"Có chuyện gì vậy?"
Phản ứng của Dương Chí Văn cường điệu hoá như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy không hiểu cùng nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, đã có một tràng tiếng kinh hô vang lên.
"Đây là một tượng phật mạ vàng luôn hả!"
Cái gì!
Tượng phật mạ vàng?
Lập tức rất nhiều người đều xúm xít lại, quả nhiên thấy bên trong hộp quà, có một tượng phật Thích Ca Mâu Ni ngồi bằng đồng mạ vàng.
Có lẽ là do nguyên nhân đồ đã có từ lâu, nên lớp mạ vàng bên ngoài của tượng phật có hơi tối màu lại, không còn độ chói sáng, thậm chí còn có nhiều chỗ bị ô xy hóa nghiêm trọng, còn có thể nhìn thấy chất liệu bằng đồng bên trong.
Nhưng dù vậy, toàn bộ tượng phật vẫn vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Đây cũng là nguyên nhân Dương Chí Văn bị hù dọa sợ.
Mặc dù anh ta không có hiểu biết mấy về đồ cổ, nhưng chỉ nhìn một cái, cũng có thể nhận ra tượng phật mạ vàng này là đồ cổ.
Chỉ có điều, về phần đây có phải là đồ thật hay không, anh ta không thể nào biết được.
Nhưng anh ta biết, nếu như cái này là đồ thật, vậy thì tuyệt đối rất giá trị.
"Cái này cái này cái này..." Dương Chấn Kỷ cũng có vẻ hơi mất bình tĩnh, ông ấy vốn dĩ cho rằng món quà mà Trần Hoàng Thiên tặng, cũng không đáng giá bao nhiêu, lại không nghĩ rằng anh lại tặng ông tượng phật bằng đồng mạ vàng này.
Những năm gần đây, cùng với tuổi tác ngày càng cao, ông ấy cũng dần thích đồ cổ hơn, cũng thường xuyên đi xem một số hoạt động giám định đồ cổ, hoặc nghe ngóng tin tức đấu giá, rao bán đồ cổ.
Cho nên ông cũng có chút hiểu biết về giá cả của tượng phật bằng đồng mạ vàng này, với trình độ tinh xảo đẹp đẽ của tượng phật bằng đồng mạ vàng này, nếu như là đồ thật của triều Minh, nhất định giá cả sẽ không thấp hơn ba tỷ, thậm chí còn nhiều hơn.
Chỉ có điều ông không phải người có khả năng giám định đồ cổ, cho nên không nhìn ra thật giả, thế là mới mở miệng hỏi: "Trần Hoàng Thiên, tượng phật bằng đồng mạ vàng này của cháu là từ đâu mà có được?"
"Cháu mua được ở chợ đồ cổ." Trần Hoàng Thiên nói dỗi một câu, cũng không thể nói là lấy ra từ tập đoàn Cửu Đỉnh được mà.
"Mua mất bao nhiêu tiền?" Dương Chấn Kỷ hỏi dồn.
"Không nhiều, nhưng cũng không ít." Trần Hoàng Thiên tùy tiện qua loa.
Dương Chí Văn không nhịn được nói: "Mày không phải là chỉ mua mất mấy trăm nghìn đồng nên mới ngại không dám nói ra chứ?"
Ngay từ đầu anh ta đúng là bị hù dọa, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cái thú chơi đồ cổ này động một tý là bay mất mấy trăm triệu đến mấy tỷ đồng, loại người tiền lương chỉ có chín tới mười hai triệu như Trần Hoàng Thiên, đã vậy còn bị mẹ vợ tính toán chi li từng đồng, làm sao có thể mua được đồ cổ thật.
Cho nên anh ta cho rằng, thứ này là hàng giả khả năng cao tới chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm!
