Thấy một màn như vậy, Cao Hạo như bị sét đánh trúng đầu vậy, cơ thể như chấn động, trong nháy mắt cả người trở nên mơ hồ, trong đầu trống rỗng, trong mắt tất cả đều là tro tàn.
Chỉ một thoáng, một chuỗi cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có thổi quét toàn thân anh ta, khiến cho anh ta cứ như đang ở hầm băng, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Thật sự không thể tin được, cái tên ở rể này, lại là ông chủ mới của công ty Hoàng Gia Entertainment.
“Tôi không ổn tí nào.”
Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: "Cũng không biết anh quản lý công ty Giải trí Hoàng Gia này như thế nào, một người trông coi, cũng to gan đến mức dám không cho khách hàng vào chơi. Những người mà anh tuyển dụng, chẳng lẽ đều là những người tay cầm lương cao, nhưng dùng thái độ tồi tệ nhất để đối xử với khách hàng sao?”
“Nếu như vậy, vậy chức Tổng giám đốc chi nhánh Đông Đô anh cũng đừng làm nữa!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hoàng Thiên Tuấn sợ hãi, vội vàng xua tay nói: "Chủ tịch, không phải như anh nghĩ đâu, thật sự không phải như anh nghĩ đâu. Nhân viên của công ty Giải trí Hoàng Gia, ở các khu giải trí lớn của Đông Đô, luôn có danh tiếng rất tốt, ngàn vạn lần đừng vì một con chuột mà phủ định đi một nồi canh chứ!”
Nói đến đây, anh ta xoay người.
Đột nhiên lao về phía Cao Hạo, đá anh ta một đá ngã lăn trên mặt đất.
“Có phải anh chán sống rồi không? Không cần nói đến vị này có phải là Chủ tịch hay không, cho dù là một khách hàng, không gây rối ở công ty Giải trí Hoàng Gia, ai cho anh con mẹ nó cái quyền lợi này, dám không cho khách hàng vào chơi? Bình thường ông đây dạy mấy người như thế nào? Dịch vụ tối thượng, dịch vụ cao cấp, anh phục vụ cái quái gì vậy?”
Phổi anh ta như muốn nổ tung, đi lên đạp cho Cao Hạo một trận, khiến Cao Hạo cuộn mình thành hình con tôm, khóc hu hu.
“Ông Hoàng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, là do tôi sơ suất, xin ông tha cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa đổi, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ dùng thái độ tốt nhất đối với khách hàng!”
“Anh vẫn muốn có cơ hội à?”
Hoàng Thiên Tuấn lại đá anh ta mấy cái, tức giận nói: "Đừng nói Chủ tịch có cho anh cơ hội hay không, có anh là con sâu làm rầu nồi canh, ông đây hận không thể ném anh xuống biển cho cá mập ăn!”
Sau một hồi giẫm đạp, Hoàng Thiên Tuấn chuyển hướng nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, dáng vẻ thô bạo ban đầu cũng dần mất đi, phảng phất như thay đổi khuôn mặt, vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ tịch, tôi đã quyết định đưa cái thứ không có mắt này sa thải khỏi công ty Giải trí Hoàng Gia. Không bao giờ tuyển dụng nữa!"
“Anh xem anh định xử lí anh ta như thế nào, muốn gϊếŧ hay là muốn róc thịt, tôi sẽ làm theo!
Cao Hạo nghe vậy, sợ tới mức tim gan như muốn vỡ ra, quỳ trên mặt đất dập đầu, kêu khóc nói: “Chủ tịch, là tôi có mắt không tròng, xin anh đừng để ông Hoàng gϊếŧ tôi, Chủ tịch...”
“Bảo anh ta cút đi.”
Trần Hoàng Thiên thản nhiên bỏ lại năm chữ này, chắp tay sau lưng, đi vào Hoàng Gia Entertainment.
“Chào Chủ tịch!”
