- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Cuồng Nộ Phong Hữu
- Chương 41: Vợ, Anh Tới Rồi!
Cuồng Nộ Phong Hữu
Chương 41: Vợ, Anh Tới Rồi!
Câu lạc bộ suối nước nóng Thiên Hải, suối nước nóng hạng sang nhất thành phố Đông Đô, có một không hai, toàn bộ bày biện ở đây khiến cho người ta cảm giác như đang ở trong rừng mưa nhiệt đới.
Có suối nước nóng trong phòng, cùng với suối nước nóng lộ thiên.
Lúc này, bên trong một gian phòng xa hoa, Vương Minh tràn truồng, ngâm mình trong suốt nước nóng, thảnh thơi uống rượu vang.
"Uống chút rượu, lát nữa càng sung sức hơn, xem tôi thu phục em như nào."
Anh ta nghĩ thầm, khoé miệng kéo ra một nụ cười tàn ác, ánh mắt nhìn chòng chọc chiếc giường lớn màu trắng bên cạnh.
Trên giường. Dương Ninh Vân thở đều đều, nằm không nhúc nhích, hai tay bị xích sắt to bằng ngón cái cột vào hai đầu giường.
"Mình chờ em ấy tỉnh lại, hay là không chờ đây?"
Vương Minh suy nghĩ.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, anh ta vẫn quyết định, chờ Dương Ninh Vân dậy làm thì hay hơn.
Không bao lâu sau, anh ta đã uống hết một ly rượu vang, ra khỏi suối nước nóng, cầm lấy áo choàng tắm mặc vào, sau đó kéo ghế, ngồi ở bên giường, châm một điếu thuốc thơm. Thưởng thức nhìn Dương Ninh Vân.
"Nhớ thương đã nhiều năm, đêm nay tô nhất định phải đoạt được em!"
Trong mắt anh ta loé lên vẻ kiên quyết.
Đợi đến khi Vương Minh hút hết một điếu thuốc, ngón tay của Dương Ninh Vân động đậy, đôi mắt đẹp đẽ mở ra.
Đập vào mắt là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, cô chợt sợ hãi, muốn đứng dậy. Nhưng lại hoảng sợ phát hiện, hai tay mình bị trói lại.
Bất chợt, một tiếng nói vang lên.
"Cuối cùng em cũng tỉnh."
Nghe vậy, Dương Ninh Vân ngẩn ra một lúc, lúc này quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Minh đang ở một bên, nở nụ cười tà ác nhìn cô.
"Là anh sắp xếp lừa tôi?" Dương Ninh Vân lạnh giọng hỏi, trong mắt ngùn ngụt tức giận.
"Không." Vương Minh lắc đầu: "Là một người đàn ông vô cùng xấu xa, trói em lại đây, tôi vừa lúc tắm ở đây, thế nên cứu em."
"Vậy anh mau giúp tôi tháo xích ta." Dương Ninh Vân nửa tin nửa ngờ nói.
"Tháo?" Vương Minh cười khẩy: "Nếu như không có tôi, em đã bị một người đàn ông ghê tởm chà đạp rồi, là tôi cứu em khỏi trận nhục nhã đó, cho nên... Em hẳn là nên thoả mãn tôi một chút nhỉ?"
"Anh đừng hòng!" Dương Ninh Vân cả giận nói: "Vương Minh, đừng cho rằng tôi sẽ cảm kích anh, sau đó cam tâm tình nguyện thỏa mãn anh, đừng có nằm mơ, tôi bết, tất cả chắc chắn đều do anh bày mưu lập kế!"
"Mau thả tôi ra, nếu không Trần Hoàng Thiên tìm đến đây, anh toi đời là cái chắc, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh, kiện anh, khiến anh ngồi tù!"
"Anh ta không tìm được chỗ này đâu, em cũng không báo cảnh sát được." Vương Minh đầy tự tin, sau đó chỉ tay về phía máy quay phim để trên kệ, nói: "Nếu như em dám không thành thật, tôi sẽ phát tán video ra ngoài, cho mọi người thấy được một bộ mặt khác của em."