"Anh lại trò này nữa." Dương Ninh Vân liếc Dương Chí Văn trắng mắt, nói: "Là Trần Hoàng Thiên tốn mất ba trăm triệu đồng mua về đó, mặc dù tôi không hiểu đồ cổ, nhưng nhìn rất xưa cũ, cho nên hẳn là đồ thật."
Trước lúc đến đây, cô cũng đã nhìn qua, cũng hỏi Trần Hoàng Thiên giá cả và tính thật giả, Trần Hoàng Thiên nói mua mất ba trăm triệu, đồng thời cũng quả quyết nói đây là đồ thật.
Từ sau khi xảy ra sự kiện thẻ vàng khách VIP, sự tín nhiệm của cô đối với Trần Hoàng Thiên đã tăng lên rất nhiều. Cho nên, lời Trần Hoàng Thiên nói là thật, thì nhất định là đồ thật.
Bởi vì cô không muốn mọi chuyện lặp lại giống như lần trước, bởi vì không tín nhiệm Trần Hoàng Thiên, mà phí công khóc nhiều như vậy còn khiến cho Trần Hoàng Thiên đổ máu.
"Ha ha!"
Lâm Giang nghe vậy, đột nhiên cười ha hả: "Ba trăm triệu màu mua được một tượng phật bằng đồng mạ vàng, vậy thì còn có thể là đồ thật sao? Vợ chồng các người cũng quá biết đùa giỡn đi? Còn nhìn bề ngoài có thể là thật nữa chứ, tôi nói cho cô biết, hiện tại kỹ thuật làm đồ giả đã tăng cao lắm rồi, có thể đạt trình độ đánh lừa qua mặt được rất nhiều chuyên gia giám định đồ cổ đó!"
"Tôi có thể trăm phần trăm nói cho mọi người biết, tượng phật bằng đồng mạ vàng này, tuyệt đối là một món đồ hiện đại giả đồ cổ!
Nói đùa sao, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi, còn đòi mua được đồ cổ từ chợ đồ cổ nữa chứ?
Nếu như là từ những năm chín mươi, nhặt được đồ quý như vật thì rất bình thường, nhưng hiện đại người ta mắt sáng hơn quỷ, sao có thể để lọt được đồ quý như vậy cho anh ta nhặt được?
Trừ phi đến nông thôn mà mua, chứ kể cả hàng vỉa hè trong thành phố, hay chợ đồ cổ, căn bản không có thể nào lọt được thứ đồ quý như vậy!
Đương nhiên, đây là những kiến thức mà ba anh ta đã phổ biến cho anh ta, bởi vì ba của anh ta cũng rất thích mua trữ đồ quý.
"Anh dựa vào cái gì nói là đồ dỏm!" Dương Ninh Vân rất khó chịu, đến cô còn không có hoài nghi con rùa vàng mà anh ta tặng không phải đồ thật, anh ta thì ngược lại, cho dù trước đó Trần Hoàng Thiên có nghèo đi nữa, nhưng nếu mua thứ đồ này mà còn là đồ giả thì đúng là không thể nào hiểu nổi!
"Dựa vào cái gì sao?" Lâm Giang cười lạnh: "Chỉ dựa vào ba năm trước đây ba tôi đã từng đấu giá một pho tượng phật bằng đồng mạ vàng tương tự ở buổi đấu giá Tô Phú Bỉ, bỏ ra mười một tỷ mới được, hiện tại nếu như mang ra đấu giá, ít nhất cũng có thể có giá mười lăm tỷ!"
"Cô nghĩ rằng, chỉ tốn ba trăm triệu có thể mua được một món đồ quý đáng giá mười lăm tỷ sao?"
"Chuyện này..." Dương Ninh Vân lập tức nghẹn lời.
Bị kiểu nói này của Lâm Giang khiến cho cô cũng hoài nghi không biết tượng phật này là thật hay giả nữa, dù sao cô cũng không hiểu về đồ cổ, nên không thể phân biệt được.