Bảo vệ ở cửa lập tức nghiêm nghị kính trọng, khom người chào hỏi, thái độ phải cung kính bao nhiêu thì cung kính bấy nhiêu.
“Cút!”
Hoàng Thiên Tuấn còn không quên cho Cao Hạo một đá: "Tốt nhất anh nên cút khỏi Đông Đô cho tôi, nếu để ông đây nhìn thấy anh, tuyệt đối sẽ ném anh xuống biển cho cá mập ăn!”
Bỏ lại một câu ngoan độc, anh ta lập tức khom lưng, đuổi theo bước chân Trần Hoàng Thiên.
Anh ta sợ lại có thứ đồ chơi không có mắt, chặn đường Chủ tịch, vậy chức Tổng giám đốc Chi nhánh của công ty này của anh ta thật sự coi như chấm xong rồi.
"Lần này Mẹ Lưu Văn cũng xong rồi.”
Nhưng thấy Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn, cùng với mấy ông Tổng lên thang máy, các bảo vệ đều biết, từ hôm nay về sau, công ty Giải trí Hoàng Gia ở Đông Đô, không còn mẹ Lưu Văn nữa.
….
“Chào buổi tối! Chào mừng đến công ty Giải trí Hoàng Gia!”
Từ thang máy lầu hai đi ra, có hai hàng em gái gợi cảm khom người chào hỏi.
"Còn không mau...”
Hoàng Thiên Tuấn đang muốn nói còn không mau ra mắt chủ tịch.
Chỉ thấy Trần Hoàng Thiên giơ tay, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi chỉ là một khách hàng, ngậm miệng lại, chờ ở đây đi, không được làm mấy cái hình thức, nếu như tôi biết được, thì đừng trách tôi trở mặt.”
Trần Hoàng Thiên thản nhiên bỏ lại một câu, rồi đi về phía lối đi nhỏ của phòng bao.
Hoàng Thiên Tuấn nào dám lộ ra, cũng biết Trần Hoàng Thiên đang làm "cải trang vi hành ", đặc biệt sợ lại có người như Cao Hạo nhảy ra, cho nên đứng ở đó, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, nôn nóng bất an.
Mà Trần Hoàng Thiên, cứ như vậy chắp tay sau lưng, lững thững đi dọc theo lối đi nhỏ, cũng không mở bất kỳ phòng nào.
Trong phòng bao là khách, mà thái độ của khách tốt hay xấu, đây không phải là điều anh ta quan tâm, điều anh ta quan tâm chính là thái độ của nhân viên Giải trí Hoàng gia.
“Chào buổi tối, chào mừng đến với công ty Hoàng Gia Entertainment!”
Cho tới bây giờ, trên đường đi gặp không ít cậu ấm, cô chiêu từ phòng bao đi ra. Đều sẽ lễ phép chào hỏi, gặp phải vài đợt đều là như thế, hầu như không có ai không chào hỏi.
Điểm này cũng khiến Trần Hoàng Thiên tương đối hài lòng.
Vì vậy, anh tiếp tục đi theo đường vòng, nhìn như cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Không lâu sau. Anh nhìn thấy mấy thanh niên mặc quần áo đen, ở trong một phòng bao không người, cùng với mấy cô chiêu tán tỉnh nhau, tiếng phát ra rất lớn, ầm ầm, hơn nữa cửa phòng bao cũng không đóng.
Anh ta rất nhanh dừng chân đi tới cửa nhìn vào bên trong, kết quả là có một thanh niên khó chịu, nghiêm mặt chỉ vào Trần Hoàng Thiên: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút sang một bên, nhìn nữa tao móc ngược mắt ra bây giờ!”
“Mấy người... Không phải khách hàng chứ?” Trần Hoàng Thiên thản nhiên hỏi, trên bàn không có rượu, cũng không có đĩa trái cây và đĩa nhỏ, màn hình lớn trong phòng cũng không mở, hiển nhiên không phải khách đang tiêu tiền.
