đúng vậy, Trần Hoàng Thiên, quản lý Trương không báo cho cậu biết sao?" Lại thêm một người đàn ông nữa tiến lên, cau mày hỏi.

"Không." Trần Hoàng Thiên khoanh tay, khó hiểu hỏi: "Anh Chu, sao tôi lại bị sa thải?"

Anh Chu trong chốc lát khó có thể mở miệng.

Đúng lúc này, một tiếng nói tức giận vang lên: "Không phải là cái tên vô dụng như cậu, hôm qua để cậu chuyển phát một đơn, thấy vợ mình đi thuê phòng với người khác, tức giận xé đơn, còn muốn đánh người ta sao, cho nên người ta khiếu nại đến tôi, tôi sa thải cậu đấy."

"Hơn nữa, sa thải một tên vô dụng như cậu, còn cần có lý do sao?"

"Ha ha ha!" Những đồng nghiệp nam có nữ có ở đây không nhịn được cười phá lên.

"Thải mẹ anh ấy!"

Trần Hoàng Thiên tức điên lên, chỉ vào quản lý Trương nổi đoá nói: "Anh có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng anh không thể làm bẩn sự trong sạch của vợ tôi, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu!"

Trần Hoàng Thiên hổn hển rút điện thoại ra.

"Thế nào, cái tên vô dụng như cậu còn muốn báo cảnh sát bắt tôi hả?" Quản lý Trương cười khẩy, không hề sợ hãi.

"Không, tôi phải đập chén cơm của anh, để anh mất công việc lương tháng bốn chục triệu!"

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên bấm gọi một dãy số.