Lúc này, một ông cụ là bạn của Dương Chấn Kỷ nói ra: "Mặc dù tôi cũng không nhìn ra được là thật hay giả, nhưng dùng ba trăm triệu để mua lấy một món đồ vốn dĩ có cùng giá là mười mấy tỷ, ở cái xã hội này, lại còn ở thành phố nữa, đây dường như là chuyện không thể nào, bởi vậy nếu như anh ta thực sự mua với giá ba trăm triệu, vậy thì nó hẳn là đồ giả."
"Đúng, tôi cũng cho rằng như vậy."
"Tôi cũng cho rằng khả năng đây là hàng giả rất lớn."
"Thời đại này làm sao còn có thể mua được đồ cổ ngoài chợ nữa, chắc chắn là đồ giả!"
Rất nhiều khách hàng cùng với những người làm kinh doanh lâu năm đều nhao nhao tỏ thái độ.
"Mấy người đã nghe thấy chưa?" Lâm Giang đắc ý nói: "Ba trăm triệu này của cậu coi như vứt đi rồi, loại đồ dỏm như vậy, có cho tiền ăn xong rồi chết thì cũng chỉ đáng giá mấy trăm nghìn mà thôi!"
Trần Hoàng Thiên cười ha ha: "Nếu như là pho tượng phật mà ba cậu đấu giá được mang đi tặng cho người khác, bị trộm hoặc bị mất, lại trôi vào chợ đồ cổ, vừa khéo bị tôi nhặt được với giá rẻ thì sao?"
"Ha ha!"
Lâm Giang không nhịn được cười to: "Cậu đừng ôm kiểu tư tưởng may mắn này trong lòng, nói thật cho cậu biết, một tháng trước tôi còn thấy pho tượng này được ba tôi cất trong kho đồ cổ đó."
"Huống chi thứ quý giá như thế, sao ba tôi có thể đem ra tặng cho người khác được, cậu đừng nói như thể ba tôi là kẻ ngu như vậy được không?"
Nói đến đây, anh ta cầm pho tượng phật bằng đồng mạ vàng lên, tiện tay ném đi.
Loảng xoảng!
Tượng đồng rớt xuống đất, lăn thật nhiều vòng.
Lập tức tất cả mọi người sợ ngây người!
Vậy mà anh ta lại dám vứt đi món quà mà người ta tặng cho ông cụ nhà họ Dương?
"Anh..." Dương Ninh Vân tức điên lên: "Tại sao anh có thể vứt món quà sinh nhật Trần Hoàng Thiên tặng cho ông nội chứ? Không nói đến có phải giả hay không, thì đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của Trần Hoàng Thiên, sao anh có thể chà đạp lòng hiếu thảo của anh ấy như vậy được?"
"Nếu như nó thật sự có lòng hiếu thảo như vậy, muốn tặng cho ông ngoại một món đồ cổ, vậy thì hẳn nên đến hội đấu giá mà ra giá lấy, chứ không phải đi mua hàng vỉa hè!" Lâm Giang ăn nói mạnh mẽ chắc chắn.
Sau đó, anh ta vẫn không quên bổ sung thêm một câu: "Tôi cũng hoài nghi đây không phải là thứ anh ta mua được với giá ba trăm triệu, mà có khi là mất mấy trăm nghìn mà thôi, không phải tôi xem thường anh ta, nhưng chỉ bằng anh ta, liệu có thể bỏ ra được ba trăm triệu tiền mặt ra được sao?"
"Tôi biết rồi!" Lý Tú Lam dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên kéo cánh tay Dương Ninh Vân một phát, chất vấn: "Có phải là con cho tiền để nó đi mua quà tặng hay không, sau đó nó lại tham lam ăn mảnh mất, chỉ mua một món đồ nát giá mấy trăm nghìn cho ông cụ, sau đó dùng tiền ăn mảnh được mua đồng hồ cho con, mua đồ trang điểm cho mẹ và Bảo Trân hay không?"
