- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Cuồng Nộ Phong Hữu
- Chương 14: Cơn Giận Này Tôi Thay Anh Xả Giận!
Cuồng Nộ Phong Hữu
Chương 14: Cơn Giận Này Tôi Thay Anh Xả Giận!
Phụt!
Dương Ninh Vân cho dù tâm trạng có phiền muộn hơn, cũng bị sự nhỏ mọn của Trần Hoàng Thiên chọc cười!
Một chút như vậy, không đủ thấm cổ họng nữa.
Mặt của Chu Tử Hào rất đen, nhưng vẫn là gật đầu: “Đủ rồi.”
Sau đó cầm ly rượu lên, toàn bộ rót vào trong miệng, giống như vài giọt sương, căn bản nếm không ra hương vị.
“Anh cũng quá nhỏ mọn rồi!”
Chu Tử Hào tức giận ném vỡ ly.
“Nào nào, mỗi người thử một ly.”
Trần Hoàng Thiên rộng rãi rót cho mỗi người đang ngồi một ly rượu, riêng Chu Tử Hào và Chu Thành không có.
“Cậu Trần, anh quá rộng rãi rồi!”
Có một cô gái như là mê muội khen: “Một chai tám trăm bốn mươi triệu đồng, cứ như vậy mà chia hết cho chúng tôi rồi, anh tuyệt đối là người đàn ông rộng rãi nhất mà tôi từng gặp rồi!”
“Nghe thấy chưa?” Trần Hoàng Thiên nhìn về hướng Chu Tử Hào.
“Coi như anh giỏi!” Chu Tử Hào suýt chút tức đến ói ra máu, mở hai chai XO, cùng với Chu Thành hai người cùng tu.
Hai người tu hết nửa chai, thực sự uống không vô nữa, nhưng vì không muốn thế thượng phong bị Trần Hoàng Thiên chèn ép mà trở nên ngượng ngùng, Chu Tử Hào đề nghị đi ra sàn nhảy.
“Được đó được đó!”
Nữ thanh niên ngồi ở đây, đều thích uống rượu sau đó uốn éo vài cái, đều đứng dậy rồi, có bạn trai thì nắm bạn trai, không có bạn trai thì nắm người không có bạn gái, đi về hướng sàn nhảy.
Rất nhanh, trên ghế dài chỉ còn hai người Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân rồi.
“Hừ!”
Dương Ninh Vân đột nhiên tức giận đấm lên vai của Trần Hoàng Thiên một đấm, ai oán nói: “Vì để em nở mặt một lần, tiêu một tỷ sáu trăm tám mươi triệu mua hai chai rượu, cái giá này cũng quá lớn rồi!”
Trần Hoàng Thiên cười nhẹ một cái: “Chỉ cần em vui vẻ, trả cái giá lớn hơn anh cũng đồng ý.”
“Em không vui vẻ, em đau lòng!” Dương Ninh Vũ nổi điên: “Một tháng của em chỉ có chút tiền lương đó, đều không đủ để mẹ em thua mạt chược một tháng nữa, lợi nhuận mỗi năm mẹ lại thua một ít, Bảo Trân tiêu một ít, mua thuốc cho ba tiêu một ít, mỗi thứ linh tinh tiêu một ít, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống.”
“Nếu như là lúc trước em cũng không quản rồi, nhưng bây giờ em mất đi công việc, tiền lợi nhuận cũng không có, người của một nhà đều cần tiêu tiền, nếu như e vào rồi, anh chính là trụ cột trong nhà, đem tiền quỹ riêng mà anh dành dụm dùng để kiếm sống, dùng để cải thiện quan hệ với mẹ không tốt sao? Cứ phải đem đi phung phí như vậy? Tính toán cái gì chứ?
“Anh... Đã hại em, em không nghĩ muốn li hôn với anh?” Trần Hoàng Thiên không thể tưởng tượng nổi.
“Anh đã vì em, có thể nhẫn tâm khiến em thân bại danh liệt, em vì ba, cũng có thể không màn đến áp lực ở bất cứ phương diện nào không li hôn với anh.”
“Bởi vì em biết, nếu như em gả đi, trong nhà không còn anh nữa, ba sẽ không ai lo nữa, tuy là có thể mời bảo mẫu, nhưng không làm tốt được như anh vậy, lỡ như mời đến một bảo mẫu lòng dạ đen tối, có lẽ ba rất nhanh sẽ mất đi.”
