"Vả miệng, ông chưa nói dừng thì không được phép dừng."
Sắc mặt ông cụ âm u, ở nhà họ Dương, ông chính là trời, trước đây, chưa từng có con cháu nào dám mắng chửi ông ngay trước mặt, đây là lần đầu tiên, sao ông có thể nhẹ nhàng tha cho được?
Nếu như bỏ qua dễ dàng, sau này ai có thành kiến với nó thì nó chửi người đó, mà người đó chẳng phải là người đứng đầu nhà này sao?
"Ông nội, con sai rồi."
Chát!
"Ông nội, con sai rồi."
Chát!
Dương Chí Văn mỗi một câu nói sai, tự tát mình một cái, nhưng trong lòng thì vẫn chửi hết một lượt mười tám đời tổ tông nhà Trần Hoàng Thiên.
Nếu không phải tên vô dụng này nói khiến anh ta mất bình tĩnh, sao anh ta nói chuyện không suy nghĩ gì, mắng ông cụ được?
"Phù!"
Vốn Dương Ninh Vân rất tức giận, thấy Dương Chí Văn tự tát mình, bộ dáng chật vật kia, cũng khiến cho cô không nhịn được mà cười phụt ra.
Cảm thấy vô cùng hả giận!
Từ khi cô đảm đương chức tổng giám đốc cho tới bây giờ, người này, cũng làm vướng chân cô không ít lần.
Thế nên, cô cũng không khỏi lén giơ ngón tay cái với Trần Hoàng Thiên.
Đây là lần đầu cô thấy Dương Chí Văn chật vật như vậy, mà tất cả, đều là công lao của Trần Hoàng Thiên.
"Hì hì!"
Thấy Dương Ninh Vân lần đầu giơ ngón cái với mình, Trần Hoàng Thiên thấy hạnh phúc đến với mình quá bất chợt, không khỏi gãi đầu cười khúc khích.
Điều anh muốn, không phải là cô có thể vui vẻ sao?
Xưa có vua Chu U phóng hoả đùa chư hầu, chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân, bây giờ Trần Hoàng Thiên anh vì muốn Dương Ninh Vân vui vẻ, cũng bằng lòng trả bất cứ giá nào.
Bởi vì anh biết rõ, anh va vào cuộc sống của cô, mang lại cho cô quá nhiều thương tổn!
"Được rồi." Lúc này ông cụ mở miệng nói: "Về nhà tự kiểm điểm lại bản thân mình cho ông, mình sai ở chỗ nào, trong vòng ba ngày không tự kiểm điểm được, ông bỏ tiền ra mời người đến đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, cũng sẽ không cho con cái vị trí đó."
Dương Chí Văn ngay lập tức mừng rỡ.
Ông nội muốn loại bỏ chức vụ tổng giám đốc của Dương Ninh Vân sao?
"Còn không mau cảm ơn ông nội!"
Bố của Dương Chí Văn, Dương Thiên Dũng trừng mắt nói.
"Cảm ơn ông nội! Cảm ơn ông nội! Con nhất định sẽ tự kiểm điểm!"
Dương Chí Văn bò dậy, cho dù mặt đã sưng đỏ, anh ta cũng không cảm thấy đau, xoay người tặng cho Dương Ninh Vân một ánh mắt đắc ý, rất có bộ dáng của một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Sau đó, anh ta lại trợn trừng mắt nhìn Trần Hoàng Thiên, hích vai Trần Hoàng Thiên một cái, vẫn không quên nhỏ giọng đe doạ một câu: "Mày chờ đó cho ông!"
Lúc này mới sải bước rời đi.
Mà lúc này, ông cụ nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, lạnh lùng nói: "Cũng chính là thấy cậu không phải người nhà họ Dương, tôi không so đo với cấu, nếu không chỉ với thân phận ở rể, có dám khoa tay múa chân với chuyện nhà họ Dương, tôi cũng sẽ kêu cậu quỳ xuống tự vả!"
Nói đến đây, ông cụ lại nhìn về phía Dương Ninh Vân.
"Ninh Vân, con qua đây."
"Ông nội, con không ly hôn đâu."
Dương Ninh Vân không đi tới, nói thẳng: "Con biết ông muốn con ly dị với Trần Hoàng Thiên, nhưng con không thể nghe theo ông được, nếu như con ly dị Trần Hoàng Thiên, bố con sẽ không có người chăm sóc."
Kể từ khi Dương Thiên Mạnh xảy ra chuyện trở thành người thực vật, xuất viện về nhà, vẫn là do Trần Hoàng Thiên chăm sóc, mẹ của cô sợ bẩn, không thèm để ý đến.
Chỉ có Trần Hoàng Thiên để tâm chăm sóc đến bố cô, mỗi lần cô đến thăm bố, trước giờ chưa hề ngửi thấy chút mùi lạ nào, đổi thành người khác làm chồng cô, cô tin rằng trên người bố mình đã có giòi rồi.