“Liên quan cái rắm gì đến mày, còn hỏi vòng vo nữa, thì đừng trách ông đây không khách sáo!” Có một tên tóc vàng uy hϊếp.
“Mấy người là nhân viên của Giải trí Hoàng Gia sao?” Trần Hoàng Thiên lại hỏi.
“Con mẹ nó!”
Lúc này có một người có mái đầu máy bay khó chịu lao về phía Trần Hoàng Thiên: "Bảo mày đừng ép mà mà mày vẫn ép, không cho mày biết tay, mày cũng không biết ai nên chọc, ai không nên chọc!”
Dứt lời, anh ta đã nhảy tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, muốn đấm Trần Hoàng Thiên.
Một giây sau!
Ầm!
Trần Hoàng Thiên đạp một đạp vào bụng tên có mái đầu máy bay, đạp cho anh ta văng xa hơn ba mét.
"Mẹ kiếp! Người của công ty Giải trí Hoàng Gia cũng dám đánh! Mày chết chắc rồi!”
Mấy thanh niên khác trong phòng bao đều xù lông, hùng hổ đi tới chỗ Trần Hoàng Thiên.
Lúc này Trần Hoàng Thiên xoay người bỏ chạy, không phải đánh không lại, mà là muốn cho Hoàng Thiên Tuấn nhìn xem, những người anh ta tuyển vào là người như thế nào!”
“Mày con mẹ nó đừng chạy chứ!”
Một đám thanh niên vừa đuổi theo vừa kêu la, có một thanh niên còn cầm bộ đàm kêu lên.
Rất nhanh, các cửa đều có rất nhiều thanh niên áo đen chạy đến nơi này, đuổi theo Trần Hoàng Thiên không dứt, vừa đuổi vừa chửi, cái gì khó nghe chửi cái đó, quả nhiên là một đám côn đồ tố chất thấp kém.
Tiếng la mắng, lúc này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những người khách hàng khác.
Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên đã chạy đến sảnh lớn.
“Mày con mẹ nó đứng lại, đừng chạy chứ, dám gây chuyện ở Giải trí Hoàng Gia, xem tao đánh mày đến tàn phế!”
Một đám thanh niên cũng đuổi theo.
Hoàng Thiên Tuấn thấy một màn như vậy, lập tức toàn thân chấn động, cả người đều sợ đến ngây người.
Một giây sau! Anh ta giận đến mức không thể kiềm chế nữa mà chạy tới, quát đám thanh niên kia: "Đám tạp chủng các cậu, đứng lại hết cho ông đây!”
“Ông Hoàng?”
Những thanh niên này nhìn thấy Hoàng Thiên Tuấn. Nhất thời giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, cả đám đều thành thật, vội vàng khom lưng chín mươi độ chào hỏi.
“Chào ông Hoàng!”
“Chào cái đầu các cậu chứ chào!”
Hoàng Thiên Tuấn đi lên cho mấy thanh niên hàng trước mỗi người một đá, sau đó xoay người nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chủ tịch. Họ... Tại sao lại đắc tội với anh vậy?"
“Cái gì? Chủ tịch sao?”
Hai mươi mấy thanh niên toàn bộ ngây ngốc, nhìn Trần Hoàng Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Bọn họ làm gì vậy?” Trần Hoàng Thiên thản nhiên hỏi.
"Bảo vệ tầng ạ". Hoàng Thiên Tuấn trả lời.
“Toàn bộ Giải trí Hoàng gia có bao nhiêu người như vậy, mỗi người lương bao nhiêu?” Trần Hoàng Thiên lại hỏi.
“Khoảng một trăm năm mươi người, mỗi tháng mỗi người được ba mươi triệu. Một tháng đầu của bọn họ là một trăm năm mươi triệu, Cao Hạo chính là một hai tầng đầu.” Hoàng Thiên Tuấn thành thật trả lời.