“Cho nên bất kể anh có làm tổn thương em thế nào đi chăng nữa, em đều sẽ không li hôn với anh, bởi vì chỉ có anh chăm sóc ba, em mới yên tâm, ba cũng có hy vọng hồi phục như bình thường.”
Nói đến đây, cô ấy quẹt đi nước mắt buồn vui cay đắng, sau đó hung dữ nóc hết ly rượu.
Cô hận Trần Hoàng Thiên gài bẫy cô, nhưng vì để ba có được sự chăm sóc tốt nhất, cô có hận thế nào, cũng không nhẫn tâm li hôn với Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên biết cảm giác của cô, lại rót cho cô một ly: “Em sẽ không vào, nhà này của chúng ta, sẽ càng ngày càng tốt, đem tất cả mọi muộn phiền của hôm nay, đều hòa vào ly rượu này, chúng ta cùng nhau uống, cùng nhau đón tiếp ngày mai tươi đẹp, được không?”
“Anh ngược lại rất lạc quan.” Dương Ninh Vân cười ra nước mắt.
Tuy rằng không ôm hy vọng về ngày mai với Trần Hoàng Thiên, nhưng vẫn rất chờ mong, liền cầm ly rượu lên, chạm ly với Trần Hoàng Thiên, đem tất cả nổi hận của ngày hôm nay với anh, đều hóa thành ly nước đắng này, một ngụm uống cạn.
Tay của Trần Hoàng Thiên có chút run rẩy.
Anh rất vui mừng, rất kích động, bởi vì đều này có nghĩ là, Dương Ninh Vân cũng hy vọng, có thể có ngày mai với anh càng tốt hơn.
Lúc này, đã gần mười một giờ đêm.
Giờ này, là giờ cao điểm của quán bar, rất nhiều nam nữ uống say mèm, đều xong về hướng sàn nhảy, đi theo cảm xúc mà lắc lưu dưới nhạc, đám người nhảy điên cuồng.
Chu Tử Hào và Đường Ngọc Dao, Chu Thành và một cô gái... họn họ một nam một nữ, mặt đối mặt, duy trì sự kịch liệt ái muội, hoặc là đưa hai tay lên, hoặc là nắm lấy eo đối phương, điên cuồng nhảy múa.
Dương Ninh Vân đã say đến mê ly, dựa vào sofa chố ngồi, hai tay ôm trước ngực, mặt hàm chứa ý cười nhìn Đường Ngọc Dao và Chu Tử Hào bọn họ.
Trần Hoàng Thiên âm thầm canh giữ bên cạnh cô.
“Anh biết không Trần Hoàng Thiên?”
Dương Ninh Vân đột nhiên mở miệng: “Trước khi anh chưa đến nhà em, ba em lúc đó là tổng giám đốc, công ty vận hành rất tốt, lúc đó em cũng giống như bọn họ vậy, không lo không nghĩ.”
“Từ sau khi anh đến, tất cả đều thay đổi rồi.”
“Anh biết, sự xuất hiện của anh, khiến em bận lòng, khiến em oan ức rồi.” Trần Hoàng Thiên hổ thẹn cúi thấp đầu.
“Em không trách ang.” Dương Ninh Vân lắc đầu: “Thật ra anh đã làm rất tốt rồi, chỉ là hiện thực rất tàn nhẫn, nếu như gia đình em là gia đình rất bình thường, anh vào ở rể, vậy thì anh sẽ không là tên vô dụng, mà là người đàn ông tốt ai ai cũng khen ngợi, em cũng sẽ không bận lòng, càng không oan ức.”
“Đáng tiếc, nhà em không phái là gia đình bình thường, người thân của em đều không tiếp nhận anh, ghét bỏ anh, em không bận lòng, không oan ức, rất khó.”
“Đương nhiên, oan ức anh chịu không ít hơn em, thậm chí em sẽ không bị đánh bị chửi, mà anh, thường hay bị đánh bị chửi.”
“Thật ra, nếu như anh mệt rồi, có thể rút lui khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, em sẽ không trách anh, em không muốn bởi vì sự ích kỷ của em, giữ anh lại bên cạnh chăm sóc ba, mà hủy hoại đi hạnh phúc cả đời của anh.”
Trước khi chưa uống nhiều, cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy, bây giơf uống say rồi, thổ lộ lời thật lòng rồi.
“Anh không mệt.”
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Mạng anh hèn hạ, đã quen rồi, chỉ cần em không lùi bước, anh sẽ không màn tất cả ở lại bên cạnh em.”
“Em đáng để anh bỏ ra như vậy sao?” Dương Ninh Vân nhìn Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên gật đầu.