"Có thể thuê giúp việc về chăm sóc."
Ông cụ nghiêm túc lại nói thật: "Cuộc hôn nhân này con nhất định phải từ bỏ, hôm nay cậu Vương gọi điện thoại cho ông, chỉ cần con gả cho nó, sẽ biếu nhà con 150 tỷ tiền sính lễ, mượn tài chính của tập đoàn nhà họ Dương 30 tỷ, giúp công ty vượt qua nguy cơ này."
Vợ chồng bác cả và vợ chồng nhà chú, nghe xong vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Vì sao con gái nhà mình, không được cậu Vương giàu có như vậy coi trúng chứ?
Thực sự là hết người này đến người kia chọc tức chết mà!
Mẹ vợ của Trần Hoàng Thiên, Lý Tú Lam vui vẻ: "Ninh Vân, 150 tỷ đó! Lấy 15 tỷ đi đã đủ để chăm sóc cả ba đời nhà mình, còn dư lại 135 tỷ, mẹ có thể lấy 30 tỷ đi mua một căn biệt thự có vườn hoa và hồ bơi, còn 6 tỷ mua Porsche Panamera cho xứng, số tiền còn lại, đủ để mẹ dưỡng lão, sau này con không cần đưa tiền cho mẹ nữa, con có thể ở thế giới hai người với cậu Vương, không cần phải để ý đến mẹ đâu."
"Mẹ, con là người, không phải hàng hoá, con không muốn bị đem ra để mua bán!"
Dương Ninh Vân bất đắc dĩ vô cùng, nói với ông cụ: "Ông nội, con không thích cậu Vương, cầu xin ông đừng bán đứng con được không?"
"Được là được!"
Ông cụ vỗ bàn: "Trong vòng ba ngày, nếu con có thể vay được 30 tỷ, giải quyết được mối nguy của tập đoàn nhà họ Dương, ông sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con nữa, nếu không vay nổi, nhất định phải ly hôn, gả cho Vương Minh, không có kì kèo gì cả!"
Bỏ lại lời nói này, ông cụ chống gậy, vịn tay con cả rời đi.
"Ninh Vân, vì sao con lại không đồng ý, nghĩ xem có tức chết mẹ hay không!"
Sau khi mọi người đi khỏi, Lý Tú Lam tức giận quát lên.
"Tức chết mất! Tức chết mất thôi! 150 tỷ tiền biếu đó!"
Lý Tú Lam đấm ngực dậm chân, giận điên người, sau đó chỉ tay về phía Trần Hoàng Thiên chửi ầm lên: "Đều tại cái thằng vô dụng này, tao phải đập chết mày!"
Bà điên thật rồi, cầm lấy bộ ấm chén trên bàn, điên cuồng ném về phía Trần Hoàng Thiên.
"Mẹ, để con giúp mẹ đập chết cái tên vô dụng này!"
Cô em vợ Dương Bảo Trân vừa tan trường về nhà, thấy mẹ đang nổi điên lên, không hỏi không rằng, cũng cầm lấy hoa quả trên bàn trà ném vô tội vạ về phía Trần Hoàng Thiên.
Dương Ninh Vân không ngăn nổi, gào thét khàn cả giọng: "Đừng đập! Đừng đập nữa!"
Thế nhưng cũng vô dụng.
Trần Hoàng Thiên ôm đầu, mặc cho hai người đập, ở rể trong nhà họ Dương ba năm, mấy trận như này anh đã trải qua, cũng đã thành thói quen từ lâu.
"Cho mày thêm ba ngày, đến lúc đó mày không cút đi, tao đảm bảo sẽ dùng dao chém chết mày!"
Lý Tú Lam đập mệt rồi, oán độc trừng mắt liếc Trần Hoàng Thiên, tức giận về phòng, đóng sầm cửa lại.
"Tôi cũng không ngại giúp mẹ chém đâu."
Dương Bảo Trân bỏ lại một câu độc ác, đôi chân thon dài bước lên lầu.
Dương Ninh Vân chỉ biết cắn môi, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên, hai dòng nước mắt không cầm được chảy xuống.
"Xin lỗi, anh lại khiến em phiền lòng rồi."
Trần Hoàng Thiên rút hai tờ giấy, lau nước mắt cho Dương Ninh Vân.
"Cái cuộc sống này rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây!"
Dương Ninh Vân gào lên một tiếng với Trần Hoàng Thiên, che miệng chạy lên lầu.
Trần Hoàng Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn tiếng gào thét bất lực kia của Dương Ninh Vân.
Tất cả sự bất đắc dĩ, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài, dọn sạch hết đống lộn xộn đầy đất, đến đâu hay đến đó, cơm tối vẫn phải tiếp tục làm, cả nhà còn chưa ăn nữa.