Nói xong, anh ta đứng lên. Cầm lấy máy quay, khởi động, sau đó đội mũ trùm đầu lên, chỉ lộ ra đôi mắt và miệng.
Thân thể mềm mại của Dương Ninh Vân run bắn lên.
Cái này là có chuẩn bị mà đến!
"Người đâu! Cứu tôi với!"
Cô sợ hãi kêu gào.
"Ha ha!"
Vương Minh cười nói: "Đừng kêu nữa Dương Ninh Vân, cách âm của nơi này rất tốt, hơn nữa ông chủ suối nước nóng Thiên Hải, lại có chút quan hệ với tôi, cho nên, nơi này đều là người của tôi, em có kêu rách họng, cũng không có ai tới cứu em đâu."
"Về phần thằng vô dụng kia, thì em càng đừng hy vọng, tôi đã sắp xếp hai bảo vệ ở ngoài cửa, nếu anh ta tìm đến đây, cũng sẽ bị đánh đuổi ra khỏi đây thôi."
"Cho nên, em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, phối hợp với tôi, nếu không cái video này, nói không chừng sẽ bị Dương Chí Văn, mẹ em, em gái em, ông nội của em, cùng với nhân viên của công ty em nhìn thấy hết đó."
"Anh...!" Dương Ninh Vân sắp khóc đến nơi, đây là tóm hết nhược điểm của mình trong tay, khiến mình không dám gọi cảnh sát bắt anh ta.
"Vương Minh, xin anh đấy, bỏ qua cho tôi đi, tôi không đắc tôi gì với anh, vì sao lại phải gây khó dễ cho tôi?" Cô vô cùng bất lực, hai mắt đỏ lên. Dòng nước mắt tràn mi chảy xuống."
"Tất cả mọi chuyện, đều là em ép tôi!" Vương Minh ngồi xuống cạnh mép giường, nói: "Tôi đối tốt với em như vậy, thật lòng với em như vậy, nhưng em lại không muốn ly hôn với tên vô dụng kia rồi gả cho tôi, em nói tôi nên làm gì đây, cứ như vậy mà buông bỏ sao?"
"Không, như vậy, tôi không cam lòng."
"Cho nên, tôi coi như không thể có được em mãi mãi, thế nhưng cũng phải lấy được của em một lần, như vậy lòng tôi mới thoải mái được."
"Nếu như em không muốn sau này lúc nào cũng bị tôi cuốn lấy, thì phối hợp với tôi lần này, sau khi xong chuyện, tôi thả tự do cho em, thế nào?"
Dương Ninh Vân cắn răng, kéo xích sắt cột hai tay, vốn cô vẫn liên tục kéo, cô không muốn đồng ý, thế nhưng không đồng ý thì sao?
Bây giờ mình là cá trong ao, anh ta muốn làm gì với mình thì cũng không thể nào phản kháng lại được, đồng ý hay không đồng ý thì đều nhận được kết quả như nhau.
"Anh tắt máy quay đi, nếu không tôi áp lực lắm." Cô cắn răng nói.
"Không." Vương Minh lắc đầu: "Có nhược điểm của em trong tay, tôi sẽ yên tâm hơn một chút."
Có nhược điểm này trong tay, ngày nào đó anh ta muốn. Còn có thể uy hϊếp cô ra ngoài thuê phòng hay sao?"
"Anh thật đúng là súc vật!" Dương Ninh Vân tức nổ phổi, cắn môi thiếu chút nữa thì tứa máu, trong con ngươi xinh đẹp ngùn ngụt lửa giận.
Lúc này, một chiếc Bentley dừng lại trước cửa câu lạc bộ suối nước nóng Thiên Hải, Trần Hoàng Thiên gấp rút xông vào.