“Vì cái gì?” Dương Ninh Vân truy hỏi.
“Bởi vì...” Khóe mắt Trần Hoàng Thiên đỏ lên, xoay đầu đi, giọng nói lập tức trở nên khàn khàn: “Từ nhỏ đến lớn, em chính là một người duy nhất mua quần áo cho anh.”
Nói xong, khóe mắt của anh ướt rồi.
Từ lúc anh hiểu chuyện đến nay, thì không có ai mua quần áo cho anh, đều là mặc quần áo anh cả anh hai không mặc.
Mãi đến khi đến nhà họ Dương làm rể, Dương Ninh Vân thấy quần áo anh mặc quá ít, một lần đi trung tâm thương mại mua quần áo, sẵn tiện mua cho anh hai bộ.
Lúc anh cầm lấy quần áo mà Dương Ninh Vân mua cho anh, ai đã nhận định rồi, cô chính là toàn bộ kiếp này của anh!
Dương Ninh Vân trầm mặc.
Cứ yên lặng mà nhìn anh như vậy.
Làm sao cũng không ngờ đến, chính mình bởi vì anh ăn mặc mất thể diện, sợ làm cô mất mặt, tiện tay mua cho anh hai bộ đồ, sẽ khiến anh cảm động đến mức đồng ý bỏ ra hạnh phúc cả đời mình.
“Em kính anh.”
Cô rót cho Trần Hoàng Thiên một ly.
“Được.”
Trần Hoàng Thiên hít sâu một hơi, mỉm cười đối mặt với cô, cùng cô chạm ly một cái.
“A!” Một tiếng kêu đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên, lập tức bị hấp dẫn qua đó.
Chỉ thất nữ thanh niên cũng nhảy với Chu Thành, bị một tên tóc vàng uống rượu say, ôm chặt từ phía sau, tên tóc vàng đó dán chặt sau lưng cô lắc lư trái phải, cô đá cũng đá không ra, dọa cô ấy sợ đến la um sùm.
“Mẹ nó mày muốn chết à!” Chu Thành thấy bạn nhảy của mình bị tên vô sỉ này ôm chặt, lập tức máu nóng chảy lên não, đi lên nắm lấy tóc của tên tóc vàng, đánh một cái vào mũi anh ta.
“A!”
Tóc vàng kêu thảm một tiếng, màu mũi lập tức chảy ra ào ạt.
“Cút mẹ anh đi!”
Chu Tử Hào lại đi lên cho tóc vàng một đạp, làm cho tóc vàng ngã xuống đất.
Đám người đang nhảy lập tức dừng lại, ánh mắt đều tập trung trên người Chu Thành và Chu Tử Hào.
“Cậu Kiệt!”
Lúc này, một người thanh niên tóc ngắn kêu lên một tiếng, dìu tóc vàng từ trên đất dậy, quét mắt nhìn xung quanh: “Tên nào đánh!”
“Ông đây đánh đó!”
Chu Thành và Chu Tử Hào đều đứng ra.
“Ngồi ở chỗ nào vậy, có giỏi thì báo ra!” Thanh niên tóc ngắn lạnh giọng nói.
“Làm sao, muốn báo thù ông đây?” Chu Tử Hào lạnh lùng cười một cái, giả vờ nói: “Ghế dài VIP ba mươi ba, sẵn tiện nói với anh, ông đây tên Chu Tử Hào, trong nhà mở khách sạn, có giỏi thì dẫn người đến bào thù ông đây!”
Thanh niên tóc ngắn bị anh ta nói như vậy, cũng có hơi sợ hãi, dìu tên tóc vàng chen ra khỏi dòng người.
“Vậy thì sợ rồi? Cái thứ gì vậy?” Chu Tử Hào đắc ý giả vờ ra vẻ.
“Chu Tử Hào, như vậy có thể gây ra phiền phức không?” Đường Ngọc Dao có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi Ngọc Dao, ông chủ của quán ba này là người quen của anh, không có chuyện gì đâu.” Chu Tử Hào vỗ ngực, không sợ gì cả.
“Vậy thì tốt.”
Đường Ngọc Dao và người khác lúc này mới yên tâm, sau đó một đám người quay lại ghế dài.
“Cậu Chu anh nhìn xem, hai tên tóc vàng kia lên lầu rồi, chắc không phải thực sự đi kêu người chứ?” Lúc này có người thanh niên chỉ về hướng cầu thang đi lên lầu hai mà nói.
Mọi người nhìn theo nơi mà anh ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai tên tóc vàng đó đi lên trên lầu.