Làm xong cơm tối, Trần Hoàng Thiên để lại chút thức ăn trong nhà bếp, sau đó bưng một bát trứng hấp lên lầu, kêu Dương Ninh Vân gọi mẹ cô và em gái xuống ăn cơm, mình thì đến phòng bố vợ để bón ông ăn.
Ngồi bên mép giường, Trần Hoàng Thiên thấy bố vợ mình, vậy mà lại chảy nước mắt.
Anh rút tờ giấy ra, lau nước mắt cho bố vợ, vừa cẩn thận bón bố vợ ăn, vừa nói: "Bố, bố đừng buồn vì con, ba năm trước nếu không phải bố cứu con, có lẽ con đã chết đói ở đâu đó rồi, cho nên mặc kệ bọn họ đối xử với con như thế nào, con đều chịu được, nếu như con thật sự ly hôn với Ninh Vân, tôi sẽ thuê phòng, đón bố, tiếp tục chăm sóc bố, sau này bố chính là bố ruột của con."
Dương Ninh Vân ở bên ngoài nghe được tất cả, che miệng xuống lầu.
Xong hết việc vặt trong nhà, đã sắp mười giờ, Trần Hoàng Thiên về đến phòng, Dương Ninh Vân mặc quần áo ngủ ngồi ở mép giường, thấy anh về phòng, cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: "Giúp em ngâm chân đi."
Trần Hoàng Thiên sửng sốt, gật đầu nói được, đi xả nước ấm, dịu dàng giúp cô ngâm chân.
"Lúc anh mới vào ở rể nhà họ Dương, em vẫn còn là một quản lý bộ phận, ngày nào cũng chạy đến công trường, chạy đến nhà kho, chạy đến nỗi phồng rộp cả chân, anh nhìn mà đau lòng, muốn giúp em ngân chân, em không muốn, lúc anh cứng đầu, em đồng ý một cách phiền chán."
"Hai năm trước em thành tổng giám đốc, ít chạy đến công trường và nhà kho hơn, cũng không để anh giúp em ngâm chân nữa, từ lúc đó anh cũng không động đến nữa."
"Hiện giờ em đột nhiên lại để anh giúp em, anh rất vui, cho nên cho dù em lựa chọn ta sao, anh đều sẽ ủng hộ em, không hối hận trước đây đã từng cố chấp lấy lòng em."
Nghe mấy lời này của Trần Hoàng Thiên, đôi mắt của Dương Ninh Vân dâng lên một tầng sương mù.
"Dương Chí Văn nói rất đúng, tập đoàn lâm vào tình hình hiện giờ, là do em, em không có lựa chọn, anh có thể oán em, cũng có thể hận em, thế nhưng anh không coi em giống như những người con gái lẳиɠ ɭơ khác, bởi vì ba ngày, em vốn chẳng thể vay nổi 30 tỷ, có người không cho em vay đủ."
"Anh biết." Trần Hoàng Thiên gật đầu.
"Vậy thì tối, thời gian ba ngày quý báu này, nếu như anh có lời gì không cam lòng, ba đêm này em có thể cho anh, ít nhất anh đã không khiến em chán ghét nữa."
Nói xong, cô cắn môi, so với cho Vương Minh, không bằng cho Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn bỏ đi ý định đó trong đầu, nói: "Anh không có tư cách, thứ duy nhất anh muốn, chính là em có thể hạnh phúc, vui vẻ."
"Vô dụng đúng là vô dụng, lúc không cho anh, lúc em thay quần áo thì anh nhìn lén, hiện giờ cho anh thì anh lại không dám, trên đời này đúng là không tìm thấy được người đàn ông nào hèn nhát hơn anh!"
Dương Ninh Vân rút chân ra, không cho anh ngâm nữa.
Trần Hoàng Thiên không nói gì.
Cô không cam lòng, chính mình sao nhẫn tâm muốn chứ?
Tiếp đó không nói chuyện thêm.
Sau đó Dương Ninh Vân đi ngủ, Trần Hoàng Thiên đứng ở ban công, hút một điếu thuốc.
Trăng xuống, mặt trời lại lên, sân cỏ phía dưới đã đầy tàn thuốc.
Cuối cùng anh vẫn móc điện thoại ra, gọi đến một dãy số mà ba năm qua chưa từng liên lạc.
Anh đã nghĩ thông rồi, vì Dương Ninh Vân, anh bằng lòng buông tha mọi thứ, bao gồm cả thù hận.
"Anh là?" Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng nói của một ông lão.
Yên lặng mấy giâu, Trần Hoàng Thiên đáp lại hai chữ.
"Là tôi."
"Cậu ba?" Lưu Bằng ngạc nhiên: "Cậu đồng ý về cùng tôi?"
"Không." Trần Hoàng Thiên nói: "Tôi muốn nói chuyện với ông một chút."
"Được, cao ốc Cửu Đỉnh, tôi chờ cậu ở đó."