"Có thấy người phụ nữ này không? Nói tôi biết cô ấy đã bị mang đi đâu, tôi sẽ cho cô 600 triệu!" Trần Hoàng Thiên chạy đến quầy bar. Nói với nữ tiếp tân, còn không quên mở ví tiền trong Zalopay cho cô xem, chứng minh rằng anh có tiền.
Chuyện xảy ra quá gấp, anh không muốn phí nhiều lời, tin chắc rằng hiện gờ chuyện dùng tiền đi làm, có thể có hiệu quả làm ít công to.
Quả nhiên!
Nữ tiếp tân thấy con số kéo dài đằng đẵng, đôi mắt sáng long lanh, vội vã mở Zalo, rồi mở mã QR, thấp giọng nói: "Kết bạn Zalo với em, chuyển tiền rồi em sẽ nói cho anh biết. Công việc em không cần nữa."
Trần Hoàng Thiên không nhiều lời, quét mã QR, thêm bạn, 600 triệu được chuyển sang, thúc giục: "Mau nói cho tôi biết!"
"Bị ôm vào phòng VIP555, người đàn ông kia là thân thích của ông chủ chúng em, cẩn thận đó nha, em đi đây." Nữ tiếp tân nói xong, bỏ việc đi khỏi.
"Ở đâu?" Quá lớn, anh chưa từng tới đây, không biết phòng VIP555 ở đâu.
"Bên này là khu VIP, đi vào phòng thứ năm là tới." Tiếp tân chỉ đường.
Trần Hoàng Thiên không dông dài, xông đến.
Nhanh chóng, anh đứng trước cửa phòng VIP555, có hai người đàn ông cao to mặc tây trang đang đứng giữ cửa.
"Nhìn cái gì vậy, tránh sang một bên." Có một người mặc tây trang tức giận quát lên.
"Đi con mẹ mày à!" Trần Hoàng Thiên tiến lên tung ra một cú đấm, khiến cho người mặc tây trang kia nằm bẹp trên mặt đất.
Bảo tiêu của nhà họ Trần, mỗi người đều là cao thủ, ngay cả quản gia Lưu Bằng, cũng tương đương với người tập luyện trâu bò, người lớn lên trong nhà họ Trần như anh, sao có thể không biết một chút công phu quyền cước?
"Mẹ kiếp!"
Một tên khác thấy Trần Hoàng Thiên ra tay, xả một đống nắm đấm về phía Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên không né tránh, bắt lại nắm đấm của anh ta, dùng sức vặn một cái, sau đó đạp một cú, hai cú đã khiến anh ta ngã rạp.
Bên trong phòng.
Áo choàng tắm tuột khỏi người Vương Minh, lộ ra thân thể cường tráng đầy bắp thịt, anh ta bình thường rất thích tập thể hình, cơ thể khiến phụ nữ mê dắm, cơ bụng tám mũi kia của anh ra, vô cùng rõ rệt, gợi cảm vô cùng.
Dương Ninh Vân vội vã quay đầu sang một bên, không dám nhìn, miệng liên tục mắng chửi: "Vương Minh, tên súc sinh nhà anh, anh làm vậy với tôi, Trần Hoàng Thiên biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Mẹ nó, sao tôi phải sợ một thằng vô dụng như anh ta?" Vương Minh cười lạnh nói: "Hôm nay, tôi cắm cho anh ta một cái sừng thật to, tôi xem anh ta có thể làm gì tôi!"
Dứt lời, anh ta bò lên trên giường, nhào tới.
"A! Anh cút ngay! Cút ngay! Người đâu! Cứu mạng với!"
Hai chân của Dương Ninh Vân không ngừng đá đạp. Miệng liên tục hét lên.
"Vô dụng thôi Dương Ninh Vân, hưởng thụ đi thôi, ha ha!"
Nhưng không ngờ tiếng cười của anh ta mới vừa vang lên.
Chợt nghe thấy một tiếng rầm.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.
"Vợ, anh tới rồi!"