“Ngọc Dao, hay là... Chúng ta quay về đi? Lỡ như thật sự kêu người đến, e rằng sẽ rất phiền phức.” Dương Ninh Vân có hơi lo lắng, huống hồ cô đã uống nhiều rồi, cũng muốn quay về nghỉ ngơi.
“Ninh Vân, không cần lo lắng.” Chu Tử Hào lập tức vươn tay ra nói: “Tôi thường đến đây tiêu tiền, nói ít cũng có hai ba chục tỷ rồi, rất quen thuộc với ông chủ ở đây, có một lần tôi tổ chức sinh nhật ở đây, ông chủ quán bar còn đến đây để mời rượu tôi nữa.”
“Cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng, có tôi ở đây, trời không sập xuống đâu!”
Nói xong, anh ta còn không quên hưóng về phía Trần Hoàng Thiên khoe khoang nói: “Trong thẻ có chút tiền, uống hai chai rượu mắc, chẳng có gì là hay ho cả, quan hệ rộng, có mặt mũi lớn, mới thật sự là hay ho, đổi lại là Ninh Vân bị ôm, anh đánh người rồi, vậy thì anh đừng nghĩ đến việc đi ra khỏi quán bar này nữa.”
Mấy cô gái đang ngồi vừa nghe vậy, lập tức tâng bốc Chu Tử Hào lên.
“Vẫn là cậu Chu có mặt mũi.”
“Đi ra ngoài chơi với cậu Chu, chính là có cảm giác an toàn.”
“Cậu Chu, vừa rồi lúc anh đá tên tóc vàng kia, thật sự quá đẹp trai rồi.”
Chu Tử Hào nghe đến bùng nổ cảm giác quang vinh, ha ha cười lớn lên, chào hỏi nói: “Nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu trò chuyện vui vẻ, tối nay không say không về!”
“Chúng tôi kính cậu Chu.”’
Một đám người cùng kính Chu Tử Hào.
...
Lúc này, trong một phòng bao trên lầu, mười mấy người nam nữ thanh niên, dưới sự sôi nổi của âm nhạc, dưới anh đèn sáng lấp lánh, điên cuồng nhảy múa. Lúc này cửa bị mở ra, hai người tóc vàng kia đi vào.
“Cậu Ngô, cậu Kiệt bị người ta đánh rồi.”
Lời này vừa nói ra, âm nhạc lập tức dừng lại, ánh đèn cũng dừng nhấp nháy.
Ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung lên người tóc vàng được gọi là cậu Khang kia, chỉ thấy trên mặt và quần áo trước ngực anh ta đều là vết máu.
“Là ai đánh?”
Vẻ mặt Ngô Vĩ Khang chợt lạnh, tiến lên hỏi.
“Một người tên Chu Tử Hào, nói trong nhà mình mở khách sạn, vô cùng khí thế, kêu chúng ta nếu muốn đi trả thù anh ta, thì dẫn người đến ghế dài số ba mươi ba tìm anh ta, tôi và cậu Kiệt đều không phải người nơi này, cũng không biết tên Chu Tử Hào đó có phải là thật sự rất hay ho không, cậu Ngô có biết anh ta không?” Tên tóc vàng dìu cậu Kiệt hỏi.
“Anh ta hay ho mấy hả anh ta.” Ngô Vĩ Khang dở khóc dở cười: “Trong nhà mở mấy cái khách sạn ba sao, có thể hay ho đến đâu? Gặp được tôi, đều phải cung kính kêu tôi một tiếng cậu Ngô.”
“Chết tiệt!” Cậu Kiệt lập tức bùng nổ ra câu nói tục: “Con chó này, còn không hay ho bằng nhà tôi ở thành phố Vân Thanh, lại dám đánh tôi.”
Sau đó, anh ta nhìn Ngô Vĩ Khang: “Cậu Ngô, anh nói anh đắc tội với cậu chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh, nhà cũng không dám về, niệm tình trước đây đi học ở nước ngoài cùng nhau đón gái, tôi qua đây chơi với cậu vài ngày, bây giờ tôi bị đánh ở trên địa bàn chủ chú anh, anh tự xem mà làm đi!”
“Cậu Kiệt yên tâm, cơn giận này, tôi nhất định thay anh xả chắc rồi!”
Anh ta vỗ ngực, sau đó bàn tay lớn vừa vẫy: “Đi theo tôi!”
Rất nhanh, một đám người hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng bao.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Cuồng Nộ Phong Hữu
- Chương 14: Cơn Giận Này Tôi Thay Anh Xả Giận!