"Thật hào phóng.” Trần Hoàng Thiên cười lạnh: "Một đám giống như ông chủ, ở trong phòng ầm ĩ với mấy cô chiêu, liếc mắt nhìn còn muốn đánh người, hàng năm hơn cả trăm mấy chục triệu đập lên người những người này. Coi như là cho chó ăn rồi.”
Hoàng Thiên Tuấn nghe vậy, lập tức bùng nổ: "Mẹ nó, ai bảo các người ầm ĩ trong phòng, ai bảo thái độ của các người kịch liệt như vậy? Ở trong phòng bao ầm ĩ khi nãy là những người nào, đứng ra hết cho ông đây!”
Lập tức, một đám thanh niên áo đen toàn bộ đều rất sợ hãi, người nhìn tôi, tôi nhìn người, đặc biệt là mấy người ầm ĩ kia, cả đầu đều toát mồ hôi lạnh, toàn thân đều phát run.
“Không cần.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, Giải trí Hoàng Gia không có bảo vệ tầng nữa, phát hết lương cho bọn họ rồi bảo toàn bộ cút đi."
“Sau này mỗi tầng có mười bảo vệ, phải mặc đồng phục bảo vệ đi làm, tốt nhất là lính xuất ngũ, đãi ngộ cao hơn một chút.” Trần Hoàng Thiên nói.
“Vâng, thưa Chủ tịch.”
Hoàng Thiên Tuấn nghe lời vô điều kiện, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Văn Báo: "Lâm Văn Báo, lập tức tập trung những người bảo vệ lại, giải tán toàn bộ, ngày mai đi chiêu mộ sáu mươi binh sĩ xuất ngũ, tiền lương ba mươi sáu triệu bao ăn ở.”
Một đám thanh niên, lập tức yên lặng như cà tím.
“Quá tốt rồi! Sau này đến Giải trí Hoàng Gia chơi, cuối cùng không cần nhìn sắc mặt của mấy tên nhóc này nữa!”
“Chính mấy đứa nhóc kiêu ngạo này, nhìn không cũng thấy cũng phiền, tôi có một người bạn, thấy bọn họ lại rất khó chịu, mới không đến Giải trí Hoàng Gia chơi.”
"Cả ngày giống như một tên nhà giàu, ghê tởm nhất là mấy tên nhóc này!”
Các vị khách ở đây đều rất ủng hộ quyết định của Trần Hoàng Thiên.
Có một vị khách chạy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt tươi cười nói: "Anh là ông chủ mới của Giải trí Hoàng Gia phải không? Quyết định này quá đúng, tôi tin rằng không có những người này, việc kinh doanh của Giải Trí Hoàng Gia sẽ ngày càng tốt hơn!”
"Sau này việc kinh doanh của Giải trí Hoàng Gia đều phải dựa vào mọi người đây.” Trần Hoàng Thiên nói.
"Đó là điều tất nhiên rồi!” Các vị khách đều đáp lại như vậy.
“Chủ tịch, hay là... ra sảnh Tôn Chí ngồi đi ạ? Mấy vị Tổng giám đốc này, đúng lúc muốn nói chuyện hợp tác với anh.” Hoàng Thiên Tuấn yếu ớt hỏi.
“Được rồi.” Trần Hoàng Thiên gật đầu.
Sau đó một đám người lên lầu sáu, tiến vào sảnh Chí Tôn.
“Chủ tịch, có muốn... Sắp xếp cho anh hai em gái không?” Ngồi xuống sofa, Hoàng Thiên Tuấn cười hắc hắc hỏi.
Trần Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Nghe nói em gái dưới tay Mẹ Lưu Văn không tệ, bảo cô ấy dẫn người đến đây cho tôi xem.”
“Dạ được, dạ được!” Hoàng Thiên Tuấn liên tục gật đầu, nhìn về phía nhân viên: "Đi, bảo Lưu Văn gọi tất cả em gái dưới tay tới đây.”