Vương Minh sợ hãi mềm nhũn cả chân. Ngay lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Hoàng Thiên như hung thần ác sát vọt vào.
"Mẹ nó!"
Con ngươi của Vương Minh suýt chút nữa thì rớt ra.
Tên vô dụng này xông vào kiểu gì?
Hai bảo vệ ngoài cửa kia đâu? Kiếm lớn mất rồi hả?
"Hu hu... Trần Hoàng Thiên, cuối cùng thì anh cũng tới rồi!"
Dương Ninh Vân thấy Trần Hoàng Thiên, như thấy cứu tinh, lập tức khóc oà lên.
"Anh bịt mặt đánh thuốc mê, dám làm vậy với vợ tôi. Mặc kệ anh là ai, mẹ nó tôi muốn anh phải chết!"
Nhưng thấy hai tay của Dương Ninh Vân bị xích lại, lửa giận của Trần Hoàng Thiên như xông lên đầu, hai mắt đỏ bừng lên, như một con hổ phát rồ, ngay lập tức vọt tới.
"Mẹ nó, mày dám phá hỏng việc tốt của ông đây, ông đây gϊếŧ chết mày!"
Vương Minh cũng giận điên người, từ từ đứng lên, đập Trần Hoàng Thiên đang vọt tới giường.
Trần Hoàng Thiên cũng không né tránh, đưa tay ra, cầm lấy tay anh ta, cái tay kia nhanh như cắt túm lấy cái trùm đầu, nhanh chóng xé ra, kéo khăn xuống.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của người bịt mặt, Trần Hoàng Thiên muốn nổ phổi."
"Cái tên liệt kia, hoá ra là thằng khốn nạn nhà mày!"
Dứt lời, anh thẳng chân đạp về phía chỗ bộ phận quan trọng của Vương Minh, đạp anh ta xuống giường, gào khóc kêu cha gọi mẹ.
"Không chiếm được vợ tao còn cứng, mẹ nó, hôm nay tao không đánh chết mày không được!"
Trần Hoàng Thiên tức điên người vọt xuống giường, bóp cổ Vương Minh, đấm vài cú vào mặt hắn, máu văng tung toé.
"Mẹ nó, mày dám ra tay ác như vậy với vợ tao, mày phải chết thảm!" Vương Minh đột nhiên phát hiện, mình trước mắt tên vô dụng này, thậm chí đến cả sức đánh trả cũng không có, chỉ cảm thấy tên ăn hại này như trúng tà, sức lực lớn kinh khủng, cho nên chỉ có thể uy hϊếp.
"Tao cho mày chết thảm trước!"
Trần Hoàng Thiên cũng giận điên lên, đấm thùm thụp vào mặt anh ta, đánh lệch cả sống mũi của Vương Minh, khiến anh ta kêu đau thảm thiết.
"Trần Hoàng Thiên, dừng tay! Mau dừng tay!"
Dương Ninh Vân sợ xảy ra tai nạn chết người, sợ hãi kêu lên.
"Anh đánh nó chết trước rồi nói sau!" Lửa giận của Trần Hoàng Thiên khó mà hết được, mọi lo lắng cho Dương Ninh Vân nãy giờ bùng phát.
"Em bị trói lâu quá, nếu anh là chồng em, thả em ra trước đã!" Dương Ninh Vân thấy Vương Minh không kêu lên nữa, vội vã kêu lên.
Trần Hoàng Thiên nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay, không quên đạp Vương Minh vài cái, mới leo lên giường, tháo xích sắt cho Dương Ninh Vân.
Vương Minh thừa cơ bò lên, kéo lấy áo choàng tắm bao lấy thân thể, chạy về phía nhà kho, còn không quen giận dữ để lại một câu đe doạ: "Tên chết tiệt kia! Mày nhất định phải chết! Chờ đó cho tao! Tao nhất định sẽ gọi người chém chết mày!"
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Cuồng Nộ Phong Hữu
- Chương 41: Vợ, Anh Tới Rồi!