"Không phải đâu mà mẹ!" Dương Ninh Vân rất ảo não mà nói: "Con căn bản không hề cho Trần Hoàng Thiên một đồng nào, mẹ chớ suy nghĩ lung tung được không?"
"Vậy có nghĩ là nó dùng một món chỉ có giá mấy trăm ngàn, lại lừa cô là mấy trăm triệu sao!" Lâm Giang cười khẩy, vẫn không quên đâm chọt Trần Hoàng Thiên: "Không có tiền thì cậu cứ mua nửa kí trái cây tặng cho ông ngoại cũng được, sao phải mua đồ dỏm tặng cho ông ngoại, cũng may mà bị tôi nhìn thấu, nếu không ông ngoại cầm đi giám định đồ cổ, bị nói là đồ dỏm, có phải mất mặt chết đi được không!"
"Anh gây ra chuyện lớn rồi." Giọng nói của Trần Hoàng Thiên lạnh lùng: "Đây là đồ thật một trăm phần trăm, bị anh đập một cái như thế chắc chắn sẽ bị hư hao gì đó, anh phải bồi thường một khoản tiền lớn rồi."
"Ha ha!"
Lâm Giang ngửa đầu cười to, móc ví ra, rút ra mười mấy tờ tiền đỏ, đưa cho Trần Hoàng Thiên: "Đây, tiền bồi thường cho cậu, cầm đi, tiền dư thì coi như tôi bố thí cho ăn mày."
Sắc mặt Trần Hoàng Thiên hơi đanh lại, đang muốn quăng cho anh ta một bạt tai.
Đột nhiên có người hô lên: "Tổng giám đốc Lý của Tập đoàn chuyên đồ cổ Thiên Chính đến rồi!"
Đám người nhìn sang, chỉ thấy một ông cụ cùng với một cô gái trẻ đi vào sảnh Vạn Thọ.
"Ông Lý tới rồi!" Dương Chấn Kỷ lúc này mới vẫy vẫy tay.
Lý Thiên Chính cười ha ha một tiếng: "Bạn bè cũ hơn sáu mươi năm rồi, sinh nhật của ông sao tôi có thể không đến đây ngồi một chút được."
Dứt lời, ông ấy bước chân nhanh hơn.
"Ông nội, ông xem!" Lý Sơ Ảnh đột nhiên chỉ tay xuống đất.
Lý Thiên Chính cúi đầu xem xét, thấy là một pho tượng phật mạ vàng, lúc này mới cúi người nhặt lên quan sát.
Sau khi quan sát một hồi lâu, sắc mặt ông ấy nghiêm nghị tới cùng cực, liếc nhìn cả hội trường hỏi: "Đây là do ai ném?"
"Tổng giám đốc Lý, là do tôi ném." Lâm Giang đứng dậy, cười nói: "Một món đồ giả chỉ đáng giá mấy trăm nghìn mà thôi, ném thì cũng ném rồi, sao tổng giám đốc Lý phải ngạc nhiên như vậy?"
"Món đồ giả mấy trăm nghìn?" Lúc này trong lòng Lý Thiên Chính quả thực có suy nghĩ muốn bóp chết anh ta, há miệng chửi ầm lên: "Cậu nếu như không có con mắt nhìn đời thì chớ có tùy tiện phán lung tung, nếu như món đồ này mà đưa cho cậu giám định thì chẳng khác nào mắt chó đui mù cả!"
"Đây chính là tượng phật bằng đồng mạ vàng chính phẩm ở thời Vĩnh Lạc, chất lượng tốt như vậy, tạo hình đẹp đẽ tinh xảo như thế, trên đời tìm không ra được mười cái đâu, đại khái giá cả cũng phải tới khoảng chừng hai mươi bốn tỷ, vậy mà cậu lại coi nó như đồ giả ném xuống trên mặt đất, lớp vàng trên đầu gối đã tró ra mất một mảng nhỏ, giá cả cũng đã giảm đi không biết bao nhiêu lần rồi có biết không?"